Trong khi chờ Tiểu Đinh đi lấy đồ, Trần Hạ dẫn Lý Thống vào tửu đi3m kia.
Lý Thống thấy nơi này khá nhiều người vào, chắc là làm ăn cũng được, nghe theo Trần Hạ bước vào.
Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
"Trần Hạ nơi này gọi là gì?"
Trần Hạ thắc mắc ngược lại "Đừng nói thiếu gia chưa từng vào!"
Lý Thống chép miệng "Trời ạ, tất nhiên mấy chỗ như này ta đều đã vào.
Nhưng tên của nơi này là gì?"
Trần Hạ cùng Lý Thống đi lên lầu, Lý Thống cảm thấy nơi này rất thú vị, hai người được tên tiểu nhị kia dẫn lên phòng.
Lý Thống thấy đây là một cái ban công nhỏ, một bộ bàn ghế gỗ để ở gần ban công hướng xuống sân khấu chính dưới kia.
Tò mò, cậu hết đứng vịn ở ban công ngắm nhìn xung quanh, đằng sau chỗ họ ngồi có một bức bình phong.
Đi qua nó là một ban công khác hướng ra đường chính kia, bên này cũng có một bộ bàn ghế.
Lý Thống thích thú, nhìn cách trưng bày trang trí cũng khá được.
Trần Hạ thấy thiếu gia thích thú chạy nhạy như vậy, rót trà cho thiếu gia.
"Thiếu gia lại đây, ngồi đây xem người ta kể chuyện."
Lý Thống quay lại ghế ngồi, ánh mắt sáng ngời "Chà chà..
ở đây cũng thú vị quá.
Tại sao ta lại không biết nhỉ.
Mau nói nơi này tên gì?"
Trần Hạ đáp "Là Mộng Chi đi3m."
Lý Thống tò mò "Sao lại là Mộng Chi đi3m."
Trần Hạ mỉm cười "Mộng trong mộng mơ, chi trong bình rượu xưa cũ.
Ý trong câu là nơi này bán những loại rượu ngon từ xưa đến giờ khiến ai uống vào cũng đều nhung nhớ."
Lý Thống gật gù không khỏi cảm thán "Không ngờ cũng nghĩ ra cái tên như vậy."
Trần Hạ nghe vậy, khóe miệng có chút cong lên "Rượu ở đây không nói đùa đâu, rất ngon đó thiếu gia."
Lý Thống nghe vậy càng thêm thích thú "Vậy sao? Ta bắt đầu tò mò rồi, hay là tối nay ta ra đây uống say."
Trần Hạ chỉ im lặng gật đầu, hai người ngồi uống trà ăn bánh ngọt, hình như bên dưới sân khấu kia đã bắt đầu kể chuyện, mọi người liền im lặng, chăm chú nhìn lên trên sân khấu.
Một ông già tay cầm quạt giấy ngồi khoanh chân cạnh là tích trà giành riêng cho lão.
Nhìn lão trông đã ngoài 80, gương mặt đã như một trái hồng khô, mí mắt sụp xuống còn chẳng thể biết lão đang mở hay nhắm mắt, râu tóc bạc phơ.
"Mọi người đã yên vị hết chưa? Hôm nay lão muốn kể một câu chuyện khác mọi lần."
Bên dưới có một công tử hỏi vọng lên "Hôm nay chuyện khác, có hay như mọi ngày không?"
Lão cười cười rồi phe phẩy chiếc quạt trên tay "Nghe đi rồi sẽ biết.
Vậy lão sẽ bắt đầu đây.
Trước đây nước ta tiến đánh Chiêm Thành, bắt được vua Chiêm.
Liền đem về kinh đô, để xin được tha mạng, vua Chiêm phảo dâng tặng ba châu: Bố Chính, Ma Linh, Địa Lý cho ta.
Trong ba châu đó, thì Bố Chính là coi là nơi phồn hoa nhất.
Ở đây có một vị tướng trẻ tuổi tên là Chế Bản, vì châu Bố Chính đã bị dâng cho Đại Việt nên người thuộc châu cũng sẽ thành nô lệ.
Nhưng Chế Bản là một người yêu nước, không chấp nhận việc bị trở thành nô lệ.
Đêm đó quyết định tiến vào Thăng Long để ám sát vua.
Ngày tới nơi, Chế Bản cải trang là người Đại Việt, tiến vào trong thành, thấy nơi đây phồn hoa, nhộn nhịp, người dân thì vui tươi tốt bụng hiền lành, Chế Bản có chút không tin nổi.
Đang đi ngoài đường thì thấy đằng xa có chuyện ầm ĩ.
Đi tới gần nhận ra là có bọn cướp đang làm náo loạn trong một quán ăn nhỏ.
Chúng đập phá, đánh ông chủ không nương tay.
Chế Bản tính sẵn đã hào hiệp, không nhịn được liền ra tay.
Đang trong lúc lơ là, tên cầm đầu cầm đao lao tới muốn cướp mạng cậu, thì có người ra tay đỡ hộ Chế Bản một chiêu này.
Chế Bản thấy người kia là một nam nhân, nhìn qua cách đánh liền biết người này có thực lực.
Cả hai dẹp xong đám cướp này, người kia một tay trái vì nãy chắn cho cậu mà bị chém phải, máu đã nhuốm đỏ tay áo, vậy mà không màng tới, buộc bọn chúng lại thành một đám sau đó thì người của quan phủ tới đem bọn chúng đi.
Chế Bản và nam nhân kia được người dân và chủ quán cảm ơn khen ngợi.
Chế Bản thì lo cho vết thương kia, lập tức kéo nam nhân kia vào một chỗ trống.
Sau đó không nói lời nào, xử lý vết thương kia cho nam nhân.
Nam nhân một đường bị kéo tới đây ngồi, chỉ im lặng để Chế Bản băng bó.
Chế Bản trong lòng còn đang áy náy vô cùng, khi mở ra thấy vết thương không sâu, cầm máu là được.
Chế Bản cảm kích."
Lý Thống bị cuốn theo câu chuyện, cậu cứ mải mê nghe chẳng còn nhớ Tiểu Đinh đang đi tìm đồ ngoài kia.
Trần Hạ ngồi bên, cũng im lặng nhưng chốc lại nhìn sang thiếu gia.
Ông lão bên dưới vẫn hăng say kể "Chế Bản cố giả giọng người Đại Việt để nói chuyện nhưng đến câu thứ ba đã bị nam nhân kia phát hiện mình là người Chiêm, dù sao thì giọng quê hương vẫn không thể thay đổi.
Chế Bản còn lo sẽ bị nam nhân này nghi ngờ là người Chiêm.
Nhưng không, nam nhân mỉm cười, khen cậu nghĩa hiệp sau đó còn kêu Chế Bản về nhà mình chơi.
Chế Bản mới đầu từ chối, nhưng nam nhân kia một lòng trân thành nên Chế Bản đồng ý.
Sau đó Chế Bản ở tạm trọ một vài ngày, để thám thính xung quanh.
Có lần đang đi dạo Chế Bản gặp mưa, mà chỗ đoạn cậu đi lại không có có sập nào bán ô.
Đang lấy tay che đầu, chạy vội thì bất thình lình nam nhân kia lại xuất hiện cầm ô che cho cậu.
Chế Bản thấy vô cùng trùng hợp đụng trúng người quen, nam nhân này cao hơn Chế Bản một cái đầu, mỗi lần nhìn thấy Chế Bản nam nhân này sẽ nử một nụ cười vô cùng gần gũi, khiến Chế Bản cảm giác thân thuộc.
Hai người thế nào trở thành bằng hữu, Chế Bản cũng biết tên nam nhân này là Lý Tăng.
Chế Bản ban đầu chỉ có một mục đích chính là ám sát vua Lý, nhưng sự cố xảy ra xuất hiện Lý Tăng ở bên.
Người này lúc nào cũng xuất hiện khi Chế Bản cần, dần dần Chế Bản gần như quên mất mục đích bản thân, cứ mải mê theo Lý Tăng.
Ở cạnh Lý Tăng lâu, Chế Bản có cảm giác không muốn rời xa, bởi Lý Tăng dù đã biết cậu là người Chiêm nhưng vẫn làm bạn với cậu.
Chế Bản cảm nhận được sự trân thành, thật lòng của Lý Tăng.
Mỗi lần ở cạnh Lý Tăng, Chế Bản liền thấy vui vẻ, thích thú, khi rời xa sẽ thấy nhớ nhung, muốn được gặp mặt.."
Lý Thống nhíu mày, nghe đến đoạn này là cậu bắt đầu thấy có gì đó mập mờ ở đây.
Nhưng mà vẫn bị câu chuyện kia hấp dẫn, nên Lý Thống chỉ tiếp tục nghe.
"Có lần Lý Tăng uống rượu đến say mèm, Chế Bản không hiểu lý do là gì, đưa Lý Tăng về nhà, vừa đặt Lý Tăng lên giường liền bị Lý Tăng ôm lấy, ghì xuống dưới thân."
Lý Thống đang uống trà, nghe đến mấy từ cuối, trà trong miệng lập tức phun ra, cậu ho sặc sụa, mặt đỏ gay.
Mọi người bị cậu làm ảnh hưởng, vài cặp mắt hướng lên cậu.
Lý Thống lấy tay áo lau nước trên miệng, mặt cúi thấp né tránh.
"Sau đó thế nào mau mau tiếp tục." Có người bên dưới đã giục người kể chuyện.
"Sau đó, Chế Bản bị Lý Tăng