(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Ngày thứ hai, cũng không khác gì ngày thường.
Sở Tuân đã phái người kiểm kê xem số lượng bù nhìn trong thành có đủ không, các nhà các hộ đều bắt đầu chuẩn bị các tay nải ít tới đáng thương, chuẩn bị qua đêm nay sẽ rời đi, sáng hôm sau sẽ theo sắp xếp của Sở Tuân lần lượt rời tới núi Phổ Đà tị nạn.
Mặc Nhiên ngồi trên bậc thềm phủ, nhìn đám người tới tới lui lui, thở dài bảo: "Sở Tuân sắp xếp thật chu toàn, nếu không có ai mật báo, với đầu óc tầm thường của quỷ quái, khó mà nhanh chóng phân biệt được người trong thành đều là rối. Xem ra quả nhiên có người để lộ bí mật. Sư đệ, đệ nói xem?"
Không có ai phản ứng.
"Này? Sư đệ?"
Mặc Nhiên vừa quay đầu, thấy tiểu sư đệ không biết từ lúc nào đã tới bên nhóm kỵ binh chờ xuất phát, còn có con trai Sở công tử, lẳng lặng đi tới bên cạnh hắn, ngồi chống cằm.
"Đại ca ca..."
Mặc Nhiên thấy nó bỗng xuất hiện bị dọa sợ: "Sao thế?"
Tiểu gia hỏa chỉ cây cổ thụ bên cạnh, trên đó mắc một con diều, miệng nói hơi ngọng: "Mẹ để lại cho đệ, bay lên rồi, không lấy được. Đại ca ca giúp đệ nhé?"
"Dễ thôi dễ thôi." Mặc Nhiên dùng khinh công nhảy lên ngọn cây, lấy chiếc diều xuống, sau đó vững vàng đáp xuống đất, trả diều cho nó, cười nói, "Lấy xong rồi, đừng làm mắc nữa nhé."
Tiểu gia hỏa ngây thơ gật đầu.
Mặc Nhiên thấy nó ở một mình giữa chốn loạn, nghĩ tới Sở Tuân cũng không rảnh quản con trai, liền hỏi nó: "Mẹ đệ đâu? Ở đây nhiều người loạn quá, ta đưa đệ tới chỗ mẹ."
"Mẹ? Mẹ ở sau núi."
Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Ở sau núi làm gì?"
"Ngủ nha." Tiểu gia hỏa mở to đôi mắt tròn xoe, mềm như bông nói, "Mẹ luôn ngủ ở đó. Khi mùa xuân hoa nở, a cha thường đưa đệ tới gặp nàng."
Mặc Nhiên nhẹ nhàng "A" lên, nhưng nhất thời không nói gì.
Tiểu gia hỏa lại hồn nhiên không để ý, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, không biết sống chết là thế nào, vô cùng vui vẻ nghịch diều trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Mặc Nhiên, bỗng nhiên sát lại, giòn tan nói: "Ca ca, cảm ơn huynh, đệ cho huynh... Đệ tặng huynh cái này."
Nó nói, móc ra từ túi áo, móc móc, móc ra nửa chiếc bánh ngọt gói lá.
Thời gian này, thành Lâm An ai cũng đói, ăn không đủ no, cũng không biết đứa nhỏ này sao lại có một khối điểm tâm như vậy. Nó bẻ bánh ngọt thành hai nửa, giữ lại phần lớn, phần nhỏ đưa cho Mặc Nhiên.
"Đại ca ca, huynh ăn đi... Suỵt, đừng nói cho người khác, đệ không có nhiều đâu."
Mặc Nhiên đang định vươn tay nhận lấy, tiểu gia hỏa bỗng đổi ý, nghĩ nghĩ, lấy lại nửa nhỏ, chia nửa lớn cho hắn.
"Ngon lắm, có nhân đậu."
Hành động nho nhỏ này chợt làm lòng Mặc Nhiên chua xót lại ấm áp, hắn trước nay đều quen người ta đối xử tệ với hắn, lại không biết nên làm gì với tình huống này mới tốt. Hắn vươn tay nhận bánh, lúng ta lúng túng nói cảm ơn. Tiểu gia hỏa bởi vậy có vẻ rất vui mừng, ngẩng gương mặt sáng sủa mỉm cười, lông mi đen như mực cong vút hiền hòa.
Mặc Nhiên cất bánh ngọt, không ăn, hái một chiếc lá bên cạnh, gói bánh ngọt kỹ, cất vào trong áo. Định nói với tiểu gia hỏa thêm mấy câu, nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, vẫn ngây ngô ngốc nghếch, đã chạy tung tăng đi từ lâu.
Lúc này Sở Vãn Ninh đã tới, thấy Mặc Nhiên đứng xuất thần, hơi nhíu mày hỏi: "Sao đấy?"
Mặc Nhiên nhìn bóng dáng tiểu gia hỏa chạy xa, thở dài: "Ta nghĩ, nhiều người êm đẹp như vậy, sao lại chết hết."
Đêm, mây đen giăng đầy trời, thi thoảng có tia sét tím xanh xé rách trời cao. Tới nửa đêm, gió thổi ào ào, thê thê lương lương, mưa lớn khắp nơi.
Nước mưa thuần âm, sẽ khiến cho sức mạnh của quỷ quái càng cường hãn. Nên tối ấy, Sở Tuân đưa hết những người sống sót ở thành Lâm An tới phụ cận phủ thái thú, không được bước ra khỏi kết giới thượng thanh nửa bước.
Vì trời mưa rất to, những chỗ vốn có thể ngủ được nhiều người đều vô dụng.
Mặc Nhiên từ đầu đã luôn nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Mãn, nhưng theo tiếng mưa càng nhiều người đi vào, vừa lơ đãng, đã không còn thấy Tiểu Mãn đâu nữa.
Mặc Nhiên thấp giọng nói: "Không ổn."
Thân hình Sở Vãn Ninh nhỏ, lập tức nói: "Ta đuổi theo xem."
Dứt lời đã lẩn vào dòng người, lập tức lẩn vào đám người chen chúc không còn thấy bóng dáng.
Một lát sau, Sở Vãn Ninh đã trở lại, ánh mắt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói: "Trốn rồi."
"Ra khỏi kết giới?"
"Ừ."
Mặc Nhiên không nói gì, nhìn mưa to tầm tã bên ngoài, trong mưa còn có người ở phủ thái thú đang bận rộn.
Những chuyện này chẳng qua chỉ là ảo cảnh hai trăm năm trước thôi, hết thảy đã thành sự thật rồi.
Nhưng mà bỗng nhiên cảm thấy có chút thê lương, phụ nữ và trẻ em bên cạnh gương mặt mang hy vọng tha thiết, nghĩ rằng tảng sáng Sở Tuân sẽ đưa bọn họ rời khỏi tòa quỷ vực này, đến Phổ Đà tị nạn. Trong mưa to thủ vệ bạch y mũ đỏ đều toàn tâm làm công việc phòng ngự cuối cùng, vì sáng sớm sẽ rời đi rồi.
Bọn họ cũng không biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Đêm càng khuya, tiếng người bốn phía ồn ào đã cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên lại không buồn ngủ, chuyện họ phải làm bây giờ, là sau khi Quỷ Vương xuất hiện sẽ giết chết. Nếu Tiểu Mãn đã chạy ra ngoài kết giới, vậy thì chuyển biến sẽ ở ngay đêm nay.
Mặc Nhiên nghiêng đầu nhìn Sở Vãn Ninh, nói: "Đệ ngủ đi, có việc thì ta gọi đệ dậy."
Sở Vãn Ninh nói: "Ta không buồn ngủ."
Mặc Nhiên xoa đầu y: "Thế ăn một ít nhé? Từ khi tới đây còn chưa ăn cơm nữa."
"Ta..." Hai chữ không đói, đang định nói thì Mặc Nhiên lấy bánh ngọt ra, lại yên lặng bị nuốt xuống.
Mặc Nhiên đưa bánh ngọt cho y: "Đệ ăn đi."
Sở Vãn Ninh nhận điểm tâm, bẻ thành hai nửa, lớn đưa cho Mặc Nhiên, nhỏ mình cầm. Mặc Nhiên ngơ ngác nhìn hành động của y, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cắn một miếng điểm tâm, Sở Vãn Ninh bỗng thấp giọng hửm một tiếng, sau đó hỏi: "Mua ở chốn đào nguyên à? Sao vị ăn không giống lúc trước?"
"Sao thế?"
"Mùi hoa quế nặng hơn."
Mặc Nhiên cười khổ nói: "Thế à? Đây là con trai Sở Tuân đưa cho ta, có lẽ là phong vị Lâm An."
"Quả thật là phong vị Lâm An." Sở Vãn Ninh yên lặng cắn miếng thứ hai, nhưng môi vừa hé, bỗng nhiên cứng đờ lại, như bỗng nhận ra được điều gì, huyết sắc trên mặt mất sạch.
"Không đúng!"
Sở Vãn Ninh bỗng bật dậy, mở to mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mặc Nhiên không biết chỗ nào có vấn đề: "Cái gì không đúng?"
Sở Vãn Ninh không đáp, mà đứng dậy đi vào trong viện, nhìn quanh trong mưa lớn, nhặt một miếng gạch sắc nhọn, rạch mạnh một đường lên tay mình, chỉ thấy máu chảy khắp nơi.
Mặc Nhiên vội kéo y lại: "Đệ điên à?"
Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm vết máu uốn lượn trên tay một lát, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tóe lửa, cực kỳ sắc bén: "Huynh con chưa biết xảy ra chuyện gì à?" Y cực kỳ lạnh lùng nói, "Có người muốn hại chúng ta!"
Máu tươi không ngừng chảy xuống theo cánh tay y, bị nước mưa rửa trôi thành màu hồng nhạt.
Trong mưa to giàn giụa khuôn mặt Sở Vãn Ninh tái nhợt sắc bén, ánh mắt đen nhánh nheo lại, mưa đổ ầm ầm, xối ướt cả người y.
Ầm một tiếng, sấm sét xé trời, nháy mắt sáng như ban ngày.
Mặc Nhiên cũng phản ứng lại trong tiếng sấm, không khỏi lui về sau một bước.
Hắn cũng biết chỗ nào không đúng.
Cái gọi là ảo cảnh, thứ bên trong có làm giống thật đến mấy, cũng chỉ là giả.
Điểm tâm không thể có vị, vũ khí không thể làm người bị thương. Nói ngắn lại một câu—— mọi thứ trong ảo cảnh không thể có tác động gì lên họ được.
"Có người hóa ảo cảnh thành thật." Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói.
Hóa ảo cảnh thành thật là một thuật pháp rất khó, gọi là "Hư Thực Đạo". Người am hiểu thuật pháp này nhất chính là "Cô Nguyệt Dạ" trong thập đại môn phái, môn phái này vốn chỉ "Hành y tế thế, thánh thủ liệu tâm", nửa câu nói sau chính là giữa họ có ít người tu Hư Thực Đạo, tạo ra một ảo cảnh là thật. Phải biết rằng trên đời có nhiều người không thể chấp nhận người thân đã rời nhân thế, thông qua "Hư Thực Đạo" tạo ảo ảnh người đã chết, bầu bạn bên cạnh người sống.
Có điều loại ảo cảnh chân thật này khó mà khống chế, thường chỉ là một đoạn ngắn. Ví như nói chuyện với cố nhân, cùng chìm vào giấc ngủ, nhiều nhất là một chuyện.
Nhưng ảo cảnh Vũ Dân tạo ra rộng lại nhiều, liên tục nhiều cảnh, nhiều mặt, muốn hóa toàn bộ nơi này thành thật, cho dù chưởng môn Cô Nguyệt Dạ đích thân ra tay cũng chưa chắc làm được.
Mặc Nhiên lập tức nghĩ tới một người, thầm nghĩ—– có thể nào là Câu