(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Kết giới mỏng phân cách hai giới âm dương từ lâu đã không còn vững chắc bằng thời kỳ Thượng Cổ, bị nứt bị thủng là chuyện thường xuyên, cũng không khiến các tu sĩ kinh hoảng.
Vậy mà hiện tại, một đạo huyết hồng cắt ngang qua không trung, trong chốc lát trời đất đổi màu, cát bay đá chạy.
Đúng là thiên liệt to lớn trăm năm hiếm gặp!
Mọi người đứng đó, trừ Mặc Nhiên, ai cũng chưa từng chân chính tự mình trải qua tai kiếp vô vọng như vậy. Bởi vậy cho dù có là Lý Vô Tâm râu xám đầu bạc, hay là Tiết Chính Ung trăm kinh sa trường, là Nho Phong Môn của Thượng Tu Giới, hay là Tử Sinh Đỉnh của Hạ Tu Giới, hơn nghìn người rụt rè, kinh hãi luống cuống, không biết nên đáp trả như thế nào.
Mà Mặc Nhiên càng giống như bị sét đánh, mùi máu tanh nồng đậm như từ kiếp trước của hắn đánh tới, mài răng hút máu, giết người không ghê tay——
Chính là trận thiên liệt này!
Kiếp trước, Sư Muội chết ở trận thiên liệt này, khi đó y và Sở Vãn Ninh tu bổ kết giới, nhưng vì linh lực chống đỡ hết nổi, bị vạn quỷ phản xích lao ra, từ trên cao rơi xuống...
Nhưng chuyện này rõ ràng phải ba năm sau mới xảy ra! Mặc Nhiên rõ ràng nhớ kỹ đêm tuyết đó, giao thừa vừa qua, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi khói thuốc nhàn nhạt, trên đất tuyết vẫn còn tàn pháo đỏ nhỏ vụn. Một đêm trước hắn mới cùng mọi người cùng nhau chúc mừng, uống rượu đồ tô.
Mặc Nhiên uống đến hơi có men say, giương mắt nhìn.
Dưới ánh nến hoà thuận vui vẻ, đôi mắt của Sư Muội như hiện ra xuân thủy, cho dù có nhìn từ góc độ nào, đều có ẩn tình.
Tử Sinh Đỉnh thật náo nhiệt, ăn uống linh đình, cười nói hoan hô.
Khi đó hắn nghĩ, như vậy thật sự rất tốt, dù không đi quấy nhiễu người mình thích, cả một đời nhìn từ xa như vậy, cũng, cũng đã tốt rồi.
Hoa tiệc tán đi, chúng đệ tử cùng nhau về nhà. Hắn và Sư Muội cùng nhau về từ Mạnh Bà Đường, sương tuyết trên đất chảy xuôi ánh trăng, hắn thấy Sư Muội có vẻ hơi lạnh, thế là cởi ngoại bào, không nói gì khoác lên vai đối phương. Mượn chút chếnh choáng, hắn cẩn cẩn thận thận nhìn đôi mắt y nhiều hơn.
Mỹ nhân như tuyết mới, sáng trong không thể chạm.
"A Nhiên."
"Ừm."
"Hôm nay đệ uống hơi nhiều nha."
"Ha ha, có sao?" Mặc Nhiên cười, cười hai lần, bỗng không cười được nữa.
Hai tay hơi lạnh của Sư Muội ôn nhu chạm vào mặt hắn, thế là gương mặt đã nóng càng nóng hơn, Mặc Nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt đó lại có hơi run rẩy.
Sư Muội mỉm cười, nói với hắn: "Làm sao không có, đệ nhìn đệ xem, ba chén rượu nóng vào cổ họng, mặt đỏ rần."
"Là, là nóng mà."
Mặc Nhiên vụng về vò đầu, mặt lại càng nóng đến lợi hại.
Khi đó hắn thỏa mãn bao nhiêu, thích một người, không dám chạm đến, không dám nghĩ xa.
Người kia chỉ chạm lên mặt hắn, hắn đã cảm thấy đó là hậu đãi đến trời, hoảng sợ nói không ra lời, chỉ sững sờ.
Đôi mắt ôn nhuận đen như mực, tràn đầy kinh hỉ cùng cảm kích.
Hai người đứng trước tẩm cư, lúc Sư Muội khoác áo rời đi, ánh tuyết liễm diễm đầy đất, nghiêng mặt qua hướng hắn cười một chút.
"A Nhiên."
Lúc đầu hắn muốn đi gấp, nghe vậy thì như một con quay, bàng hoàng lo sợ vội vội vàng vàng xoay người lại, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì.
"Đây, ta đây!"
"Cám ơn y phục của đệ."
"Không có gì! Dù sao ta cũng nóng!"
"Còn có." Ánh mắt Sư Muội càng thêm ôn nhu, gần như có thể làm ấm mùa đông dài, "A Nhiên, kỳ thật ta..."
Đoàng.
Nơi xa có pháo hoa nổ.
Mặc Nhiên không nghe rõ y nói cái gì, hoặc có lẽ lúc ấy Sư Muội cũng không hề nói tiếp.
Đợi quanh mình yên lặng, Sư Muội đã đẩy cánh cửa tẩm cư của mình.
Mặc Nhiên gấp gáp, vội vàng gọi y: "Chờ một chút, huynh vừa mới nói cái gì?"
Đối phương hiếm khi trêu đùa, mở to mắt nhìn: "Lời hay chỉ nói một lần."
"Sư Muội—— "
Mà người kia hồn xiêu phách lạc, Mặc Nhiên tâm nguyện bất toại, chỉ để lộ dung nhan thanh lệ ở rèm cửa.
Còn khiến Mặc Nhiên cả đời cũng không thể quên được nụ cười dịu dàng đó.
"Không còn sớm, ta đi ngủ. Sáng mai dậy, nếu ta vẫn muốn nói với đệ."
Y dừng một chút, lông mi mềm mại như cây xấu hổ rủ xuống.
"Ta sẽ nói cho đệ biết..."
Nào đoán được, thiên liệt đến cùng với bình minh.
Mặc Nhiên vẫn không chờ được câu nói kia của Sư Muội, mộng cũ mềm mại nhất cuộc đời hắn, bị nhuộm màu đỏ tươi.
Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, hắn còn nhớ kỹ khuôn mặt mỉm cười của Sư Muội nửa sau cuốn rèm cửa, đẹp như thế, ôn nhu như vậy, hắn không biết có phải ảo giác của mình hay không, thậm chí cảm thấy được thâm tình vô hạn.
Quãng đời còn lại của hắn một lần lại một lần thống khổ, tiếp tục kéo dài mộng kia.
Trong mộng Sư Muội nói thích hắn, hắn tỉnh lại cười, rất vui vẻ, thậm chí vui vẻ đến quên mất Sư Muội chết rồi, quên chuyện cũ đã qua không thể quay lại.
Hắn cứ vui vẻ cười như vậy, nghĩ đến từ nay về sau, phải làm cho người yêu món gì ngon, chuyện quan trọng như vậy, cũng đáng giá phiền não một phen.
Thế nhưng luôn luôn, cười cười, nước mắt cũng lăn xuống.
Hắn vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Năm kia đêm tuyết giao thừa, tán trong gió, chung quy hắn không bao giờ biết được.
Vạn dặm mây phá, Vô Gian Địa Ngục mở.
Vô số ác quỷ tà sát trào ra từ trong khe hở, giống như thiên quân vạn mã chiếm đất công thành. Kêu thảm thiết hù dọa Mặc Nhiên từ trong hồi ức.
Hắn cơ hồ phát điên, hỗn độn chảy xiết, chương pháp hoàn toàn biến mất trong đám người lo lắng gọi, thê lương tìm ——
"Sư Muội!!"
"Sư Muội ——!! Sư Minh Tịnh!!"
"Huynh ở đâu? Huynh ở đâu?"
Ta không biết vì sao thiên liệt ba năm sau lại xuất hiện sớm hơn.
Ta không biết hiện tại ta có thể bảo vệ huynh tốt hay không.
Nhưng ta không thể nhìn huynh bị thương nữa, không thể nhìn huynh chết nữa...
Xin huynh hãy sống sót...
Là ta không tốt, là ta không thể lập tức mạnh mẽ hơn đủ để che chở huynh, là ta quá ngu ngốc, không suy nghĩ chu toàn, huynh ở đâu...
"A Nhiên..."
Trong binh khí trùng điệp, chợt có giọng nói mơ hồ, mịt mờ truyền đến.
"Sư Muội!!"
Hắn nhìn thấy y, bên cạnh Tiết Mông, dùng thủy linh làm bình phong, ngăn vong hồn ác quỷ đánh giết. Mặc Nhiên cơ hồ không quan tâm chạy đến chỗ y, tiếng nói nghẹn ngào, hốc mắt đỏ rực.
"Chó chết nhà ngươi, ngươi mau tới đây giúp một tay đi!" Tiết Mông lấy một chọi mười, nhưng từng lớp thi triều như nước chảy không dừng, trán hắn dần dần rịn ra mồ hôi, răng nanh cắn chặt, "Mau tới đây!"
Nào cần hắn nói nữa, Mặc Nhiên thả người lướt lên, hồng quang hiện ra, triệu hồi Gặp Quỷ ra.
Tay nâng dây leo, một loạt yêu quái trước mặt bị thần võ quất cho hồn phách tẫn tán, nát thành bột mịn. Mặc Nhiên quay đầu hướng Sư Muội hô: "Huynh đừng đi xa, tới đằng sau ta!"
"Ta muốn đi giúp sư tôn..."
"Qua đây!!!" Mặc Nhiên nghe vậy, gần như sợ hãi!
Hắn quyết không thể để Sư Muội tới gần Sở Vãn Ninh trong cuộc hỗn chiến này.
Hình ảnh kiếp trước đang không ngừng hòa hợp với tràng cảnh trước mắt.
—— năm đó, cũng là câu này.
"Ta muốn đi giúp sư tôn..."
"Được, huynh mau đi, ở bên sư tôn sẽ an toan hơn một chút, đừng rời khỏi người, để người bảo vệ huynh cẩn thận."
Hoang đường cỡ nào...
Để người bảo vệ huynh cẩn thận.
Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên tính toán tường tận, lại quên người kia là Sở Vãn Ninh!
Vô tình vô nghĩa, máu lạnh cùng cực.
Trong lòng chứa thiên hạ chúng sinh, nhưng đồ đệ của mình chết lại