Ngay mấy ngày sau, thường sau lễ đón trung thu, hoàng thượng sẽ tổ chức cuộc thi săn hàng năm.
Năm nay cũng vậy, lệnh không một ai được vắng mặt, vậy nên dù Lý lão gia cả người mệt mỏi, ốm yếu như vậy cũng không thể xin vắng năm nay.
Cũng bởi vì tình hình chính trị nội vụ trong triều, Lý lão gia xuất hiện phần nào hình ảnh hoàng thượng cũng uy lực hơn, mấy năm gần đây chiến tranh liên miên, đói kém hoành hành, người dân phẫn nộ dậy sóng nhiều nơi.
Lý lão gia cùng đội quân hùng mạnh của mình vẫn luôn duy trì an ninh trật tự cho bờ cõi.
Trần Hạ nhìn dáng vẻ tiều tụy của lão gia, trong lòng lo lắng thập phần.
"Lão gia, tình hình sức khỏe của người e rằng năm nay sợ có hơi quá sức.
Có nên xin vắng mặt năm nay được không ạ?"
Lý lão gia tay trái đặt trên bàn, tay phải chống thái dương, nhắm mắt an tĩnh.
"Bọn chúng ngày đêm mong cho ta chết để cướp lấy vị trí này, năm nay ta mà xin khất, chẳng phải bọn chúng nhanh nhanh chóng chóng tóm lấy cơ hội mà lật đổ ta.
Lời đồn từ mấy cái mồm thối tha ấy, ta đều nghe hết."
Trần Hạ hai hàng lông mày nhíu lại, khụyu một bên gối hành lễ.
"Lão gia, Trần Hạ vẫn luôn ở cạnh bên, nguyện bảo vệ lão gia."
Lý lão gia ít nhiều cũng vững tâm hơn, tay phải đắc lực của ông chưa từng khiến ông thất vọng.
Lý lão gia mỉm cười, nụ cười hiền từ của một người cha già.
"Ta vô cùng tin tưởng ngươi, mệnh ta biết chứ chẳng thể sống lâu thêm được mấy nữa.
Trần Hạ, ngươi có biết ta chưa từng nghĩ ngươi là phận t ôi tớ trong nhà.
Ta vẫn luôn xem ngươi như con cháu ta, dạy bảo ngươi nuôi nấng ngươi, không vì một mục đích trục lợi gì.."
Trần Hạ vẫn quỳ gối hành lễ, nghe lão gia trải lòng, trong ánh mắt của Trần Hạ ngân ngấn nước.
Xúc động nhất thời mà giọng có hơi nghèn ngào.
"Trần Hạ xin nguyện vì lão gia mà hy sinh tất cả, trọn đời vì lão gia, vì Lý gia."
Lý lão gia gật đầu, dáng vẻ hiền từ như vậy bỗng nhiên Trần Hạ thấy lo lắng, trong lòng bỗng dưng bất an đến kì lạ.
"Được rồi, ngày mai vào cung rồi, chuẩn bị cung và ngựa cho tốt, ta muốn đi nghỉ sớm một chút."
Trần Hạ lui ra ngoài, ngập ngừng đôi chút, hắn đứng giữa sân nhìn bầu trời, mấy ngày nay trời sao lại âm u đến vậy, trông thật ảm đạm, khiến trong lòng người cũng trầm xuống vài phần.
Trần Hạ cứ thế đứng, hắn nhớ lại từng mảng kỉ niệm, Lý phủ không một góc nào là thiếu kỉ niệm với hắn.
Những ngày tháng vô tư ấy, sao giờ chẳng còn được thấy nữa, hắn luyến tiếc quá khứ vô tư, đơn thuần ấy, hắn thấy thời gian đã tôi luyện nên hắn của ngày hôm nay cứng cỏi, ngang tàng, những lần thập tử nhất sinh trên chiến trường, những ngày đầu được gia phó cầm binh khí chém giết, từng run sợ đến không thể nhấc nổi thanh đao cho đến khi chém người không ghê tay.
Bỗng chốc hắn nhìn ra hướng bên khu phòng của thiếu gia, mấy nay đều bị nhốt trong phòng, không được ra ngoài.
Ngày nào hắn cũng qua đó kiểm tra một lần, đều thấy thiếu gia không nằm thì lại ngồi đờ đẫn.
Hắn thật sự vẫn chưa thể chấp nhận sự thật thiếu gia và tên An Văn Quế khốn kiếp kia