(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Lúc Sở Vãn Ninh tỉnh dậy, đã là giữa trưa.
Mạc Hương Lộ thực sự là đồ tốt, tối qua ngủ ngon, không gặp ác mộng, y ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy.
"Mặc Nhiên?"
Đồ đệ còn mê ngủ hơn y thế mà không ở vị trí tối qua, Sở Vãn Ninh giật mình, gọi.
Không ai đáp.
Y đứng dậy, chỉnh đốn y quan, buộc cao mái tóc dài như sương, vừa tới phòng bên cạnh. Sau bình phong thêu núi Tô Châu có hơi nước nhàn nhạt, tựa như có người đang tắm.
"... Mặc Nhiên." . Truyện Hệ Thống
Sở Vãn Ninh đứng ngoài, lại gọi lần nữa.
Vẫn không ai đáp.
Không khỏi nghi ngờ, Sở Vãn Ninh gõ gõ lên mặt gỗ bình phong, mấy lần không có tiếng đáp, y cau mày đi ra sau bình phong.
Đây là nơi chuyên dùng để tắm rửa, ở giữa có một thùng tắm lớn. Sở Vãn Ninh liếc qua, thùng chứa đầy nước nóng, còn có thảo dược nổi lên, nhưng chỉ không thấy người tắm đâu.
Nhưng nhìn trái phải, y phục Mặc Nhiên cởi ra xếp gọn trên giá gỗ.
Không phải hắn tắm xong, không mặc y phục đã chạy ra ngoài chứ?
Thái dương Sở Vãn Ninh giật giật, áp suy nghĩ đáng sợ này xuống, mím môi, sắc mặt hơi khó nhìn.
Nhưng mà xoay người định đi, chợt nghe sau lưng vang hai tiếng "ùng ục ùng ục".
Sở Vãn Ninh quay đầu, chỉ thấy thùng gỗ lớn phủ thảo mộc, nổi lên mấy bọt khí.
—— Bên trong có người?
Chưa nghĩ bao lâu, đã nghe tiếng "Rào rạt" vang lên, một thanh niên trần trụi như giao long phá thủy, vọt ra khỏi thùng, làm Sở Vãn Ninh hoảng sợ lùi hai bước.
Thanh niên tựa hồ mới nín thở, nên không nghe thấy Sở Vãn Ninh gọi hắn bên ngoài, không nhịn nổi nữa mới chui lên, lộ nửa người ra, tóc còn dính bọt nước, như chó lên bờ, bọt nước bắn tung tóe lên áo Sở Vãn Ninh.
"Mặc Nhiên!"
"A!" Người kia ngẩng đầu sửng sốt, mắt mở tròn xoe, đương nhiên không ngờ sẽ thấy y, cực kỳ giật mình, "Sư tôn!"
"Ngươi..."
Đảo mắt nhìn qua thân hình đẹp mắt của thanh niên, vai lưng đã dần nảy nở thực rộng, đường cong săn chắc lưu loát, sức dãn hữu lực của tuổi trẻ, bọt nước theo cơ ngực rắn chắc của hắn tụ thành dòng, chậm rãi chảy xuống, ánh mặt trời chiếu vào làm người ta phá lệ chói mắt.
Hắn như giao nhân cực kỳ xinh đẹp, một nửa nổi trên nước, tóc và mắt đều ướt đẫm, bên trên thậm chí còn dính vài cánh hoa.
Mặc Nhiên lau bọt nước trên mặt, cười với Sở Vãn Ninh, tay vắt lên thùng, xương bả vai giãn ra như báo, ngửa đầu sáng lạn nhìn y.
Sở Vãn Ninh nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, theo bản năng nói: "Ngươi đang làm gì?"
"Tắm rửa ạ."
"Sáng sớm?"
"Ha ha." Có hơi chột dạ. Kỳ thật mình vì không ngăn được tà hỏa, nên mới đi ngâm nước lạnh, sau đó dập được lửa rồi, lại cảm thấy y phục đã cởi, không bằng tắm cho sạch luôn đi. Tắm tới vui vẻ, lại chìm xuống nước luyện cách nín thở, ai ngờ gặp ngay Sở Vãn Ninh.
"Ngây ngô cười cái gì?" Sở Vãn Ninh nhíu mày, ngữ khí lành lạnh, che giấu việc mình xấu hổ, "Dậy sớm cũng không gọi ta, giờ còn ở đây làm vớ làm vẩn, y phục vứt đông một cái tây một cái, ra thể thống gì——"
"Sư tôn. Người... Ở đây có nước."
Hắn giơ tay lên, lau mặt cho Sở Vãn Ninh.
"Nữa."
Mặc Nhiên cười, hắn quên mất tay mình vốn ướt, lau mặt cho Sở Vãn Ninh, chỉ càng lau càng ướt.
Sở Vãn Ninh đứng yên bất động, không khí quanh người lành lạnh, mặt cứng đờ, môi cũng hơi mím, chỉ có lông mi thỉnh thoảng run lên.
Cảm giác tựa như dạy chó săn, lại bị con chó con kia dụi đầu làm nũng, lấy lòng.
"... Mặc y phục đàng hoàng, cút ra đây. Chúng ta chuẩn bị về môn phái."
Cuối cùng Sở Vãn Ninh vứt lại một câu, phất tay áo bỏ đi.
Chỉ là nơi Mặc Nhiên không thấy, tai y đỏ lên.
Tựa như nơi y không thấy, cũng có một đôi mắt ướt át, phức tạp, lại vẫn còn mang khát vọng không thể tự kiềm chế nhìn y rời đi, cho tới tận khi biến mất ở chỗ rẽ.
Nụ cười ngâm ngâm đáng yêu biến mất, ngược lại toàn cáu giận.
Hắn phẫn uất vốc nước lên, đập vào mặt.
Đúng là gặp quỷ.
Hôm nay có chuyện gì thế?
Chỉ là lúc ngâm người thấy y, mới giơ tay chạm lên mặt y thôi.
Dục vọng vất vả lắm mới kiềm chế được, thế mà lại cứng rồi...
"Sao ngươi mặc đồ lâu thế?"
Bên cửa sổ, Sở Vãn Ninh vẫn đứng đó, vạt áo tung bay, tóc lướt qua gương mặt như ngọc, cũng có chút không kiên nhẫn quở trách.
Mặc Nhiên ho khan vài tiếng, hàm hồ nói: "Ta dùng pháp thuật hong khô tóc, dùng, dùng không nhanh, hơi chậm. Sư tôn đừng trách."
Hiếm khi thấy hắn nói chuyện quy củ như thế, Sở Vãn Ninh có chút ngoài ý muốn liếc qua hắn, mới nói: "Rửa mặt chải đầu xong, thì đi dọn đồ, chúng ta lát nữa thuê tiên thuyền về, ta không muốn ngự kiếm, cũng chẳng muốn cưỡi ngựa. Đi đường thủy, an tĩnh hơn."
"À, được." Mặc Nhiên không dám nhìn y nhiều, lại ho khan mấy che giấu.
Sở Vãn Ninh nhíu mày bảo: "Cổ ngươi làm sao?"
"... Không sao."
Xoay người đi dọn hành lý, hai người lại ăn chút đồ ở quán, mới ra bến tàu thuê thuyền lên đường.
Thuyền bè đi Trường Giang, có nơi không đi được, nên thêm cánh, dùng pháp thuật điều khiển, ngao du trời cao. Tuy không đi nhanh, nhưng cũng yên lặng thoải mái.
Tám ngày sau, hai người tới Tử Sinh Đỉnh, thuyền gỗ dừng trước sơn môn.
Mặc Nhiên vén mành trúc lên, để Sở Vãn Ninh ra khỏi khoang, sau đó mới đi theo sau y, lúc này trăng sáng lên cao, đã giữa khuya, Ngọc Hành trưởng lão không báo tin cho Tiết Chính Ung để người ra đón, cho nên hai người lên bậc thang, tới cửa chính, mới gặp bốn đệ tử thủ vệ.
"Ngọc Hành trưởng lão!"
"Mặc công tử!"
Bốn đệ tử thấy họ, không biết vì sao trên mặt lại hiện lên một tia lo sợ không yên, hai người chưa kịp phản ứng, mấy người kia đã vội quỳ "bịch" xuống, ngửa đầu bẩm báo: "Trưởng lão, công tử, trong phái có kẻ đến tìm hai vị! Tôn chủ dùng bồ câu đưa tin bảo hai vị tạm lánh, xem ra bồ câu béo này bay chậm, chưa kịp đưa tới! Trưởng lão, công tử, các vị nhanh đến trấn Vô Thường tránh đi, tuyệt đối đừng vào!"
Sở Vãn Ninh nheo mắt lại, hỏi: "Chuyện gì đáng sợ đến vậy?"
"Là người của Thượng Tu Giới, nói trưởng lão tu tà công, muốn đưa ngài đến Thiên Âm Các tra hỏi!"
"Thiên Âm Các?" Mặc Nhiên cả kinh nói, "Đây không phải lao ngục thập đại môn phái cùng nhau xây dựng, chuyên để thẩm kẻ tội ác tày trời à?"
"Đúng vậy! Bọn họ nói, bàn về chuyện ở trấn Thải Điệp!" Một vị nữ đệ tử trong đó lo sợ không yên nói, " Trưởng lão có nhớ không? Chính là lần ngài bị phạt trượng hình!"
"Chuyện đó nhiều lắm xem như lạm dụng tiên thuật, liên luỵ phàm nhân. Sư tôn cũng đã nhận phạt, sao đột nhiên lật lại nợ cũ, còn muốn kinh động Thiên Âm Các." Mặc Nhiên cau mày, "Còn có, tà công là chuyện thế nào?"
"Cụ thể chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe người tới nói, dân trấn Thải Điệp trong một đêm đều chết sạch, giết người chính là thứ nửa tiên nửa quỷ, giống như bị kẻ nào đó sai khiến vậy. Quỷ tiên kia pháp lực cao thâm, tán tu bình thường tuyệt đối không thể điều khiển được ả ta, cho nên những người ở Thượng Tu Giới nghi ngờ... Nghi ngờ chuyện này chính là do Ngọc Hành trưởng lão làm ra!"
Sở Vãn Ninh: "..."
"Phì." Mặc Nhiên cười, "Ta còn tưởng chuyện gì, hiểu lầm này, nói rõ là xong, làm gì phải trốn." Rồi quay đầu nhìn Sở Vãn Ninh cười tủm tỉm nói, "Sư tôn, người xem đầu óc của bọn họ, người đi trừ tiểu quái, còn bảo người tranh với hậu bối. Người trảm đại yêu, lại nghi ngờ người luyện tà công, nuôi quỷ tiên đi đả thương người. Vậy chúng ta dứt khoát đừng làm gì nữa, học theo bọn họ chuyên tâm ở nhà đả tọa tu tiên là tốt nhất."
Sở Vãn Ninh lại không cười, vẻ mặt y khó coi, trầm mặc một