(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Ai ngờ tuy cách Sở Vãn Ninh làm hoành thánh vụng về, nhưng thành phẩm thế mà không xấu, từng cái sủi cảo mượt mà đáng yêu được ngón tay y đều đều xếp lại, chỉnh chỉnh tề tề xếp vào khay trên bàn.
Ba đồ đệ không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
"Sư tôn thế mà làm được sủi cảo..."
"Không phải ta mơ đấy chứ?"
"Gói còn rất tốt nữa."
"Oa..."
Bọn họ nhỏ giọng thì thầm nhưng không trốn được nhĩ lực của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh mím môi, lông mi rủ xuống, tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng thính tai lại ửng hồng.
Tiết Mông khó nhịn nổi, hỏi: "Sư tôn, người làm sủi cảo lần đâu ư?"
"... Ừm."
"Thế sao lại gói đẹp vậy được."
"... Giống làm cơ giáp, chẳng qua niết thêm nếp gấp thôi, khó gì đâu."
Mặc Nhiên cách bàn gỗ nhìn y, dần dần có hơi xuất thần.
Kiếp trước lần duy nhất hắn thấy Sở Vãn Ninh động tay nhào bột, là sau khi Sư Muội qua đời, ngày ấy Sở Vãn Ninh xuống bếp, chậm rãi gói hoành thánh Sư Muội nấu giỏi nhất.
Nhưng còn chưa kịp cho xuống nồi, đã bị Mặc Nhiên mất lý trí gạt đổ, hoành thánh trắng như tuyết rơi đầy đất.
Mặc Nhiên cũng không nhớ khi đó hoành thánh tròn hay méo, đẹp hay xấu.
Chỉ nhớ rõ ràng vẻ mặt Sở Vãn Ninh khi đó, không nói một lời nhìn mình, trên má còn dính bột, nhìn qua xa lạ như vậy, có hơi mờ mịt, thậm chí có hơi ngu ngốc...
Mặc Nhiên khi đó còn cho rằng y sẽ nổi giận, nhưng mà cuối cùng Sở Vãn Ninh chẳng nói gì, y chỉ cúi người, cúi đầu nhặt từng cái hoành thánh dính đất lên, từng bước từng bước, yên lặng nhặt lại, xếp cùng một chỗ, sau đó, tự mình vứt đi.
Khi đó Sở Vãn Ninh, đến tột cùng là mang tâm tình thế nào?
Mặc Nhiên không biết, hắn chưa từng nghĩ, không muốn nghĩ, kỳ thật, cũng không dám nghĩ.
Gói xong sủi cảo, được người tuyết mang tới nhà bếp nấu, Sở Vãn Ninh làm theo tục lệ, nhét đồng tiền vào một cái duy nhất, người ăn nó sẽ có vận khí tốt.
Người tuyết bưng sủi cảo về rất nhanh, khay gỗ còn xếp đủ cả dấm tiêu ớt.
Tiết Mông nói: "Sư tôn ăn trước đi."
Sở Vãn Ninh không từ chối, y gắp một cái sủi cảo, thả vào bát mình, nhưng không ăn, mà lại gắp ba cái, đưa lần lượt cho Tiết Mông, Mặc Nhiên và Sư Muội.
"Tân xuân vui vẻ." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói.
Các đồ đệ sửng sốt, ngay sau đó đều cười: "Sư tôn, tân xuân vui vẻ."
Nói cũng rất khéo, chỉ mới cái sủi cảo đầu liên, Mặc Nhiên đã cắn rắc một tiếng vào đồng tiền lạnh ngắt, hắn thật sự không kịp đề phòng, thiếu chút nữa vỡ luôn nửa cái răng.
Sư Muội nhìn vẻ mặt hắn nhe răng trợn mắt khổ sở, nở nụ cười: "A Nhiên năm mới sẽ có vận khí tốt đó."
Tiết Mông nói: "Xì, vận cái cứt chó."
Mặc Nhiên nước mắt lưng tròng: "Sư tôn, gắp sủi cảo cũng có thể đừng chọn chuẩn tới thế không, mới cái thứ nhất thôi, đã trúng luôn rồi..."
Sở Vãn Ninh bảo: "Nói chuyện rõ ràng."
Mặc Nhiên: "Ta cắn trúng đầu lưỡi."
Sở Vãn Ninh: "........."
Mặc Nhiên xoa xoa hàm, uống hai hớp trà Sư Muội đưa cho, cuối cùng cũng dịu hơn, nói đùa: "Ha ha, không phải sư tôn nhớ rõ cái sủi cảo nào có tiền đồng, cố ý gắp cho ta chứ?"
"Ngươi mơ cũng đẹp đấy."
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói, sau đó cúi đầu ăn phần mình.
Nhưng không biết có phải ảo giác của Mặc Nhiên hay không, hắn thấy mặt Sở Vãn Ninh trong ánh nến ấm áp, hình như có hơi đỏ lên.
Sau bữa tối phong phú của bếp trưởng, một mâm mới được bưng ra rất nhanh, gà vịt cá thịt nặng trĩu đầy bàn.
Mạnh Bà Đường dần náo nhiệt, Tiết Chính Ung và Vương phu nhân ngồi trên thủ tịch, phát lì xì cho những ai đi qua bàn.
Một con người tuyết nhỏ cứ va vào gối Sở Vãn Ninh liên tục, đôi mắt bằng đá đen nhánh nhìn y chằm chằm.
Sở Vãn Ninh hơi giật mình: "Sao thế, ta cũng có?"
Nhận lì xì mở ra, bên trong là một lá vàng xa xỉ, y có hơi cạn lời, ngẩng đầu nhìn Tiết Chính Ung, lại nhìn hán tử thô kệch cười hì hì với mình, còn nâng chén rượu trong tay, xa xa kính một ly.
Thật ngốc.
Nhưng lại cảm thấy Tiết Chính Ung thật là... Thật là...
Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm ông trong chốc lát, nhịn không được nhếch miệng cười, cũng nâng ly rượu của mình, giơ lên với tôn chủ, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó chia đều lá vàng cho các đồ đệ, rượu quá tam tuần, trên đài không ngừng biểu diễn, không khí trên bàn rốt cuộc cũng phất lên.
Chủ yếu là ba đứa trẻ cứng đầu kia tựa như không còn sợ y như trước nữa.
Còn Sở Vãn Ninh, xưa nay ngàn ly không say.
"Sư tôn sư tôn, ta xem tướng chỉ tay cho người nhé?"
Đầu óc có chút không rõ ràng, là Tiết Mông.
Cậu túm lấy tay Sở Vãn Ninh, dán mắt vào nhìn cẩn thận. Nếu không phải cậu uống ba ly rượu vào bụng, có mượn cho cậu mười lá gan cũng không dám mạo phạm như vậy.
"Đường mệnh đứt quãng, thân thể có vẻ không được tốt lắm." Tiết Mông thì thầm lầm bầm, "Dễ sinh bệnh."
Mặc Nhiên cười ha ha nói: "Quá chuẩn."
Sở Vãn Ninh lườm hắn.
"Ngón áp út thon dài, sư tôn người rất có vận khí phát tài đấy."
"Ba tuyến đồng nguyên, nhánh cuối tình tuyến rơi vào trí tuyến, nguyện ý hi sinh vì tình..." Tiết Mông ngơ ngác nhìn một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, "Thật hay giả đấy?"
Sở Vãn Ninh xanh cả mặt, cắn răng nói: "Tiết Tử Minh, ta thấy ngươi chán sống rồi."
Nhưng Tiết Mông uống say vẫn hồn nhiên không tự biết, thế mà cười ngu ngơ, tiếp tục xem, sau đó cứ nhắc mãi: "À, còn nữa, tình tuyến có hình văn ngược, hơn nữa còn dưới ngón áp út, sư tôn, mắt nhìn người của người không được chuẩn lắm... Có lẽ là một kẻ có mắt như mù..."
Sở Vãn Ninh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tức giận hất tay, phất tay áo muốn đi.
Mặc Nhiên cười nhiều muốn chết, ôm bụng vui vẻ nửa ngày, bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Sở Vãn Ninh, cứng đờ nghẹn lại, xương sườn run run phát đau.
Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười?"
Nhưng đang bực bội muốn rời khỏi, ống tay áo lại bị Tiết Mông giữ chặt. Ngay sau đó Mặc Nhiên không cười nổi nữa, Tiết Mông mơ mơ màng màng kéo một tay Sở Vãn Ninh xuống, vùi đầu vào ngực Sở Vãn Ninh, vòng tay ôm eo y, trán dựa vào vạt áo sư tôn, thân mật cọ cọ.
"Sư tôn..." Giọng thiếu niên mềm như bông, mang theo chút ý làm nũng, "Đừng đi mà, đến đây, uống thêm chén nữa."
Sở Vãn Ninh nhìn qua như sắp nghẹn tới khùng luôn rồi.
"Tiết Tử Minh!! Ngươi, ngươi quả thực hồ nháo, mau thả ta ra!"
Ai ngờ lúc này, người tuyết trên đài bỗng thì thầm chạy xuống đây, hóa ra màn biểu diễn múa kiếm của Tham Lang trưởng lão đã kết thúc, theo trình tự, hẳn là tới lượt Sở Vãn Ninh rồi.
Chuyện này không ổn, ánh mắt mọi người đều dồn cả lên người Sở Vãn Ninh, nhìn thấy Tiết Mông sau khi uống say thế mà can đảm dám ôm eo Ngọc Hành trưởng lão, chôn trong ngực đối phương làm nũng, chúng đệ tử đều sôi nổi kinh ngạc đến cực điểm, có người thậm chí còn rơi cả đũa, nhìn góc này chằm chằm không chớp mắt.
Sở Vãn Ninh: "..."
Nhất thời gặp trường hợp cực kỳ xấu hổ, Ngọc Hành trưởng lão đứng không được, ngồi không xong, chỉ có thể cứng đờ tay chân để kệ Tiết Mông ôm.
Sau hồi lâu yên tĩnh, Mặc Nhiên bỗng nhiên cười hai tiếng khô khốc: "Không được, Tiết Mông, ngươi lớn như thế này rồi, còn làm nũng à?" Nói liền duỗi tay túm người ra, "Đứng dậy, đừng dính lên người sư tôn."
Tiết Mông cũng không phải muốn làm nũng, chuyện này lúc cậu thanh tỉnh mà còn nhớ được, có thể tát mình hai phát mạnh.
Có lẽ men say làm ý thức mơ hồ, Mặc Nhiên nài ép lôi kéo hơn nửa ngày, mới kéo được cậu ra khỏi người Sở Vãn Ninh.
"Ngồi im, nhìn xem đây là mấy?"
Tiết Mông nhìn Mặc Nhiên vươn một ngón tay ra, nhíu mày đáp: "Ba."
Mặc Nhiên: "..."
Sư Muội nhịn không được cười, cũng tới đùa cậu: "Ta là ai nào?"
"Huynh là Sư Muội mà." Tiết Mông không kiên nhẫn trợn trắng mắt.
Mặc Nhiên cũng hóng chuyện vui: "Thế ta đây là ai?"
Tiết Mông trừng mắt nhìn hắn một lát, nói: "Ngươi là chó."
"..." Mặc Nhiên cả giận nói, "Tiết Tử Minh ta không để ngươi yên."
Bỗng bàn bên cạnh, có đệ tử không biết lớn gan, hay là uống nhiều chỉ vào Sở Vãn Ninh, cười hì hì cao giọng hỏi: "Thiếu chủ, vậy cậu xem y là ai?"
Tửu lượng Tiết Mông thực sự không ổn, ngồi cũng không ngồi nổi, dựa vào cạnh bàn, híp mắt nhìn Sở Vãn Ninh hồi lâu.
Sở Vãn Ninh: "......"
Tiết Mông: "......"
Sở Vãn Ninh: "......"
Tiết Mông: "......"
Giằng co hồi lâu, mọi người cho rằng Tiết Mông say rượu, muốn ngủ luôn rồi, cậu bỗng cười rạng rỡ, lại muốn kéo ống tay áo Sở Vãn Ninh.
"Thần tiên ca ca."
Bốn chữ nói đầy khí phách có thể nghe rõ ràng.
Chúng đệ tử: "...................................."
"Phì."
Không biết là ai bật cười trước, ngay sau đó mọi người đều