Edit + Beta: Chu
(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
Tử Sinh Đỉnh rộng trăm dặm, hành lang chạy dài.
Nhân tài tu tiên trong phái mới xuất hiện, khác xa với kẻ xuất thân từ danh môn vọng tộc ở Thượng Tu giới.
Lấy Lâm Nghi Nho Phong Môn đang cường thịnh nhất để nói, chủ điện nhà người ta gọi là "Lục Đức Điện", hy vọng đệ tử có sáu đức tính "trí, tín, thánh, nghĩa, nhân, trung", trọn vẹn sáu đức. Nơi đệ tử ở, gọi là "Lục Hành Môn", ý bảo môn đồ với nhau phải "hiếu, hữu, hoà, nhâm, nhuận, tuất." Nơi dạy học gọi là "Lục Nghệ Đài", ý chỉ là, đệ tử Nho Phong Môn cần phải vẹn toàn sáu tài nghệ "Lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số."
Nói ngắn gọn, chính là cao nhã vô cùng.
Trái lại Tử Sinh Đỉnh, không hổ là xuất thân bần hàn, đặt tên lời khó mà nói hết, "Đan Tâm Điện", "Thiện Ác Đài", còn khá bình thường, đại khái là do cha và bá phụ của Mặc Nhiên không đọc bao nhiêu sách, nghĩ không ra tên, bắt đầu làm bừa, phát huy thiên phú đặt tên vớ vẩn như "Tiết Nha".
Cho nên Tử Sinh Đỉnh có rất nhiều tên lấy từ địa phủ, tỷ như phòng tối để đệ tử tự trách phạt mình, gọi là "Diêm La Điện".
Cầu nối từ nơi nghỉ ngơ đến nơi học, gọi là cầu "Nại Hà", nhà ăn gọi là "Mạnh Bà Đường", nơi luyện võ gọi là "Đao Sơn Hoả Hải"*, cấm địa sau núi gọi là "Tố Tử Quỷ Gian", chuyện là thế.
(Đao sơn hoả hải: núi đao biển lửa)
Như vậy còn đỡ, có nơi ở xa còn dứt khoát gọi "Đây là núi", "Đây là nước", "Đây là hố", còn có hai ngọn núi "A A A" và "Oa Oa Oa".
Tẩm điện các trưởng lão ở cũng sẽ khó thoát, mỗi người đều có tên hiệu riêng.
Sở Vãn Ninh cũng không ngoại lệ, y thích yên tĩnh, không muốn tụ tập với mọi người, y ở phía nam Tử Sinh Đỉnh, khuất sau biển trúc xanh, trước đình có một cái hồ, trong hồ sen đỏ che kín, bởi vì chứa đầy linh lực, hoa nở rộ quanh năm, xán lạn như mây hồng.
Môn đồ âm thầm gọi nơi phong cảnh đẹp đẽ này là——
Hồng Liên Địa Ngục.
Mặc Nhiên nghĩ đến chuyện này, không khỏi cười ra tiếng.
Ai bảo Sở Vãn Ninh cả ngày cau có, các đệ tử thấy y như thấy quỷ Tu La, nơi quỷ ở không phải địa ngục thì là gì?
Tiết Mông cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn: "Ngươi vẫn còn cười được! Mau ăn sáng đi, ăn xong tới Thiện Ác Đài với ta, sư tôn hôm nay nhất định phải phạt ngươi trước mặt họ!"
Mặc Nhiên thở dài, sờ sờ vết roi trên mặt: "Ui...... Đau."
"Đáng đời!"
"Ầy, không biết Thiên Vấn đã sửa xong chưa, sửa chưa xong thì đừng lấy ra hỏi cung ta, ai biết ta sẽ lại nói hươu nói vượn cái gì chứ."
Nhìn Mặc Nhiên lo lắng sốt ruột, mặt Tiết Mông cũng đỏ lên, cả giận nói: "Ngươi mà dám mở miệng vô, vô lễ với sư tôn trước mặt mọi người, xem ta có rút lưỡi ngươi không!"
Mặc Nhiên che mặt xua tay buồn bã nói: "Không cần ngươi rút, không cần ngươi rút, sư tôn lại dùng dây liễu trói ta nữa, ta sẽ tự cắn lưỡi chứng minh mình trong sạch."
Đến giờ Thìn, Mặc Nhiên theo quy củ bị đưa lên Thiện Ác Đài, hắn nhìn ra xa, phía dưới một biển người màu xanh. Đệ tử Tử Sinh Đỉnh đều mặc đồng phục môn phái, xanh đến mức giáp gần như có hơi biến đen, đai lưng đầu sư tử, bao tay và vạt áo cũng nạm bạc sáng lấp lánh.
Mặt trời mọc lên từ phía Đông, dưới Thiện Ác Đài, một vùng giáp bạc sáng chói.
Mặc Nhiên quỳ trên đài cao, nghe Giới Luật trưởng lão đọc lá thư nhận tội thật dài.
"Môn hạ của Ngọc Hành trưởng lão, Mặc Vi Vũ, không tuân kỷ luật, không nghe dạy bảo, không tuân môn quy, chôn vùi đạo nghĩa. Phạm vào điều thứ bốn, thứ chín, thứ mười lăm giới luật bổn phái, theo luật đánh tám mươi trượng, chép môn quy một trăm lần, cấm túc một tháng. Mặc Vi Vũ, ngươi có gì biện minh gì không?"
Mặc Nhiên nhìn thoáng qua thân ảnh bạch y ở xa.
Đó là trưởng lão duy nhất ở Tử Sinh Đỉnh, không cần mặc lam y.
Y phục Sở Vãn Ninh trắng như tuyết, ngoại y mỏng như sương, tựa như khoác sương lạnh chín tầng mây lên, người còn lạnh hơn cả sưng tuyết. Y lẳng lặng ngồi đó, khoảng cách hơi xa, Mặc Nhiên không thấy biểu cảm trên mặt y, nhưng nghĩ cũng biết hẳn là không một gợn sóng.
Hít sâu một hơn, Mặc Nhiên nói: "Không có gì để biện bạch."
Giới Luật trưởng lão lại theo quy củ, hỏi chúng đệ tử phía dưới: "Nếu không phục với phán quyết, hoặc ai muốn phân trần, nhân lúc này mau nói đi."
Chúng đệ tử phía dưới bắt đầu do dự, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ ai cũng không đoán được, Ngọc Hành trưởng lão Sở Vãn Ninh thế mà lại có thể đưa đồ đệ của mình lên Thiện Ác Đài, trách phạt trước mặt mọi người.
Chuyện này nói dễ nghe, thì là chí công vô tư, nói khó nghe, là ma đầu máu lạnh.
Ma đầu máu lạnh Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nâng cằm, ngồi trên cao, bỗng nhiên có người dùng thuật khuyếch âm hô to: "Ngọc Hành trưởng lão, đồ đệ xin cầu tình giúp Mặc sư đệ."
"...... Cầu tình?"
Đệ tử kia đương nhiên do thấy Mặc Nhiên là cháu trai tôn chủ, cho dù hiện tại phạm lỗi, tiền đồ sau này vẫn sáng lạn, vì thế quyết tâm nhân cơ hội này lấy lòng Mặc Nhiên. Hắn bắt đầu nói hươu nói vượn: "Mặc sư đệ tuy phạm sai lầm, nhưng bình thường yêu thương đồng môn, giúp đỡ kẻ yếu, xin trưởng lão vì bản chất đệ ấy hiền lành, trách phạt khoan hồng!"
Đệ tử muốn lấy lòng Mặc Nhiên đương nhiên không chỉ có một.
Dần dà, chuyện của Mặc Nhiên cứ nhiều dần lên, lý do kỳ quái nào cũng có, đến Mặc Nhiên nghe cũng thấy xấu hổ—— Khi nào thì hắn có "tấm lòng lương thiên, lòng chứa thiên hạ" thế? Đây không phải trách phạt, mà là khen ngợi rồi đấy?
"Ngọc Hành trưởng lão, Mặc sư đệ từng giúp ta trừ ma vệ đạo, giết mãnh thú, ta nguyện cầu xin giúp Mặc sư đệ, ai cũng có ưu khuyết điểm, mong Ngọc Hành trưởng lão giảm hình phạt!"
"Ngọc Hành trưởng lão, Mặc sư đệ từng giúp ta khi tẩu hoả nhập ma, giúp ta giải trừ tâm ma, ta tin Mặc sư đệ lần này phạm sai lầm, chỉ là nhất thời hồ đồ, xin trưởng lão giảm hình phạt!"
"Ngọc Hành trưởng lão, Mặc sư đệ từng cho ta linh đan, cứu mẫu thân ta, hắn vốn là người lương thiện, xin trưởng lão giảm nhẹ hình phạt!"
Cuối cùng còn một người hết lý do để nói, nhất thời nghĩ không ra, thấy Sở Vãn Ninh lạnh lùng nhìn sang, cái khó ló cái khôn không hề lựa lời mà nói: "Ngọc Hành trưởng lão, Mặc sư đệ từng giúp ta song tu——"
"Phụt." Có người nhịn không được bật cười.
Đệ tử kia lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng lui xuống.
"Ngọc Hành, bớt giận, bớt giận......" Giới Luật trưởng lão thấy không ổn, vội vàng khuyên y.
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ta chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy. Hắn tên gì? Đồ đệ của ai?"
Giới Luật hơi do dự, sau đó căng da đầu nói: "Tiểu đồ Diệu Liễm."
Sở Vãn Ninh nhướng mày nói: "Đồ đệ ngươi à? Mặt mũi đâu?"
Giới Luật trưởng lão không khỏi xấu hổ, đỏ mặt già chuyển đề tài nói: "Nó ngâm thơ ca hát không tệ, tế tự giúp ta không ít."
Sở Vãn Ninh hừ một tiếng, quay mặt đi, lười nói chuyện với Giới Luật trưởng lão không biết xấu hổ này.
Trên dưới Tử Sinh Đỉnh mấy nghìn người, thừa ra mười mấy cái chân chó, cũng không lạ.
Mặc Nhiên nhìn dáng vẻ mấy vị huynh đài nói như thật, bản thân cũng muốn tin, lợi hại lợi hại, hoá ra trợn mắt nói dối không chỉ có mình, môn phái cũng có rất nhiều.
Sở Vãn Ninh bị niệm "Ngọc Hành trưởng lão xin hãy khai ân" vô số lần, rốt cuộc lên tiếng.
"Cầu tình giúp Mặc Vi Vũ?" Y dừng một chút, nói, "Có thể, các ngươi bước lên đi."
Những người này không rõ nguyên nhân, nơm nớp lo sợ đi lên.
Trong tay Sở Vãn Ninh lóe ánh kim, Thiên Vấn nghe lệnh mà ra, vèo một tiếng trói chặt mấy người kia lại một chỗ.
Lại đến nữa!!!
Mặc Nhiên nhanh chóng tuyệt vọng, hắn thấy Thiên Vấn đã nhũn chân, thật không biết Sở Vãn Ninh lấy đâu ra vũ khí biến thái như vậy, may mà đời trước y chưa từng đón dâu, chứ không chắc không phải sống sờ sờ bị đánh chết, cũng là sống sờ sờ bị hỏi đến chết.
Ánh mắt Sở Vãn Ninh có chút trào phúng, y nhìn một người trong số đó hỏi: "Mặc Nhiên từng giúp người trừ ma vệ đạo?"
"Á á!! Chưa từng! Chưa từng!"
"Mặc Nhiên cho ngươi linh đơn diệu dược?"
"A——! Cứu mạng! Ta nói dối! Là ta nói dối!"
Sở Vãn Ninh buông lỏng,