Lý Thống chống cây thương xuống đất, cảm thấy bản thân vừa rồi bị mất sức khá nhiều, máu ở những vết thương trên người vẫn còn đang chảy.
Cậu nhìn xuống thân mình, chẳng biết chỗ nào lành lặn chỗ nào là bị thương, lấm lem, máu khắp người mà đau cũng khắp người.
Lý Thống lại nhịn xuống cắn môi, đi tới con ngựa của mình, vuốt ve nó như muốn động viên.
"Cố lên..
cùng với tao!"
Cậu cụng đầu lên nó thay lời cảm ơn, dường như nó cũng hiểu suy nghĩ của cậu, hất hất đầu trông nó hiếu chiến vô cùng.
Lý Thống lên lưng ngựa, rồi lại vọt về phía trước, thẳng tiến tới thủ phủ.
Chạy một hồi, cuối cùng cũng thấy, nhưng cháy quá lớn, không thể vào bên trong, đúng lúc này cậu thấy Trần Hạ đang truy đuổi theo tên tướng lĩnh phương Bắc kia.
Nhưng hình như Trần Hạ cũng bị thương ở chân phải, thấy ca ca chạy cà nhắc nhưng vẫn cố bám theo sau.
"Trần Hạ đệ đến rồi..
lên ngựa đi.."
Lý Thống phi đến, túm lấy kéo tay Trần Hạ lên ngựa, bọn họ đuổi theo sau tên tướng lĩnh kia.
"Ca có mũi tên ở đấy không?"
"Không có."
"Vậy thì ca, ca cầm dây cương giúp đệ đi."
Lý Thống để Trần Hạ ngồi sau mình cầm dây cương, chẳng mấy đã gần như bám sát ngay sau, chỉ cách một khoảng hai sải tay, Lý Thống táo bạo túm lấy bờm ngựa, cố gắng đứng nhoài người về phía trước gần như đứng lao về phía trước, nhắm thẳng phía trước dồn hết sức bình sinh mà phi cây thương.
Khoảnh khắc đó Trần Hạ vừa sợ vừa bất ngờ, không ngờ Lý Thống táo bạo dám nghĩ ra cách đó để bắt tên tướng quân kia.
Mũi thương nhắm trúng ngực hắn, xuyên thấu tim hắn, khiến hắn gục ngay trên ngựa mà ngã xuống đất.
Lý Thống cũng cùng khoảnh khắc đó mà mất thăng bằng ngã ngựa lăn xuống đất bất tỉnh.
Trước khi bị mất ý thức, hình ảnh cuối cùng cậu thấy chính là tên tướng địch kia nằm trên vũng máu còn giẫy vài cái, sau đó thì cậu bất tỉnh.
Cho đến khi cậu mở mắt, và cảm nhận được rằng mình vẫn còn sống, Lý Thống cảm giác đầu tiên là toàn thân đau nhức, tay chân rã rời.
Cố gắng mở miệng nói nhưng cổ họng khô khan không kịp đáp ứng mà ho một trận.
Tiếng ho của cậu đánh tiếng cho người bên ngoài nghe thấy, cánh cửa lập tức bị đẩy ra.
"Đệ đệ! Đệ tỉnh lại rồi sao?"
Là Trần Hạ, hắn tập tễnh lao vào trong, mừng rỡ ngồi xuống bên giường hỏi han.
Lý Thống nhận ra Trần Hạ tuy bị thương trông dáng vẻ thì khác hẳn so với cậu, khỏe khoắn như thường, có thêm mấy vết thương trên mặt.
"Nào mới tỉnh lại còn yếu, từ từ chưa nói được đúng không, để ta rót nước ấm đệ uống trước đã.
Người đâu cho gọi lang y tới, nhanh lên."
Trần Hạ nói liên tục, vừa đỡ cậu uống nước, vừa hét lớn ra bên ngoài.
Lý Thống chậm chạp nhìn theo thao tác tay của hắn, cậu muốn nhấc tay nhận lấy cốc nước nhưng gần như không thể cử động theo ý mình, đau nhức đến độ cậu phải nín thở nhịn xuống.
Sao mà đau đớn đến vậy, sao lại thành ra tàn phế như này.
"Đừng vội quá, để ca giúp đệ uống, há miệng nào ca bón cho."
Lý Thống nhợt nhạt há miệng