Lý Thống trên đường quay lại phòng, cả hành lang hôm nay sao trông đẹp quá vậy.
Gió nhè nhẹ thổi khiến vài cánh hoa bị cuốn theo, Lý Thống dừng chân giữa chừng, nhìn ra sân, thoáng chốc lại có vài người làm đi qua, ai qua nhìn thấy cậu dù gần hay xa đều hành lễ rồi mới đi tiếp.
Lý Thống cũng lịch thiệp gật đầu đáp lễ, trước kia chưa từng như vậy.
Trời hôm nay nắng nhẹ đẹp quá, Lý Thống đứng ngắm một lúc, rồi quay lại phòng.
Vừa mở cửa phòng liền thấy Tiểu Đinh cùng Trần Hạ thế nào lại đang to tiếng qua lại ở đây.
Vừa thấy cậu vào, hai người còn đang một lớn một bé cãi nhau liền im bặt.
Tiểu Đinh thu tay đang chỉ thẳng mặt Trần Hạ về, giọng lí nhí "Thiếu gia, thiếu gia đã về.."
Lý Thống nhíu mày "Có chuyện gì ở đây, cả hai dám tự tiện vào phòng ta gây chuyện?"
Cậu vừa nói vừa ngồi xuống bàn, giả bộ đập tay xuống, một tiếng bộp to, khiến Tiểu Đinh giật nảy mình sợ hãi, lo lắng tay cứ bấm vào góc áo.
Còn Trần Hạ cúi đầu, hành lễ.
"Là do lỗi của thuộc hạ, xin thiếu gia tha thứ.
Thuộc hạ xin phép được ra ngoài."
Lý Thống đặt cuốn sách lên bàn "Ai cho ngươi đi, đứng lại ta có chuyện muốn nói.
Còn Tiểu Đinh không có việc của ngươi nữa, ra ngoài được rồi."
Tiểu Đinh ánh mắt như van nài ở lại, nhưng Lý Thống dùng ánh mắt nghiêm nghị nhất nhìn cậu, Tiểu Đinh đành đi ra ngoài.
Trần Hạ đợi cửa phòng đóng lại, ngồi xuống nhìn cuốn sách trên bàn.
"Thiếu gia, cậu vừa đi từ phòng lão gia về sao?"
Lý Thống gật đầu.
Trần Hạ nhìn thêm lượt nữa, thấy dòng chữ bên ngoài, ánh mắt sáng lên "Lão gia đã tin tưởng cậu rồi đó, thiếu gia!"
Lý Thống vắt chân phải lên, tư thế dáng vẻ vô cùng thanh cao, như thể cậu vừa lập được chiến tích trở về.
"Từ giờ ta sẽ chăm chỉ đọc cuốn sách này, ít nhiều cũng phải văn võ song toàn."
Trần Hạ nhìn Lý Thống vui vẻ như vậy, trong lòng cũng mừng giúp.
Trần Hạ nói nhỏ "Tôi cũng mừng thay thiếu gia."
Lý Thống nghe không ra "Ngươi vừa nói gì sao?"
Trần Hạ lắc đầu "Không có gì."
Uống một hụm trà, Trần Hạ để ý bàn tay của Lý Thống "Thiếu gia, tay cậu thế nào rồi? Còn cả môi nữa."
Lý Thống nhìn xuống tay, vết thương này ngày nào cũng được Tiểu Đinh chăm chút cẩn thận, bôi thuốc đều đặn chẳng mấy đã liền khô, có đoạn đã tróc vẩy mọc da non.
Lý Thống giơ tay lên "Bàn tay này cũng nhờ Tiểu Đinh chăm sóc, không thì chắc ta cũng để mặc vậy."
Trần Hạ pha chút nóng nảy "Chẳng lẽ thiếu gia quên mất lọ thuốc tôi đưa?"
Lý Thống phải giải thích "Tối nào ta cũng bôi, thuốc đấy ta thấy bôi môi hợp hơn.
Nhìn xem môi ta cũng lành rồi."
Lý Thống đưa mặt qua gần Trần Hạ, cho người kia kiểm chứng.
Trần Hạ thấy thiếu gia gần mình, mà lại đối mặt như thế này, trong lòng có chút lúng túng, né tránh không dám nhìn thẳng "Thiếu gia, không cần như vậy, tôi chỉ muốn quan tâm thiếu gia chút thôi."
Nói rồi lại ngượng ngùng "Xin lỗi thiếu gia, đều tại tôi thiếu gia mới bị thương như vậy.
Từ giờ tôi sẽ chỉnh đốn thói xấu bản thân."
Lý Thống phẩy tay cho qua "Ta không nhắc lại chuyện cũ nữa, cũng do ta một phần.
Từ giờ ta phải chăm chỉ luyện tập, học được càng nhiều càng tốt."
Trần Hạ cùng Lý Thống bàn qua vài chuyện, một hồi thì xin cáo lui đi xử lý vài chuyện.
Vừa bước chân tới khuôn viên đã bị Tiểu Đinh túm lại.
Tiểu Đinh