Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Bổn toạ hồ Đồ rồi


trước sau

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Thình lình gặp Mặc Nhiên, Tiết Mông hơi sửng sốt, đây vẫn là lần đầu gặp mặt giữa hai người từ khi Mặc Nhiên bị bắt giữ.

Nhớ tới việc Tiết Mông đã che chở mình trước mặt mọi người, Mặc Nhiên không khỏi nở nụ cười với cậu, nhưng Tiết Mông có lẽ bị gương mặt tươi cười này làm khiếp sợ, lộ biểu tình chán ghét, ê cả răng nói: “Ngươi làm gì thế? Nhìn cái gì mà nhìn! Có cái gì đẹp đâu! Cười cái gì mà cười! Có gì đáng cười!”

“… Ta chào hỏi ngươi thôi.”

“Ghê tởm!”

Mặc Nhiên: “…”

Cậu đến lúc này, cắt ngang cuộc trò chuyện của Mặc Nhiên, Sư Muội cũng như suy tư gì đó mà trầm ngâm trong chốc lát, cũng không tiếp tục dò hỏi, cười nói với Tiết Mông: “Thiếu chủ, ai lại chọc giận cậu rồi?”

“Còn có thể là ai? Còn có thể là ai! Thối tha không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Đê tiện đáng khinh, hạ lưu vô sỉ!”

Mặc Nhiên thở dài: “Mắng không đủ vần.”

“Ngươi quản ta! Có bản lĩnh thì ngươi tới đi!”

“Không có bản lĩnh không có bản lĩnh, có phải người đi tuyên truyền văn hóa đâu.” Mặc Nhiên cười nói, “Nói đi, ai chọc ngươi thế?”

Sư Muội mỉm cười nói: “Ta đoán là Đại Sư Huynh.”

“Đại sư huynh cái chó má gì! Cầm thú! Háo sắc! Hắn tùy tiện thế, sao không mắc bệnh hoa liễu chết đi?! Ta mẹ nó nguyện dùng mười năm tuổi thọ nguyền hắn bị loét đầu, chân chảy mủ, mũi mắt đều nát để ta xem có ai còn coi trọng hắn nữa, cái tên đê tiện vô sỉ, thối tha không biết xấu hổ, hạ lưu đáng khinh…”

Mặc Nhiên: “… …”

Mắt thấy Tiết Mông sắp rơi vào dòng thao thao bất tuyệt tuần hoàn không ngừng, Sư Muội vội ngừng cậu lại, chỉ về sau hô một tiếng: “Suỵt, nhìn kìa, nhóm nữ tu thích đại sư huynh tới rồi——“

“Ối!” Tiết Mông cả kinh, khuôn mặt xưa nay luôn kiêu xa lộ một tia lo sợ không yên, cậu thấp giọng mắng một câu “Dâm loạn dơ bẩn”, thế mà đã quắp đuôi chạy không quay đầu lại, nhanh như con chó nhà có tang, cuối cùng còn sĩ diện bỏ lại một câu: “Ta nhớ có chuyện khác quan trọng phải làm, đi trước một bước!”

Mặc Nhiên nhìn cậu biến mất nhanh như chớp, giật mình nói: “Òa, đại sư huynh này được đấy, thế mà có thể làm hắn sợ tới mức này.”

Sư Muội nhịn cười nói: “Hôm trước cậu ấy vô ý gặp được người ta trong tửu lâu, xảy ra chút xung đột, lúc trở về, cứ như gặp khắc tinh.”

“Bội phục bội phục, có cơ hội nhất định phải làm quen thử.” Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mặc Nhiên đã đoán được chân tướng, có thể khiến Tiết Mông trốn tránh tới vậy, thế thì “đại sư huynh” này chính là người hắn đoán không sai được.

Nhưng lúc này không phải lúc xem trò vui của Tiết Mông, Ấm Lộ Các, Tiết Chính Ung và Toàn Cơ đã tới, đang nói chuyện với chủ nhân chốn đào nguyên, Vũ Dân thượng tiên về vụ án giết Thập Bát.

Vũ Dân thượng tiên gần như thân thể thần tiên, quanh thân vờn ánh sáng chói lòa, tuy bà ta nhìn qua như thiếu nữ thanh xuân, nhưng trời mới biết tuổi bà ta đã lớn tới mức nào.

Bà đang chậm rãi nói ngọn nguồn sự việc với Tiết Chính Ung, bên ngoài có một cận hầu đi vào, thấp giọng nói: “Thượng tiên, người tới rồi.”

“Mời hắn vào đi.”

Mặc Nhiên theo Sư Muội vào noãn các, nhìn quanh một vòng, thấy Tiết Chính Ung đang phe phẩy chiết phiến nổi tiếng gần xa, trò chuyện với người ta, lập tức gọi: “Bá phụ!”

“Cháu trai, cháu trai.” Tiết Chính Ung nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, vội đón hắn tới, vỗ vỗ vai hắn, “Tới, ngồi xuống bên bá phụ…”

“Người không phải con giết…”

“Đương nhiên không phải con, đương nhiên không phải con rồi.” Tiết Chính Ung liên tục thở dài, “Cũng không biết sao lại có hiểu lầm như vậy, lúc nãy thượng tiên đã kể với ta. Lần này ta tới, là muốn chứng minh các con trong sạch, ầy, trời thấy đáng thương, nhìn con dáng vẻ mặt xám mày tro này đi.”

Ông kéo Mặc Nhiên, Vũ Dân thượng tiên cũng không ngăn cản, chỉ nhàn nhạt nhìn hai người.

Mặc Nhiên chào hỏi Toàn Cơ trưởng lão, ngay sau đó ngồi xuống cạnh Tiết Chính Ung. Nhưng khiến Mặc Nhiên cảm thấy kỳ lạ là, Toàn Cơ không lập tức nhận ra đồ đệ Hạ Tư Nghịch của mình không tới, chỉ tự nhiên gật đầu với Mặc Nhiên.

Ngược lại là Vũ Dân thượng tiên hỏi một câu: “Hửm? Một đứa nhỏ nữa đâu? Họ Hạ kia.”

“À, đúng rồi.” Toàn Cơ lúc này mới bừng tỉnh, “… Đồ nhi ta đâu?”

Mặc Nhiên thấy hắn không để ý tới Hạ Tư Nghịch, có chút bất mãn, nói: “Sư đệ ta vẫn ở thiên lao, đệ ấy bảo ta tới vấn an ngài.”

“Ra thế.” Toàn Cơ gật đầu, “Sao y không tới?”

Mặc Nhiên tức giận nói: “Nấu cơm.”

“…”

Tiết Chính Ung sửng sốt một lát, cười ha ha: “Nấu cơm quan trọng hơn giải oan cho mình à?”

Toàn Cơ cũng mỉm cười nói: “Đúng là thích làm loạn, chờ tan họp, ta tới gặp y.”

“Không cần, tan họp bọn ta phải ăn cơm.” Mặc Nhiên nói, “Các ngươi muốn hỏi gì, hỏi nhanh lên đi.”

Tiết Chính Ung liền nói: “Thượng Tiên, bọn ta lúc nãy nói rồi, ngươi xem như vậy, bổn môn còn một trưởng lão giỏi luyện thuốc, trước khi đến, ta đã nhờ hắn luyện xích tử hoàn.”

“Xích tử hoàn?” Thượng tiên nghe vậy nao nao, ngón tay nhuộm đỏ đặt bên môi, “Chính là loại thuốc ép phàm nhân mở miệng nói thật?”

“Chính là nó.”

Thượng tiên có hơi kinh ngạc: “Loại thuốc này cần nguyên liệu phức tạp cực kỳ khó luyện, chốn đào nguyên ta, muốn chế thành loại thuốc này cũng cần không dưới nửa tháng, không thể ngờ tới môn hạ tiên quân lại có dược tông tài ba như thế, sao không đưa hắn theo?”

“Tính hắn cổ quái, không thích đồng hành cùng kẻ khác.” Tiết Chính Ung nói, “Đan dược đang luyện, trong vòng mười ngày nữa có thể gửi qua bồ câu đến chốn đào nguyên. Khi ấy mời thượng tiên thử nghiệm hiệu dụng của đan dược, cho nhóm tiểu đồ uống, chân tướng sẽ rõ.”

“…” Thượng tiên suy ngẫm một lát, gật đầu nói, “Cách này cũng ổn.”

Tiết Chính Ung nhẹ nhàng thở hắt ra, cười nói: “Vậy thì, ta đến động đưa nốt môn đồ kia ra.”

“Chờ đã.”

“Sao vậy?”

Thượng tiên nói: “Chuyện còn chưa phân rõ, Mặc Vi Vũ và Hạ Tư Nghịch vẫn còn hiềm nghi. Cho dù có tôn chủ đảm bảo, bổn tọa cũng không thể thả tự do cho hai người họ.”

Tiết Chính Ung nghe xong, roạt một tiếng gấp chiết phiến lại, trên mặt tuy cười, nhưng ánh mắt lại có chút trầm lãnh: “Thượng tiên làm như thế, có chút không hợp đạo lý.”

Vũ Dân thượng tiên nâng mắt lên, con ngươi đỏ đậm nhìn ông chằm chằm: “Tiết tôn chủ, bất mãn với quyết định của bổn tọa?”

“Đúng vậy, nếu hai đồ nhi môn hạ ta còn chưa định tội, lại có ta và Toàn Cở trưởng lão canh chừng đảm bảo, thượng tiên khăng khăng giam bọn họ, còn có đạo lý gì.”

“Chưa nói là giam giữ.” Thượng tiên thanh lãnh nói, “Ta chưa từng khắt khe với họ, mỗi này cũng đưa đủ thức ăn cho họ, chỉ hạn chế hoạt động của hai bọn chúng, đâu có quá phận.”

Tiết Chính Ung lúc này tuy vẫn cười, nhưng

đã thành cười lạnh.

“Không quá phận? Theo ta biết động kia không thấy mặt trời hay ánh trăng, là nơi để nhốt người, thượng tiên môi trên chạm môi dưới đã bảo không quá phận, cũng quá lợi hại rồi.”

Bên cạnh lập tức có Vũ Dân hầu cận lạnh giọng cắt ngang: “Tiết tôn chủ, mong ông cẩn thận lời nói!”

“Làm sao, lời ta có gì không ổn à? Ta chưa từng nhục mạ thượng tiên nhà ngươi, câu chữ nói chuyện đơn giản, chỉ có thiếu chút ý khách sáo kính trọng, đâu có quá phận.”

Vũ Dân kia nghe Tiết Chính Ung nói thế, càng giận hơn: “Ông——“

Một bàn tay trắng như ngọc, cản hắn lại. Thượng tiên ngẩng đầu, lạnh lùng cười với Tiết Chính Ung: “Từng nghe nhân gian đồn thổi, Tiết tôn chủ của Tử Sinh Đỉnh chính là đầu ve sầu, pháp lực tuy mạnh, lại thiếu học thức, càng không biết chơi chữ, nhưng hôm nay xem ra, lại cảm thấy lời đồn bổn tọa nghe được đều là giả. Tiết tôn chủ, thật biết đạo lý.”

Tiết Chính Ung hơi mỉm cười với bà, trong mắt lại không có ý cười: “Một kẻ thô kệch, thượng tiên đừng để ý.”

Vũ Dân thượng tiên kia mỉm cười, giơ tay lấy quýt, bóc cẩn thận, đưa tới trước mặt Tiết Chính Ung: “Vậy ta lùi một bước. Để hai người họ tự do vẫn không có khả năng, nhưng quả nhiên lao ngục thì không ổn. Bổn tọa lập tức ra lệnh cho người đưa Hạ Tư Nghịch ra, Mặc Vi Vũ và Hạ Tư Nghịch chuyển tới Lăng Tiêu Các, đó là nơi tiếp khách. Chỉ là ta cần phái người canh giữ, không thể để hai người họ ra khỏi các nửa bước. Vậy thì thế nào?”

Tiết Chính Ung trầm mặc mấy phần, giơ tay, ngừng giữa không trung một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy quả quýt kia.

Lăng Tiêu Các tuy nói là chỗ tiếp khách. Nhưng chốn đào nguyên không thường có khách đến. Nên trong các hoang vắng đã lâu. Nếu thượng tiên cho phép họ rời tới đó, Mặc Nhiên cũng định tự dọn dẹp phòng ốc trước. Chờ quét tước xong, thì đưa Sở Vãn Ninh tới.

Tiết Chính Ung và Toàn Cơ còn có chuyện quan trọng phải nói, Mặc Nhiên dưới sự theo dõi của mấy Vũ Dân đến Lăng Tiêu Các cùng Sư Muội trước.

Lăng Tiêu Các nằm ở phía Tây Bắc chốn đào nguyên. Bên ngoài phồn hoa thành rừng, yên hà như gấm.

“Quả là chỗ tốt, vậy cũng không ấm ức.” Mặc Nhiên cười tủm tỉm nói.

Sư Muội thở dài: “Sao lại không ấm ức? Rõ ràng không phải đệ giết người, người tốt lại chịu oan. Đáng tiếc sư tôn không thể tới, nếu y tới, dùng Thiên Vấn thẩm là tốt nhất, cũng không cần xích tử hoàn gì đó, chân tướng sẽ rõ như ban ngày.”

“Ha ha, Sư Muội nghĩ đơn giản quá. Thiên Vấn là thần võ, tuy có tác dụng ép nói thật, nhưng không hiệu quả, còn phải xem kẻ thi thuật có thật tâm hỏi không. Huynh cảm thấy mấy con người chim đó sẽ chịu để sư tôn ta hỏi ta ư? Họ sẽ tin ư?”

“… Điều này cũng đúng.”

Mắt thấy sắp tới chiều, Mặc Nhiên bắt đầu xuống tay dọn phòng, Sư Muội cũng giúp.

Nói cũng lạ, lúc Mặc Nhiên quét tước phòng xong, ngồi xuống uống ngụm trà nghỉ ngơi, hắn mới bỗng nhận ra mình thế mà không vì ở riêng với Sư Muội mà mừng thầm, càng không có ý niệm kiều diễm nào.

Suy nghĩ này không khỏi làm Mặc Nhiên nghẹn họng, thiếu chút nữa phun trà ra.

Sư Muội hoảng sợ: “Sao thế?”

“Không, không sao.” Mặc Nhiên liên tục xua tay, lòng không ngừng than khổ.

Chẳng lẽ mình theo Sở Vãn Ninh tu luyện đã lâu, cùng thành Liễu Hạ Huệ rồi? Nhìn Lăng Tiêu Các này xem, nơi đây hoang vắng, xung quanh không người, hoa đào lay động, cô nam quả nam, nếu là trước kia hắn nhất định sẽ bám lấy Sư Muội đầy ám muội, sau đó mới có thể xuống tay làm chính sự.

Gần đây bị sao thế? Sao lại thanh tâm quả dục như vậy, không nên chứ…

Mặc Nhiên gãi gãi đầu.

Sư Muội chớp chớp mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Mặc Nhiên hàm hồ nhếch miệng cười, má lúm đồng tiền hòa thuận vui vẻ đáng yêu: “Hoa đào bên ngoài đẹp, ta đi hái một nhánh cho huynh nhé.”

Sư Muội nói: “Cỏ cây cũng có tình, để chúng nó bình yên nở đi.”

“À… Huynh nói đúng, vậy không hái nữa!”

Ngồi một lát, Mặc Nhiên lại vắt óc nghĩ cách nói chuyện cùng y, lại nhận ra mấy ngày nay không ở chung, chẳng có vấn đề gì để nói.

Nâng mắt lên, chợt thấy Sư Muội vì giúp mình lau dọn nhà cửa mà thấm mồ hôi mỏng, không đành lòng, lấy khăn tay từ trong ngực ra đưa cho y.

“Lau mồ hôi đi.”

“…” Sư Muội rũ mắt nhìn thoáng qua, thấy Mặc Nhiên khẩn trưởng siết chặt khăn tay, không khỏi hơi mỉm cười, ôn thanh nói, “Cảm ơn.”

Nên nhận khăn tay, nhẹ nhàng lau trán.

Khăn tay kia mềm mịn, do tơ tằm tốt nhất dệt nên, Sư Muội dùng xong, liền nói: “Ta mang khăn tay về, giặt xong trả cho đệ.”

“Được được được.” Mặc Nhiên liên tục đồng ý, hắn xu nịnh Sư Muội thực sự đã ăn vào cốt tủy, thành bản năng, “Nếu huynh thích, lấy luôn cũng được.”

Sư Muội cười nói: “Vậy thì không được, đệ xem khăn tay này làm tốt như vậy…” Y vừa nói, vừa mở khăn tay ra, chuẩn bị vuốt phẳng, gấp lại lần nữa.

Nhưng ngón tay thon dài trắng nõn vừa mở khăn ra, Sư Muội đã ngẩn ngơ, nhẹ nhàng “Ủa?” một tiếng.

“Sao thế?”

Sư Muội dừng một chút, giương mắt cười nói: “A Nhiên thật sự muốn tặng khăn này cho ta?”

“Huynh thích thì cầm đi. Của ta chính là của huynh.” Mặc Nhiên rất hào phóng.

Ý cười nơi đáy mắt Sư Muội càng sâu: “Mượn hoa hiến phật, đệ không sợ sư tôn biết sẽ đánh đệ à.”

“Gì?” Lần này đến lượt Mặc Nhiên ngẩn ra, “Cái gì mà mượn hoa hiến phật? Chuyện này liên quan gì tới sư tôn đâu?”

“Đệ tự xem đi.” Trong giọng Sư Muội không rõ ý vị, “Một đóa hải đường lớn như vậy, sư tôn đưa khăn của mình cho đệ từ bao giờ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện