Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Bất Quy của bổn toạ


trước sau

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Cùng lúc đó, hàng ghế lầu ba của Nho Phong Môn, Diệp Vong Tích trường thân ngọc lập, đứng bên lan can đồng khắc hoa văn, cũng cau mày, mím môi thành một đường hơi mỏng.

"Diệp công tử, Từ trưởng lão bảo chúng ta tới mua thần võ kia, ngài nếu thật sự muốn mua Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, có lẽ tiền dư sẽ không đủ..."

"Không sao, ta dùng của mình."

Trái phải thấy Diệp Vong Tích khăng khăng như thế, âm thầm nhìn nhau, không lên tiếng nữa.

Nhị các chủ Hiên Viên Các giòn giã nói: "Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch bắt đầu bằng một ngàn vạn kim, chư vị tiên quân mời tăng giá tranh mua."

"Một ngàn một trăm vạn."

"Một ngàn hai trăm vạn."

Lầu một ồn ào một hồi, giá nhanh chóng tăng lên.

"Một ngàn chín trăm vạn!"

"Ta trả hai ngàn năm trăm vạn!"

Nháy mắt tăng thêm sáu trăm vạn, làm không ít tu sĩ lực bất tòng tâm, lắc đầu ngồi xuống. Lúc này lầu trên mấy nhã tọa lầu hai sôi nổi đưa ngân phiếu tới trước mặt các chủ Hiên Viên Các, nàng nhẹ nhàng tiếp được hết, kẹp trong tay theo thứ tự, như mở chiết phiến ra, mở từng ngân phiếu viết giá.

"Cao nhất hiện nay." Nhị các chủ sau khi xem xong, nói vô cùng rõ ràng, "Nhã tọa chữ Huyền cao nhất, ra giá ba nghìn năm trăm vạn."

"Ba nghìn năm trăm vạn?!"

Mọi người đồng loạt hít khí lạnh, quay đầu nhìn nhã tọa chữ Huyền trên lầu hai, nhưng chỉ thấy ánh đèn mông lung nơi đó, lụa bạc tung bay, căn bản không nhìn thấy người nào ngồi trong.

"Ba nghìn năm trăm vạn đủ mua cung điện trên tiên đảo đấy."

"Ai ra giá, cũng thái quá quá rồi..."

"Có tiền thế, nhất định là người thập đại môn phái, không biết nhà ai?"

Sở Vãn Ninh nhắm mắt, nghe thấy giá này, hỏi Mặc Nhiên một câu: "Trên người ngươi có mang đủ tiền không?"

"Không mang đủ!" Không ngờ đột nhiên gặp Tống Thu Đồng ở đâu, Mặc Nhiên khiếp sợ cực độ, nghe Sở Vãn Ninh gọi hắn, mới đột nhiên hoàn hồn, cảnh giác nói, "Sư tôn muốn làm gì?"

"Mua nàng ta."

Mặc Nhiên mở to mắt, liên tục xua tay: "Không thể mua không thể mua, nữ nhân này là trói buộc, mua nàng chúng ta an trí nàng ở đâu? Về sau lên đường còn phải thuê thêm một ngựa, ngủ phải thêm một phòng, không cần, không mua."

"Ai nói muốn cùng nàng lên đường? Mua xong thì thả nàng tự do là được." Sở Vãn Ninh mở to mắt, thần sắc nhàn nhạt duỗi tay ra, "Lấy tiền."

Mặc Nhiên vội vàng che túi tiền: "Không, không có!"

"Về ta trả cho ngươi."

"Đây là tiền mua thần võ!"

"Không phải ngươi có Gặp Quỷ rồi à? Còn mua thần võ làm gì nữa? Lấy tiền!"

"......"

Mặc Nhiên quả thực là một cái đầu hai cái lớn, Tống Thu Đồng này, kiếp trước lần đầu tiên hắn thấy nàng, nàng đã bái Nho Phong Môn, lúc ấy Mặc Nhiên tàn sát hàng loạt dân trong thành, thấy dáng vẻ nàng có mấy phần giống Sư Muội, trong lòng khẽ động tạm tha mạng cho nàng, sau thấy nàng ngoan ngoãn hòa thuận, tính tình cũng rất giống Sư Muội, nên cuối cùng phong nàng làm hậu.

Nhưng mà đây là quyết định khiến Mặc Nhiên hối hận nhất.

Sở Vãn Ninh trước mắt mặt lạnh lòng nóng, thế mà muốn mua nàng ta, chuyện này làm sao Mặc Nhiên có thể đồng ý. Nữ nhân này đừng nói bốn nghìn vạn, cho dù bốn xu Mặc Nhiên cũng không cần.

Không đúng! Cho không hắn bốn nghìn vạn hắn cũng chẳng thèm!

Hai người đang giằng co, chợt thấy lầu ba bay xuống một tấm phiếu, là màu vàng.

Phiếu đỉnh cao!

Phiếu cao nhất trong bảng giá Hiên Viên các chính là loại ngân phiếu này, không cần viết chữ bên trên, một tấm tương đương với năm ngàn vạn kim, lại giá này một khi đưa ra, gần như không có ai tranh giành nữa, nên gọi là "Phiếu đỉnh cao".

Mọi người dưới sự sửng sốt, sôi nổi ồ lên.

"Nho Phong Môn!"

"Nho Phong Môn ra phiếu đỉnh cao!"

Sở Vãn Ninh cũng không phản ứng lại Mặc Nhiên gay gắt che túi tiền, mà quay đầu nhìn ra ngoài. Từ góc độ này của y vừa chuẩn có thể nhìn thấy sương phòng đệ nhất lầu ba, Diệp Vong Tích là người lười che dấu, đã buộc chặt rèm lụa xanh nhạt Hiên Viên Các dùng bảo đảm tư mật cho khách lên từ lâu, khoanh tay đứng, đứng bên lan can.

Biểu tình y túc chính, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm dư thừa nào, liếc nhìn cảnh tượng ầm ĩ phía dưới, tựa như có chút không biết nói gì, xoay người vào hàng ghế sâu bên trong.

Mặc Nhiên thở hắt ra, nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn có thể yên tâm, vị này là Diệp công tử ở cùng ta tại chốn đào nguyên, ta hiểu y ít nhiều, y là người lương thiện, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch được y mua, y sẽ không làm chuyện gì táng tận lương tâm."

Trong phòng lầu ba Nho Phong Môn thuê, Diệp Vong Tích ngồi cạnh bàn trải lụa thêu hoa vàng lá bạc, rót một ly trà. Chờ tới khi trà uống cạn, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Giọng Diệp Vong Tịch ôn hòa đoan chính: "Mời vào."

"Diệp tiên quân, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch đã đưa tới cho ngài, mời ngài xem thử."

"Làm phiền ngươi rồi, lui xuống đi."

Thị nữ Hiên Viên Các lui xuống, phòng nhất thời yên lặng. Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch bị cấm chú trói buộc tay chân, quỳ trên đất, mắt lộ vẻ kinh hoảng, run bần bật, một đôi mắt đào hoa vì khóc thê thảm, đuôi mắt ửng đỏ nhàn nhạt, làm người động tâm.

Nhưng Diệp Vong Tích nhìn nàng một cái, đáy mắt thanh chính sáng ngời không chút tạp niệm, giơ tay giải cấm chú.

"Đất lạnh, cô nương bị dọa sợ rồi. Ngồi xuống uống ly trà nóng đi."

"..." Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch kia run rẩy, mở to đôi mắt lưu ly trong veo, vẫn cuộn người, không dám nói lời nào, càng không dám động.

Diệp Vong Tích thở dài, để người hầu trái phải cầm áo choàng, đưa cho nàng.

"Cô nương đừng lo lắng, Diệp mỗ chuộc cô nương, không phải vì tu luyện. Y phục này cô mặc vào trước đi, có chuyện gì đứng lên rồi nói."

"Huynh... Huynh..."

Diệp Vong Tích thấy nàng vẫn bất động, dáng vẻ ngửa đầu sợ hãi thật đáng thương, vì thế cười khổ lắc đầu, hạ gối ngồi xổm xuống, ngang bằng với nàng ta.

"Ta gọi Diệp Vong Tích, xin hỏi danh xưng cô nương?"

"Ta... Ta họ Tống." Nàng do dự mà liếc Diệp Vong Tích, trong mắt mông lung, thật ấm ức, "Tiểu nữ Tống Thu Đồng, cảm tạ Diệp công tử..."

Dưới lầu, Mặc Nhiên đang suy ngẫm.

Kiếp trước khi mình gặp Tống Thu Đồng, nàng ta đã là đệ tử Nho Phong Môn, nghĩ tới chắc nàng ta ở Hiên Viên Các được Diệp Vong Tích cứu về.

Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch không được đối đãi như người thường, nhưng một khi bái nhập đại phái tiên gia nào đó, trở thành đệ tử trong phái, thì lại khác.

Mặc Nhiên thở dài trong lòng, hắn hiểu không rõ về Diệp Vong Tích, chỉ biết người này hết mực thanh chính, năm đó ngoài Sở Vãn Ninh là người lợi hại nhất. Khi Mặc Nhiên đồ sát bảy mươi hai thành Nho Phong Môn, từng giao thủ với Diệp Vong Tích, kiếm thuật khí thế mênh mông, dáng người chính khí cao ngang trời, thực sự khiến người khác khó quên.

Bảy mươi hai thành Nho Phong Môn mênh mông cuồn cuộn, còn lại tiên thành Mặc Nhiên không cần tốn nhiều sức, những danh hào phức tạp ấy, nhóm thành chủ Nho Phong Môn uy danh vang xa trong mắt hắn cũng chỉ như cỏ rác.

Chỉ có mỗi Diệp Vong Tích này, chỉ có Diệp Vong Tích này, y thủ bảy tòa thành kia, Mặc Nhiên lại công phá chậm chạp. Cho dù cuối cùng phá thành trì, người này một thân máu bẩn quỳ trên thi cốt lởm chởm, ánh mắt cũng thanh minh, lòng không đổi.

Lúc ấy chưởng môn Nam Cung Nho Phong Môn đã chạy trốn, rất rất nhiều người đều dập đầu xin tha, xin Mặc Nhiên cho họ một con đường sống.

Nhưng Diệp Vong Tích lại nhíu chặt mày, nhắm mắt, biểu tình lạnh nhạt.

Mặc Nhiên vẫn nhớ rõ trước khi mình giết y, từng có lòng hỏi y một câu: "Có đầu hàng không?"

"Không đầu hàng."

Mặc Nhiên cười, ngồi trên ghế vàng long phượng của tôn chủ Nho Phong Môn, lông mi run lên, ánh mắt lướt qua đám người đen nghìn nghịt, lướt qua đệ tử tầm thường không nói, sáu bảy thành chủ, hơn mười hộ pháp, họ đều cúi sát đất, lạnh phát run.

Trên nền trời xám có quạ bay lượn, máu tanh đỏ như cờ bay phần phật, Mặc Nhiên nâng tay, nói: "Giết cả đi."

Diệp Vong Tích trước khi chết, từng nói một câu: "Bảy mươi thành Nho Phong Môn huy hoàng, lại không có nổi một nam nhi."

Máu tanh đầy trời.

Mặc Nhiên ôm mỹ nhân Tống Thu Đồng mới đến trong lòng, mặt giai nhân tuyệt đại vàng như giấy, nhìn Tu La địa ngục trước mắt, thân thể mềm mại không ngừng run lên.

"Ngoan, đừng sợ. Đừng sợ. Về sau, nàng theo bổn tọa đi." Mặc Nhiên mơn trớn tóc nàng, mỉm cười nói, "Đến, nói lại với ta lần nữa, nàng tên gì? Vốn làm gì ở Nho Phong Môn này? Mới nghe một lần, chưa nhớ nổi."

"Tiểu nữ... Tống Thu Đồng." Nàng lo sợ không yên nói, "Vốn là... Vốn là thị nữ môn hạ... Diệp tiên quân..."

Thị nữ môn hạ Diệp Vong Tích. Khi ấy nàng trả lời Mặc Nhiên như thế.

Nhưng Tống Thu Đồng là một Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, đến tột cùng vì cơ duyên gì tế bái gia nhập môn hạ Nho Phong Môn, lại làm sao được Diệp Vong Tích thu làm thị nữ, Mặc Nhiên cũng không biết. Cho tới hôm nay, sau khi trọng sinh tới Hiên Viên Các, Mặc Nhiên mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra ban đầu Diệp Vong Tích tốn ngàn kim, mới đưa nàng từ trong đám sói thèm thuồng cứu về được.

Nhưng nào có ai biết, Diệp Vong Tích cuối cùng bại dưới đao Mặc Nhiên, có một phần lý do rất lớn, là Tống Thu Đồng mật báo ban tặng.

Nhắc tới chuyện này, Mặc Nhiên không khỏi nhíu mày, chán ghét Tống Thu Đồng càng tăng thêm vài phần—— mình năm đó bị quỷ mê hồn, mới có thể thấy nữ nhân này giống Sư Muội.

"Lần này sẽ đấu giá món hàng cuối cùng, là một thần võ không chủ." Nhị Các Chủ từ từ kể, cắt ngang suy nghĩ của Mặc Nhiên, "Thần võ này cũng không phải Cô Nguyệt Dạ sở hữu, chỉ là bán thay."

Mỗi lần đấu giá sẽ áp trục trân bảo, đại hội bắt đầu vang tiếng huýt gió, so với vừa nghe thấy "Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch" lúc nãy còn phản ứng dữ dội, tu sĩ phía dưới tuy

cũng nóng lòng muốn thử, lại bình tĩnh hơn hẳn.

Hoa sen ngọc trắng mở ra lần nữa, trên đài đá nâng một hộp lụa nhật nguyệt giang sơn bằng bạc hiện lên.

Hộp gấm kia hẹp dài, mặt ngoài thêu rất tinh tế, người trong nghề liếc một cái có thể nhìn ra chỉ vàng làm ở phường thêu Hàm Vân Các nổi tiếng nhất Cô Tô. Bỏ qua chuyện thần võ bên trong, chỉ cái hộp này cũng đáng giá trăm kim.

"Thần võ này phát hiện ở bãi tha ma Quân Sơn. Đại chủ nhân trước đã qua đời, Hiên Viên Các ta làm chứng, thần võ cũng chưa từng nhận chủ nhân mới." Nhị các chủ dừng một chút, tiếp tục nói, "Mọi người đều biết, thần võ trên thân đều khắc chữ. Nhưng món này vì chủ nhân qua đời đã nhiều năm, chữ trên vũ khí đã mòn, có thể đọc được, cũng còn mỗi một chữ."

Có người thì thầm nói: "Nói nhiều như vậy, cũng không mở hộp ra trước đi."

"Ôi dào thôi bỏ đi, thói quen ấy mà, Hiên Viên Các lúc nào chả làm việc thế. Nói mấy câu vô nghĩa, để mọi người đoán trước."

"Cũng đúng."

Mặc Nhiên nghe cảm thấy buồn cười, quay đầu muốn nói mấy câu với Sở Vãn Ninh, nhưng mà xoay người lại thấy Sở Vãn Ninh nhíu chặt mày kiếm, ngón tay thon dài như ngọc lạnh kề bên thái dương, sắc mặt tái nhợt như sương mù. Hắn hoảng sợ, vội hỏi: "Sư tôn, người làm sao thế?"

"Đột nhiên... Cảm thấy không thoải mái."

"Sao lại không thoải mái, có phải cảm lạnh rồi không?" Mặc Nhiên ghé lại gần, sờ trán y, "Cũng không nóng mà."

"..." Sở Vãn Ninh lắc đầu không nói lời nào, vẻ mặt mệt mỏi.

Mặc Nhiên không biết làm sao cho phải, chỉ đành nói: "Ta rót cho người ly trà." Nói rót đầy một tách trà nóng, nghĩ nghĩ, lại đổ thêm ít Mạc Hương Lộ mới mua.

Đây là thuốc do Hàn Lân Thánh Thủ nổi tiếng thiên hạ luyện, Sở Vãn Ninh uống xong nước trà hòa Mạc Hương Lộ, quả nhiên tốt hơn, sắc mặt cũng không khó coi như vậy nữa. Y nâng mắt lên, lại muốn xem đấu giá dưới lầu. Mặc Nhiên ở cạnh dọn đồ pha trà, lại rót cho y ly thứ hai.

"Hiên Viên Các không có cách nào biết rõ tên thần võ, nhưng nhân duyên trùng hợp, trở về nhân gian, theo chữ khắc trên thân nó. Nên tạm nghĩ một cái tên, tên là "Quy Lai" (Trở về)."

Rốt cuộc có người gấp không nhịn nổi, ở dưới hô: "Các chủ, nói nhiều vậy, cô cũng cho bọn ta ăn đủ rồi, mau mở hộp đi, để bọn ta xem hình dạng thần võ."

Nhị các chủ Hiên Viên Các hơi mỉm cười: "Tiên Quân đừng vội. Theo quy củ Tu Chân giới, nếu nguyên chủ thần võ sau khi chết, vũ khí ứng với người cùng huyết thống, về sau sẽ sở hữu. "Quy Lai" tìm thấy ở bãi tha ma, bổn các không có cách để xác định nguyên chủ của nó. Có điều sau khi hộp mở ra, chư vị xuất linh lực cảm nhận thử, nếu ai có thể hòa hợp với thần võ, thì có quan hệ huyết thống với nguyên chủ vũ khí này. Vậy không cần đấu giá, "Quy Lai" đương nhiên thuộc sở hữu."

"Ha ha ha, thiên hạ sao có chuyện trùng hợp thế được."

Các tu sĩ trong sảnh phần lớn đều cười.

"Đúng vậy, chuyện này gần như không có khả năng."

"Nhưng không thử sao biết, thử thời vận cũng không tệ."

Nhị các chủ cười khanh khách nhìn qua người dưới đài, giọng giòn giã nói: "Không sai, thử vận khí luôn tốt. Mời chư vị tiên quân ngưng thần, mở nắp ngay."

Nàng búng tay, hai vị đệ tử Cô Nguyệt Dạ trái phải tiến lên, đều là thiếu nữ thanh xuân mười lăm mười sáu tuổi, các nàng phi thân lên đài sen, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên hộp gấm, hai người này có hai chiếc chìa khóa pha lê lả lướt, thật cẩn thận cắm vào ổ khóa trên hộp.

Chỉ nghe "Cạch" "Cạch" hai tiếng, ổ khóa theo tiếng rơi ra.

Mặc Nhiên thấy tình hình sau khi mở khóa, chợt nghĩ tới Kim Thành Trì, cảnh tượng khi mình nhận được "Gặp Quỷ". Lúc ấy rõ ràng nói "Chỉ có người yêu sâu đậm trên đời" mới có thể mở Trường Tương Tư, cũng không biết vì sao hộp gấm lại mở trong tay Sở Vãn Ninh.

Người chung quanh đều nín thở ngưng thần, vô số đôi mắt che giấu dưới mũ đều nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ hẹp kia. Nắp hộp tơ vàng thêu chậm rãi mở ra, không khí khẩn trương gấp gáp tới cực hạn, như một dây cung kéo căng. Mấy nghìn người tụ tập trong các, yên lặng tới tiếng sợi tóc rơi xuống đất cũng nghe thấy.

Trước mắt tất cả mọi người không chuyển mắt nhìn hộp lộ ra một phần mũi nhọn cổ. Hoặc tham lam, hoặc tò mò, hoặc thưởng thức...

Chỉ có Mặc Nhiên, nháy mắt thấy vũ khí trong hộp, hắn bỗng mở to mắt, huyết sắc nháy mắt rút sạch.

Hắn đã sống hai đời, kiếp trước kiếp này có hai món thần võ, giao thủ với hơn mười vị chủ nhân thần võ. Lần này Hiên Viên Các lấy đồ ra đấu giá, hắn còn tưởng mình sẽ không hề có chút gợn sóng.

Nhưng hắn nghĩ sai rồi.

"Thần võ "Quy Lai"." Giọng nhị các chủ trong trẻo đánh vỡ yên tĩnh, "Hình dạng mạch đao, dài bốn thước, rộng ba tấc. Không vỏ, toàn thân đen thẳm, ban ngày cũng không phản quang."

Đầu ngón tay Mặc Nhiên hơi phát run, hai chữ ngậm giữa răng môi gần như muốn buột miệng thốt ra.

"Bất Quy..."

Bất Quy...

Chuyện bích dã chu kiều năm ấy, lại thêm một năm quân không về.

——

"Mặc Nhiên, ngươi có thần võ, sao phải để ta phong linh thức nó, không cho nó tên?"

"Bẩm sư tôn, đệ tử không có học vấn, tên chỉ đặt một lần. Ta sợ đặt tên khó nghe, sau này dùng không hài lòng."

"A Nhiên, đệ mang mạch đao này, sao còn chưa nghĩ tên cẩn thận vậy? Cũng không thể gọi nó là "đao" này "đao" nọ mãi."

"Không sao, nghĩ từ từ. Đây chính là thần võ, ta muốn cho nó cái tên dễ nghe nhất thiên hạ, mới xứng với nó, ha ha ha."

Sau đó, Sư Muội chết.

Mặc Nhiên từng muốn để Sở Vãn Ninh bỏ phong ấn, muốn đặt tên thần võ là "Minh Tịnh".

Nhưng khi đó, Sở Vãn Ninh nói mình vừa chống lại Quỷ giới, tổn hại linh lực, thật sự không còn sức phá bỏ cấm chú trên đao, nên chuyện này không thể giải quyết được gì.

Sau đó nữa, Mặc Nhiên hoàn toàn quyết tuyệt với Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên không muốn xin y giải phong ấn, nên đem thanh đao nhuộm đầy máu tanh, nhiều năm chia rẽ như vậy, vẫn không tên không họ. Nhưng chuyện này đã không quan trọng, khi đó thiên hạ không ai không biết Mặc Vi Vũ, không ai không hiểu thanh đao Tu La nuốt no hận máu trong tay hắn.

Đến cuối cùng.

Sở Vãn Ninh cũng chết.

Cùng y tiêu tán, là cấm danh chú trên lưỡi đao của Mặc Nhiên hơn mười năm.

Tối đó Mặc Nhiên uống rất nhiều Lê Hoa Bạch, có chút say, vuốt ve thanh đao lạnh lẽo, đã không biết là khuây khỏa hay là bi thương. Hắn ôm lưỡi đao lạnh, nghe trong đó vang tiếng trống trận, hải đường lạnh thấu. Hắn nằm trên nóc Vu Sơn Điện, cười ha ha tới đầm đìa, từ thống khoái đến điên cuồng.

Hắn cũng không nhớ rõ đêm ấy mình có rơi nước mắt không, chỉ là sáng hôm sau tỉnh lại, trên thanh mạch đao vô danh hơn mười năm, đã khắc hai chữ thanh lãnh.

"Bất Quy."

Quân không về.

Không còn về.

Nhưng mà thanh ma vũ khí đời trước cùng hắn trải bách chiến, sao lại xuất hiện trong thế giới sau khi trọng sinh, sao lại xuất hiện trong đấu giá Hiên Viên Các?!

Mặc Nhiên còn chưa nghĩ nhiều, mấy ngàn danh tu sĩ giữa sảnh đã sôi nổi phóng thích linh lưu của mình, lần lượt muốn cảm nhận cùng Bất Quy.

Mặc Nhiên: "......"

Vô dụng, nếu là Bất Quy, vậy Mặc Nhiên ở đây, ngoại trừ bản thân hắn, trên đời tuyệt đối không có kẻ thứ hai có thể sai khiến thanh mạch đao này động đậy.

Nhưng nó xuất hiện, liên quan gì tới tên tiểu súc sinh trốn sau màn kia? Nếu có liên quan, người kia giờ mang Bất Quy ra, rõ ràng biết Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh đang tìm tung tích của hắn, vậy mục đích của hắn tuyệt đối không phải thử xem ai là tinh hoa linh thể.

Hắn đến tột cùng muốn làm gì?!

Còn có, Bất Quy này, là thật ư? Hay là cũng như mấy món đồ giả dưới Kim Thành Trì, chỉ là mồi câu thôi?

Mang nghi ngờ như vậy, Mặc Nhiên thoáng để dò ra chút linh lưu.

Nếu Bất Quy không phải giả, vậy đương nhiên sẽ hô ứng với mình, nhưng hô ứng này không thể rõ ràng, nếu không để người ta cảm thấy, chỉ cần một chút đã...

Nhưng mà, hắn vừa thả ra chút linh lực phi thường mỏng manh, chợt nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng rên rất nhỏ.

"... Sư tôn?!"

Mặc Nhiên vừa quay đầu lại, thấy Sở Vãn Ninh nhíu chặt ấn đường, môi tái nhợt, đã ngã xuống cạnh bàn, y phục màu tuyết của y trải như mây, khuôn mặt anh tuấn của y còn tái nhợt hơn sương tuyết, hàng mi rủ xuống, hai mắt nhắm chặt, tựa hồ bệnh nặng gì phát tác, thế mà hôn mê ở đây.

Mặc Nhiên sao có thể ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra, không khỏi đại kinh thất sắc, bỗng thu hồi linh lực lại, chạy tới cạnh Sở Vãn Ninh, bế y lên: "Sư tôn, người làm sao thế?!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện