(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Tiếng cười của bà chủ truyền tới: "Ôi chao đạo gia thật xa hoa quá, vung tay tới tận năm trăm kim, ngài làm nô gia vui muốn chết. Nhưng tiểu điếm mở cửa làm ăn buôn bán, luôn coi trọng hoà khí. Sao có thể đuổi khách nhân đi được đây? Ngài xem như này có được không, trong có một sương phòng lớn nhất, chỉ dành cho những vị khách quý như đạo gia. Ta dẫn ngài đi xem——"
Chữ "thử" còn chưa ra khỏi miệng, bên dưới đã vang lên tiếng bàn ghế bị đạp đổ.
"Xem cái gì mà xem! Ta quan tâm sương phòng hay con rùa của ngươi chắc—— Bà nội ngươi, cậu ấy không thích ở chung! Không cần, không cần, cho ngươi một ngàn kim, đuổi hết đi!"
"Đạo ra đừng làm khó nô gia, nhìn ngài thấy, rất hiểu rõ trắng đen lý lẽ cực kỳ uyên bác nha." Bà chủ nói dối không chớp mắt, cười duyên giòn giã, "Dù sao cũng đều là khách, nếu ngài không hài lòng với sương phòng của ta, ta có thể đổi phòng khác cho ngài, tuy nhỏ hơn một chút, nhưng lịch sự tao nhã lại đẹp, miễn phí cho ngài thêm một đoạn ca vũ, ngài xem như vậy có ổn không?"
"Không được! Không ổn! Một ngàn năm trăm! Đuổi mọi người cút hết đi!" Thanh âm tục tằng kia giận dữ hét lên, "Đừng có lắm lời nữa! Đừng để lát nữa công tử nhà ta đến lại nổi giận!"
"Oa——" Ngàn kim có lẽ đối với người khác thì nhiều, nhưng đối với Mặc Nhiên – kẻ đã từng làm đế quân Nhân giới – mà nói, nghe thấy thật nực cười. Phải biết kiếp trước mấy thứ đồ chơi quý giá hắn tùy tiện quăng cho Tống Thu Đồng, đã có giá trị liên thành rồi. Nên hắn cắn đũa, mắt mở tròn xoe đảo một vòng, thấp giọng cười nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn sư tôn, người nghe tên này đi, chỉ một ngàn năm trăm kim đã muốn đuổi chúng ta đi."
Sở Vãn Ninh liếc qua hắn, vén màn trúc lên, nhìn xuống dưới lầu.
Chỉ thấy dưới đại sảnh có một đám người chen lấn, tuy họ mặc thường phục, nhìn không ra môn phái nào, nhưng mỗi người đều đeo bên hông một thanh bảo đao thượng phẩm toả hàn quang lạnh thấu xương, tay người nào cũng giữ một con yêu lang đang chảy nước dãi. Có lẽ giá trị bảo đao không đoán được, nhưng yêu lang dù có ra giá cũng không ai bán, tiểu phái tu chân tầm thường không dễ gì để có một con, bọn họ lại mỗi người đều có một con, đương nhiên xuất thân cực kỳ hiển hách.
Khách khứa đang ăn đều hoảng sợ nhìn những kẻ này, trong thính đường lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên, một ánh sáng màu tuyết phi vào trong khách điếm, sau khi mọi người thấy rõ đầu tiên là sửng sốt, sau đó rầm một tiếng toàn bộ đều nhốn nháo, có kẻ nhát gan còn kêu lên chói tai: "Có đại yêu, có đại yêu kìa!"
Nhảy vào trong là một con yêu lang màu trắng tuyết cao tầm ba người, ánh mắt đỏ như máu, lông mềm như lụa, có một đôi nanh sói tỏa hàn quang rạng rỡ, dài tầm một cánh tay nam tử trưởng thành.
Nhưng mà, trên thân thể mãnh thú cao lớn kia, lại là một thanh niên mặt mày tuấn tiếu, ánh mắt kiêu ngạo nhàn nhã nửa nằm vắt chéo hai chân, thanh niên kia mặc giáp săn lạnh thấu xương, dưới giáp là một bộ xiêm y đỏ tươi, cổ tay áo thêu chỉ vàng nghiêm trang, hắn đội một chiếc mũ chiến, một dải bạc mềm mại xâu lụa đỏ rủ xuống, trên gối đặt một chiếc cung ngọc bích, hẳn là vũ khí của hắn.
Những tu sĩ diễu võ dương oai vừa thấy hắn, lập tức quỳ xuống, tay đặt trước ngực, cùng hô lên: "Cung nghênh công tử!"
"Được rồi." Vẻ mặt thanh niên không kiên nhẫn, phất tay, "Bảo các ngươi đi làm chút chuyện mà cũng dong dong dài dài, còn cung nghênh, cung nghênh cái đầu chó của các ngươi ấy!"
"Phụt." Mặc Nhiên bật cười, thấp giọng nói với Sở Vãn Ninh, "Hắn nói họ cung nghênh cái đầu chó, thế không phải hắn thành cái đầu chó à?"
"..."
Thanh niên ngồi trên chiếc cổ mềm mại của yêu lang, biểu tình bất thường: "Chưởng quầy khách điếm rách nát này đâu? Là ai?"
Bà chủ tuy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định bước lên, cười nói: "Thưa tiên quân, nô gia là chưởng quầy tiểu điếm này."
"Ồ." Thanh niên liếc nàng một cái, "Bổn công tử muốn ở trọ, nhưng không thích nhiều người lắm miệng. Ngươi bảo họ đi, tổn thất ta chịu."
"Nhưng mà tiên quân..."
"Biết ngươi khó xử, cái này cho ngươi, thay ta xin lỗi họ. Nhưng nếu thật sự không chịu, thì quên đi." Thanh niên ném túi gấm cho bà chủ, mở ra bên trong là một đống nguyên hoàn tỏa ánh vàng rực rỡ. Một viên này giúp tăng nhiều tu vi, trên thị trường phải hơn hai ngàn kim một viên, bà chủ nhận lấy, đầu tiên vì đối phương hào phóng mà biến sắc, sau đó mới lặng lẽ thở hắt ra.
Không tu sĩ nào sẽ từ chối đồ tốt như thế, vậy mời người đi, cũng dễ nói.
Bà chủ lần lượt xin lỗi từng người, thanh niên ngáp một cái, có chút ghét bỏ mà cúi đầu miệt thị đám tùy tùng kia, nói: "Một đám phế vật, còn phải để ta tự mình làm."
Trái phải nhìn nhau, liên thanh nói: "... Công tử anh minh, công tử uy vũ."
Người rời đi rất nhanh, trừ Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên không thèm để ý tới tiền tài và đan dược, những kẻ khác đều nhận đồ mà chẳng chút oán hận rời khỏi khách điếm, tới nhà khác ở.
Bà chủ nói: "Công tử, đi cả rồi, nhưng có hai vị khách nói đêm đã khuya, trong số họ có một vị thân thể không khỏe, không muốn tìm nơi khác, ngài xem..."
"Được rồi được rồi, không so đo với ma bệnh." Thanh niên thống khoái xua tay, "Đừng làm phiền ta là được."
Ma bệnh Sở Vãn Ninh: ".........."
Bà chủ lập tức vui vẻ ra mặt, nhiệt tình nói: "Công tử đúng là ngươi lương thiện. Giờ đã muộn, công tử muốn nghỉ ngơi hay ăn mấy thứ trước?"
Thanh niên nói: "Đói rồi. Không nghỉ, ta muốn ăn."
"Công tử muốn ăn, vậy tiểu điếm nhất định sẽ dùng thức ăn ngon nhất chiêu đãi, đầu bếp bọn ta giỏi nhất là làm thịt viên gạch cua, thủy tinh hào nhục..."
"Thịt viên hả giận?" Thanh niên hiển nhiên không phải người phía Nam, cũng không thích món Nam, nghe xong tên đồ ăn sửng sốt một chút, sau đó cau mày xua tay, "Không cần, nghe không hiểu. Cái gì vớ vẩn thế."
Vốn tưởng là đệ tử thế gia, giờ xem ra có lẽ chỉ là một phú thương gặp thời.
Bà chủ: "... Vậy công tử muốn dùng gì, chỉ cần tiểu điếm có, đều làm được."
"Nói hay lắm." Thanh niên chỉ vào đám tùy tùng của hắn, "Cho họ mỗi người năm cân thịt bò, còn riêng ta lấy mười cân, một cân rượu trắng, hai cái đùi dê, chắc là tầm này thôi, muộn rồi không ăn được nhiều, lót dạ chút thôi."
Mặc Nhiên: "Quào..."
Quay đầu lại muốn cười nhạo thanh niên này đúng là thùng cơm với sư tôn, lại thấy Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm thanh niên kia không chớp mắt, trong ánh mắt hình như có một làn sương mờ khiến người khó nắm bắt được.
Mặc Nhiên hỏi theo bản năng: "Sư tôn quen hắn?"
"Ừ."
Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ Sở Vãn Ninh lại quen thật, không khỏi ngạc nhiên nói: "Cái gì? Thế, thế hắn là?"
"Con trai duy nhất của chưởng môn Nho Phong Môn." Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói, "Nam Cung Tứ."
"..." Mặc Nhiên thầm nghĩ, thể nào Sở Vãn Ninh lại biết, Sở Vãn Ninh dù sao cũng từng là khách khanh của Nho Phong Môn, con của chưởng môn, y nhất định đã gặp rồi. Cũng khó trách mình không biết, kiếp trước khi mình huyết tẩy Nho Phong Môn, Nam Cung Tứ này đã bệnh mà qua đời.
Khi ấy hắn còn nói con của chưởng môn là thứ bệnh tật nửa tàn, không ngờ hôm nay gặp, lại là thanh niên kiêu ngạo một thân nhiệt huyết nhảy nhót tung tăng thế này.
... Sao lại bệnh chết? Đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo à?
Nam Cung Tứ ăn vui vẻ dưới lầu, một chốc đã ăn sạch hai cái đùi dê và mười cân thịt bò uống mấy bát rượu, làm Mặc Nhiên ở trên lầu nhìn mà líu cả lưỡi.
"Sư tôn, không phải Nho Phong Môn chú trọng nho nhã nhất à? Thiếu chủ này làm sao thế? Nhìn còn không đứng đắn bằng Tiết Manh Manh luôn."
Sở Vãn Ninh ấn đầu hắn thò ra ngoài lại, mặt vẫn bình tĩnh, nhìn cảnh phía dưới: "Đừng có đặt biệt danh bừa bãi cho đồng môn của ngươi."
Cười he he hai tiếng, Mặc Nhiên lại định nói gì đó, nhưng ngón tay Sở Vãn Ninh ấn lên đầu hắn, vạt áo phiêu dật như mây khói quét qua mặt hắn, vải mềm uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa có tựa không, tựa lụa phi lụa, cảm giác mềm như nước. Không khỏi nhất thời nghĩ tới gì đó, sửng sốt.
Lúc nãy trong phòng, mình ý loạn tình mê cởi y phục Sở Vãn Ninh, cởi nửa ngày không ra, hắn còn tưởng do Sở Vãn Ninh mặc kín mít.
Nhưng giờ nhìn kỹ nguyên liệu may y phục, Mặc Nhiên đột nhiên nhận ra đây là "Băng Vụ Lăng" do Côn Luân Đạp Tuyết Cung dệt.
Côn Luân Đạp Tuyết Cung là môn phái mà chúng tiên trong nhà cao lãnh tị thế nhất Thượng Tu Giới, phàm là đệ tử, năm tuổi nhập môn, một năm sau phải tiến vào thánh địa Côn Luân bế quan tu hành, cho đến khi kết thành linh hạch, mới có thể xuất quan. Tuy nói linh hạch bản thân là tự mang, có điều phải tu hành mới triệu nó ra được. Nhưng thời gian đó rất lâu, thường kéo