Edit + Beta: Chu
Sư Muội này không phải sư muội kia.
Sư Muội cam đoan không phải nam tử giả, luận về thời gian nhập môn, y vẫn là sư huynh của Mặc Nhiên.
Sở dĩ xui xẻo phải nhận cái tên như vậy, là vì tôn chủ Tử Sinh Đỉnh không có học thức.
Sư Muội vốn là cô nhi, được tôn chủ nhặt ở ngoài về, đứa nhỏ này bệnh tật ốm yếu, tôn chủ suy nghĩ, liền đặt cho một cái tên xấu, tên xấu mới dễ sống.
Đứa nhỏ môi hồng da trắng, rất giống bé gái khiến người khác yêu thương, vì thế tôn chủ vắt hết óc, suy nghĩ một cái tên, gọi là Tiết Nha.
Tiết Nha càng ngày càng lớn, càng ngày càng đẹp, chuyện gì cũng hiểu, lông mày khoé mắt đều nhuộm phong tình, có chút ý vị đào hoa.
Thôn phu hương dã mang tên Tiết Nha này không có vấn đề gì, nhưng gặp mỹ nhân lại gọi "Cẩu Đản" "Thiết Trụ" được chắc?
Các huynh đệ đồng môn cảm thấy không ổn, dần dần không gọi là Tiết Nha nữa, nhưng đó là tên tôn chủ đặt, bọn họ không tiện đổi, vì thế nửa đùa nửa thật gọi là Sư Muội.
Sư muội dài sư muội ngắn, sau đó Tôn chủ dứt khoát vung tay, rất hiểu lòng người mà nói: "Tiết Nha, ngươi dứt khoát đổi tên đi, gọi là Sư Muội, muội trong mông muội, thế nào?"
Còn không biết xấu hổ mà hỏi thế nào...... Người bình thường có thể chịu được cái tên ngu ngốc này à? Nhưng Sư Muội tốt tính, y giương mắt nhìn tôn chủ, thấy tôn chủ hưng phấn ôm niềm vui rạo rực nhìn y, còn nghĩ bản thân làm một chuyện lớn tốt đẹp. Sư Muội không đành lòng, cảm thấy rất ấm ức, nhưng không thể vứt bỏ mặt mũi của tôn chủ được. Vì thế vui vẻ quỳ tạ, từ đó thay danh đổi họ.
"Khụ khụ." Người mặc áo choàng đen sặc mấy tiếng, hô hấp mới bình thường, giương mắt nhìn Mặc Nhiên, "Ủa? A Nhiên? Sao đệ lại ở đây?"
Cách một lớp lụa mỏng, cặp mắt yếu đuối mang nước xuân kia, sáng như sao trời, đâm thẳng vào đáy lòng Mặc Nhiên.
Một cái liếc mắt, những mật ý nhu tình đã phủ bụi từ lâu của Đạp Tiên Quân, trong nháy mắt tràn ra.
Là Sư Muội.
Không sai được.
Mặc Nhiên là một lưu manh, đời trước, chơi đùa cả nam lẫn nữ rất nhiều, cuối cùng không phải chết vì tinh tẫn nhân vong, chính hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng người duy nhất hắn thích xuất phát từ tấm lòng non nớt, hắn lại thật cẩn thận, chưa bao giờ dám đụng chạm bừa bãi.
Những năm đó, hắn và Sư Muội hai người phong hoa tuyết nguyệt mà ái muội, nhưng khi Sư Muội chết, Mặc Nhiên cũng chỉ mới nắm tay người ta, hôn cũng chỉ đánh bậy đánh bạ một lần.
Mặc Nhiên cảm thấy bản thân thật bẩn, Sư Muội quá thuần lương ôn nhu, hắn không xứng.
Khi người này còn sống hắn đã quý trọng như vậy, sau khi chết càng không cần nói. Trở thành ánh trăng sáng trong lòng Mặc Nhiên, mặc cho hắn nhớ thương cồn cào, người đã thành một nắm đất vàng, dưới cửu tuyền, tiên tung khó tìm.
Nhưng mà giờ khắc này, Sư Muội sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn, Mặc Nhiên phải dùng hết sức lực toàn thân, mới đè cảm giác kích động của mình xuống được.
Mặc Nhiên đỡ người kia dậy, giúp y phủi bụi đất trên áo choàng, lòng đau như cắt.
"Nếu ta không ở đây, huynh còn để bọn họ bắt nạt thế nào nữa? Người khác đánh huynh, sao không đánh lại?"
"Ta muốn nói đạo lý trước..."
"Nói đạo lý với đám này chứ! Có bị thương không? Đau chỗ nào?"
"Khụ, khụ, A Nhiên, ta...... Ta không sao."
Mặc Nhiên quay đầu, vẻ mặt hung ác nhìn mấy đạo sĩ kia nói: "Người của Tử Sinh Đỉnh, các người cũng dám đánh? Gan cũng thật lớn."
"A Nhiên...... Thôi bỏ đi......"
"Các người không phải muốn đánh à? Tới đi! Sao không so chiêu với ta!"
Mấy vị đạo sĩ kia bị Mặc Nhiên đánh một chưởng, đã biết người này tu vi vượt xa mình, bọn họ ăn mềm sợ cứng, nào dám so chiêu cùng Mặc Nhiên, vội vàng lui về sau.
Sư Muội liên tục thở dài, khuyên nhủ: "A Nhiên, đừng đánh, nên khoan dung độ lượng."
Mặc Nhiên quay đầu nhìn y, trong lòng không khỏi chua xót, hốc mắt hơi nóng.
Sư Muội trước nay đều lương thiện như thế, đời trước khi chết, cũng không hề oán giận, không chút hận ý. Thậm chí, còn khuyên Mặc Nhiên, đừng ghi hận vị sư tôn rõ ràng có thể cứu y một mạng, mà lại khoanh tay đứng nhìn kia.
"Nhưng mà bọn chúng......"
"Ta không phải vẫn ổn, không có việc gì sao? Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nghe sư ca."
"Ầy ầy, được rồi, nghe huynh, đều nghe huynh." Mặc Nhiên lắc đầu, trừng mắt lườm các đạo sĩ kia, "Có nghe chưa? Sư ca ta xin tha giúp các ngươi đấy! Còn không mau cút đi? Vẫn còn ở đây, là muốn ta tiễn các ngươi chắc?"
"Vâng vâng vâng! Bọn ta cút! Cút liền!"
Sư Muội nói với mấy đạo sĩ kia: "Chờ đã."
Mấy người kia cảm thấy Sư Muội vừa bị bọn họ đánh tơi bời, có lẽ sẽ không dễ dàng tha cho mình, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục: "Tiên Quân, Tiên Quân bọn ta sai rồi, bọn ta có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin Tiên Quân tha cho bọn ta đi!"
"Vừa rồi ta muốn nói chuyện với các ngươi, các ngươi lại không nghe." Sư Muội thở dài nói, "Các ngươi bắt con người ta đi, tội lỗi đáng hổ thẹn như vậy, làm lòng cha mẹ bọn chúng đau như dao cắt, có cắn rứt lương tâm không?"
"Cắn rứt! Cắn rứt! Tiên Quân, bọn ta sai rồi! Cũng không dám nữa! Không dám nữa!"
"Các ngươi sau này phải làm người tốt, không được làm việc xấu, đã biết chưa?"
"Vâng! Tiên Quân dạy rất đúng! Bọn ta, bọn ta xin nhớ, xin nhớ!"
"Nếu vậy, thì xin lỗi vị phu nhân này, rồi chữa trị cho bọn trẻ đàng hoàng đi."
Chuyện này giải quyết xong, Mặc Nhiên đỡ Sư Muội lên ngựa, bản thân mượn một con khác của dịch quán, hai người từ từ đi ngang nhau, trở về môn phái.
Trăng sáng trên cao, ánh trăng xuyên qua lá cây, chiếu xuống đường nhỏ trong rừng.
Đi đi về về, tâm tình Mặc Nhiên dần tốt lên: hắn vốn nghĩ rằng phải về Tử Sinh Đỉnh, mới có thể gặp lại Sư Muội, không ngờ Sư Muội lại xuống núi giúp đỡ, đúng lúc gặp hắn, Mặc Nhiên càng thêm tin tưởng, hắn và Sư Muội quả nhiên có duyên phận.
Tuy nói lúc này, Sư Muội và bản thân không ở bên nhau, nhưng đời trước đã âm thầm chấp thuận, đời này hiển nhiên cưỡi ngựa thành quen, nước chảy thành sông.
Điều duy nhất hắn lo lắng, chính là bảo vệ tốt cho Sư Muội, không tái diễn như năm đó, Sư Muội chết thảm trong lòng mình......
Sư Muội không biết Mặc Nhiên đã trùng sinh, tán gẫu với hắn như xưa. Hai người trò trò chuyện chuyện đã tới chân Tử Sinh Đỉnh.
Ai ngờ đêm hôm khuya khoắt, trước sơn môn lại có người, như hổ rình mồi mà nhìn bọn họ chằm chằm.
"Mặc Nhiên! Ngươi còn biết về à?"
"Hở??"
Mặc Nhiên vừa nâng mắt, xì, là một vị thiên chi