Edit + Beta: Chu
(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
Phẩm vị Sở Vãn Ninh thật sự rất kém.
Nhạt nhẽo. Buồn tẻ. Làm người khác thất vọng.
Nhìn giá sách này đi, toàn là sách gì đâu không à!
"Thượng cổ kết giới đồ lục", "Kì hoa dị thảo đồ phổ", "Lâm Nghi Nho Phong Môn cẩm phổ", "Sách về thực vật", để tiêu khiển, chũng chỉ có vài ba quyển "Đất Thục du ký", "Món ngon Ba Thục".
Mặc Nhiên chọn mấy quyển sách mới, đương nhiên là mấy quyển Sở Vãn Ninh ít đọc, bôi hết tất cả trang sách bên trong, vẽ một đống xuân cung đồ.
Hắn vừa vẽ vừa tưởng tượng, hừ hừ, Tàng Thư Các này không có một vạn cũng có tám ngàn quyển, chờ Sở Vãn Ninh phát hiện bên trong mấy quyển này toàn hình vẽ bậy, đến lúc đó, Sở Vãn Ninh cũng chẳng biết là ai làm, chỉ có thể tức giận, đúng là quá hay, quá hay.
Nghĩ nghĩ, nhịn không được ôm đống sách cười he he thành tiếng.
Mặc Nhiên vẽ liên tiếp mười mấy quyển, phát huy trí tưởng tượng, thiên mã phú hành, vẽ tình sắc linh tinh, bút pháp có thể so sánh với Thuỷ Ngô, phiêu dật đẹp mắt. Nếu có người tới mượn sách của Ngọc Hành trưởng lão, mượn trúng mấy quyển này, có thể lưu truyền một chuyện như thế này——
"Ngọc Hành trưởng lão mặt người dạ thú, trong "thanh tâm quyết" kẹp tranh nam nữ giao hoan!"
"Ngọc Hành trưởng lão làm xấu mặt người thầy, bên trong kiếm phổ có tranh Long Dương đồ!"
"Bắc Đẩu Tiên Tôn cái gì, mặt người dạ thú!"
Mặc Nhiên càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng ôm bụng, ném bút lông lăn lóc, vui vẻ đạp loạn hai chân, có người đến Tàng Thư Các, hắn cũng không phát hiện.
Cho nên khi Sư Muội tiến tới, thấy sách vở lộn xộn, còn có một Mặc Nhiên cười muốn tắc thở.
Sư Muội: "...... A Nhiên, đệ đang làm gì vậy?"
Mặc Nhiên sửng sốt, vội ngồi dậy, cuống quít thu dọn đống hỗn loạn này, bày ra mặt cún con: "Lau, lau ấy mà."
Sư Muội nén cười: "Dùng y phục lau sao?"
"Khụ, tại không tìm được khăn lau. Không nói cái này nữa, Sư Muội, muộn rồi sao huynh còn tới đây?"
"Ta đến phòng đệ không thấy ai, tìm không được, hỏi người khác, mới biết đệ tới nơi ở của sư tôn." Sư Muội vào Tàng Thu Các, giúp Mặc Nhiên thu dọn sách, mỉm cười dịu dàng, "Vốn không có việc gì làm, nên ta đến tìm đệ."
Mặc Nhiên rất vui vẻ, có chút thụ sủng nhược kinh, nhấp nhấp môi, xưa nay miệng lưỡi trơn tru, lại không biết nói gì.
"Thế... Ừm... Huynh ngồi đi!" Hưng phấn xoay tại chỗ nữa ngày, Mặc Nhiên hơi khẩn trương nói, "Ta đi châm trà."
"Không cần, ta lén tới đây, nếu để sư tôn phát hiện, sẽ phiền lắm."
Mặc Nhiên vò đầu: "Nói cũng phải..." Sở Vãn Ninh biến thái như vậy! Sớm muộn cũng phải đánh bại y, phải khuất phục dưới dâm uy của hắn!
"Đệ chưa ăn cơm tối nhỉ? Ta mang chút đồ ăn tới."
Mắt Mặc Nhiên long lanh: "Hoành thánh ư?"
"Phì, đệ thật sự không ngán à. Không phải hoành thánh, Hồng Liên Thủy Tạ ở xa, ta sợ mang tới sẽ nguội mất. Là một ít rau xào, đệ xem có ăn được không?"
Sư Muội mở hộp đồ ăn ra đặt bên cạnh, bên trong có vài món ăn đo đỏ. Một đĩa nấm xào, một đĩa cá băm hương, một đĩa gà cung bảo, một đĩa dưa chuột, còn có một bát cơm.
"Ủa, không có ớt?"
"Sợ đệ thèm, có thêm một chút." Sư Muội cười nói, y và Mặc Nhiên đều thích ăn cay, đương nhiên không cay không vui. "Nhưng vết thương của đệ còn chưa khỏi, ta không dám cho quá nhiều, chỉ cho chút vị, cũng tốt hơn không cay chút nào."
Mặc Nhiên vui vẻ cắn đũa, má núm đồng tiền dưới ánh nến ngọt như đường: "Oa! Cảm động muốn khóc!"
Sư Muội nhịn cười: "Chờ đệ khóc xong đồ ăn cũng nguội rồi. Ăn xong rồi khóc."
Mặc Nhiên hoan hô một tiếng, nhanh chóng động đũa.
Lúc hắn ăn như chó bị bỏ đói, Sở Vãn Ninh luôn không thích tướng ăn như quỷ này của hắn, nhưng Sư Muội sẽ không ghét.
Sư Muội luôn ôn nhu, vừa cười bảo hắn ăn chậm một chút, vừa đưa nước cho hắn. Đồ ăn mau chóng hết, Mặc Nhiên xoa bụng híp mắt, thở dài nói: "Thoả mãn......"
Sư Muội làm như lơ đãng hỏi: "Là hoành thánh ngon, hay là mấy món này ngon hơn?"
Mặc Nhiên đối với đồ ăn, như với mối tình đầu chấp nhất, rất si tình. Nghiêng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn Sư Muội, toét miệng: "Hoành thánh."
"......" Sư Muội cười lắc đầu. Một lúc sau nói, "A Nhiên, ta giúp đệ thoa thuốc."
Thuốc mỡ là Vương phu nhân điều chế.
Vương phu nhân khi trẻ từng là đệ tử "Cô Nguyệt Dạ", tuy bà không giỏi võ, không thích đánh đánh giết giết, nhưng lại rất thích y học, Tử Sinh Đỉnh có một khu trồng thuốc, ở đó bà trồng rất nhiều cây quý, vậy nên môn phái chưa bao giờ thiếu thuốc trị thương cả.
Mặc Nhiên cởi áo, đưa lưng về phía Sư Muội, vết thương vẫn nhoi nhói đau, nhưng ngón tay Sư Muội ấm áp thoa thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên, dần dần cũng quên đau, ngược lại cảm thấy tâm ý viên mãn.
"Được rồi." Sư Muội giúp Mặc Nhiên quấn băng mới, cẩn thận thắt lại, "Mặc y phục vào đi."
Mặc Nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn Sư Muội. Dưới ánh nến mờ nhạt, da Sư Muội trắng như tuyết, càng thêm phong tình, hắn nhìn đến miệng khô khốc, thật sự kông muốn mặc lại y phục, do dự một lát, vẫn cúi đầu, nhanh chóng mặc áo khoác.
"Sư Muội."
"Hả?"
Bị giam trong thư phòng bí ẩn như này, không khí giữa cô nam quả nam rất tốt. Mặc Nhiên vốn muốn nói mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt trên trời dưới đất, lại ngại việc hắn thất học đến niên hiệu cũng để "Kích Bãi", nghẹn nửa ngày, mặt cũng nghẹn tới đỏ lên, thế nhưng chỉ nói được ba chữ: "Huynh thật tốt."
"Việc này có gì đâu, đều nên làm mà."
"Ta cũng sẽ đối xử với huynh thật tốt." Ngữ khí Mặc Nhiên bình tĩnh, nhưng tay lại rịn mồ hôi, bán đứng trong lòng hắn kỳ thật sóng to gió lớn, "Chờ ta mạnh rồi, ai cũng không thể bắt nạt huynh nữa. Sư tôn cũng không được."
Sư Muội không biết vì sao hắn bỗng nói vậy, sửng sốt một chút, lại ôn nhu nói: "Được, về sau, đều phải dựa vào A Nhiên rồi."
"Ừm ừm..."
Mặc Nhiên lúng ta lúng túng, bị ánh mắt đào hoa của Sư Muội nhìn càng thêm nôn nóng, không dám nhìn nữa, đành cúi đầu.
Đối với người này, hắn vẫn luôn thật cẩn thận, thậm chí là chấp nhất.
"A, sư tôn muốn đệ lau nhiều sách như vậy? Còn phải chép lại ư?"
Mặc Nhiên chết vẫn sĩ diện với người trong lòng: "Chuyện nhỏ mà, làm nhanh chút, vẫn kịp."
Sư Muội nói: "Ta giúp đệ."
"Như vậy sao được, nếu bị sư tôn phát hiện, khéo huynh cũng bị phạt chung." Mặc Nhiên kiên định, "Giờ không còn sớm, huynh mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn lên lớp."
Sư Muội kéo tay hắn, nhẹ giọng cười nói: "Không sao hết, người không phát hiện được đâu, chúng ta lén lút......"
Lời còn nói chưa xong, đã nghe một giọng nói lạnh băng vang lên.
"Lén lút thế nào?"
Sở Vãn Ninh không biết đến từ lúc nào, vẻ mặt lạnh lùng, mắt phượng như chìm trong sương tuyết. Bạch y lạnh lẽo, lạnh lùng đứng ở cửa Tàng Thư Các, mặt vô biểu tình nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn hai người nắm tay nhau dừng một chút, lại rời đi.
"Sư Minh Tịnh, Mặc Vi Vũ, các ngươi thật to gan."
Sắc mặt Sư Muội thoáng chốc trắng như tuyết, y buông tay Mặc Nhiên ra, giọng nhỏ như muỗi gọi: "Sư tôn......"
Mặc Nhiên cũng thấy không ổn, cúi đầu: "Sư tôn."
Sở Vãn Ninh đi tới, không để ý tới Mặc Nhiên, mà là nhìn Sư Muội quỳ dưới đất, nhàn nhạt nói: "Hồng Liên Thủy Tạ có kết giới, ngươi cho rằng có người tiến vào mà không báo, ta cũng không biết à."
Sư Muội lo sợ dập đầu: "Đệ tử biết lỗi rồi."
Mặc Nhiên nóng nảy: "Sư tôn, Sư Muội chỉ tới giúp ta thay thuốc, lập tức đi ngay, xin đừng trách huynh ấy."
Sư Muội cũng vội nói: "Sư tôn, việc này không liên quan đến Mặc sư đệ, đệ tử cam nguyện chịu phạt."
"......"
Mặt Sở Vãn Ninh cũng xanh lại.
Y còn chưa nói mấy câu, hai người đã vội giải vây cho đối phương, coi y như mãnh thú Hồng Thuỷ, cùng chung kẻ thù. Sở Vãn Ninh trầm mặc một lát, miễn cưỡng không run rẩy chân mày, nhàn nhạt nói: "Đúng là đồng môn thâm tình, làm người cảm động, xem ra, ở đây chỉ có ta là ác nhân."
Mặc Nhiên nói: "Sư tôn......"
"...... Đừng gọi ta."
Sở Vãn Ninh vung tay áo, không nói gì nữa. Mặc Nhiên cũng không biết y rốt cuộc làm sao, vì sao lại giận như vậy. Chỉ đoán Sở Vãn Ninh luôn ghét người khác ở trước mặt y lôi lôi kéo kéo, mặc kệ là loại lôi kéo nào, cơ bản đều bẩn mắt y.
Ba người im lặng thật lâu.
Sở Vãn Ninh bỗng nhiên quay đầu, xoay người bỏ đi.
Sư Muội ngẩng mặt, hốc mắt hơi đỏ, mờ mịt vô thố nói: "Sư tôn?"
"Ngươi về chép môn quy mười lần, về đi."
Sư Muội rũ mắt, một lát sau, nhẹ giọng đáp: "...... Vâng."
Mặc Nhiên vẫn quỳ ở chỗ cũ.
Sư Muội đứng lên, nhìn Mặc Nhiên, lại do dự, sau một lúc vẫn quỳ xuống lần nữa, năn nỉ Sở Vãn Ninh.
"Sư tôn, vết thương của Mặc sư đệ còn chưa khép miệng, đệ tử to gan, xin người, đừng làm khó đệ ấy."
Sở Vãn Ninh không hé răng, y một mình