Tiểu Đinh chạy thẳng về phòng mình.
Vội vàng đóng cửa lại, xém chút nữa chân không đứng vững, dựa vội bàn ngồi xuống.
Đầu cứ nghĩ lại đoạn tình huống vừa rồi.
Tiểu Đinh xấu hổ, cắn cắn móng tay sau đó ngồi nhìn bát nước đậu.
Từ từ múc từng thìa lên ăn, cảm giác như đang ăn đường mật vậy ngọt đến tận tâm can.
Tiểu Đinh quên mất cả vết đau trên trán mình.
Từ đêm hôm qua, Lý Thống không có ngủ, cậu thức để may cho Tiểu Đinh áo khoác ngoài, tuy không thể làm kịp cả bộ như đã hứa.
Định bụng sẽ từ từ mới làm nhưng nghe tin phải đi nhập học nên Lý Thống quyết định thức một đêm để tặng cho Tiểu Đinh.
Đến sáng hôm sau, áo khoác vậy mà cũng gần hoàn chỉnh.
Lâu lâu không động vào nhưng tay nghề không chút gì là ngượng tay, quên nghề.
Lý Thống thấy tên nhóc kia rất ít bộ đồ có tông sáng, đều mặc một thân nâu, xám nhìn có chút cũ rồi.
Nay quyết định lấy trong mấy cuộn vải lần trước đi chợ mua về, chọn ngay một màu đỏ thẫm để may áo.
Điểm thêm họa tiết hoa cúc tự thêu nho nhỏ bên ngực, Lý Thống một thân đỏ thẫm thì không có mấy ấn tượng, cần phải thêm vài đường vạt đen.
Nhìn rất có khí phách, cứng cỏi của nam nhi.
Sáng nay Tiểu Đinh có đến gọi cửa nhưng Lý Thống nói rằng không muốn ra ngoài, cũng không cho cậu nhóc vào trong.
Tiểu Đinh một bụng đầy tò mò, cũng ráng hỏi vài lần đều bị thiếu gia đuổi đi.
Vừa vui sướng chưa bao lâu, nay lại bị thiếu gia đối xử lạ lùng, Tiểu Đinh chán nản đi kiếm vài việc linh tinh làm.
"Thiếu gia..
kì lạ.."
Đến tầm trưa, mặt trời lên đỉnh đầu rồi, Lý Thống mới mở cửa phòng bước ra ngoài vươn vai.
Tiểu Đinh đã ngồi chờ sẵn, đang chọc chọc tổ kiến dưới đất, thấy tiếng mở cửa phòng thiếu gia làm giật mình.
Vội vàng đứng dậy, mặt hớn hở.
"Thiếu gia..
thiếu gia cuối cùng cũng ra ngoài rồi.."
Lý Thống nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Đinh nhận thấy đứa nhóc này ngày càng thích gặp mình, ngày càng cuốn mình, thậm chí có lúc Lý Thống thấy đứa nhóc này chẳng lẽ cuồng tính cách Huyền Nhân của cậu ẩn dưới thân của Lý Thống này.
Lý Thống vẫn thấy có vẻ bởi sự thay đổi tính cách, thật sự Tiểu Đinh quý mến hơn thôi.
"Ngươi thế mà lại ngồi ngoài này đợi ta thật sao?"
Tiểu Đinh lắc đầu.
"Không có đâu thiếu gia, Tiểu Đinh biết thiếu gia bận bên trong nên đi làm việc xong xuôi mới ra ngồi đây."
Nghe Tiểu Đinh nói, phát hiện trên trán của cậu có thêm vết tím bầm xưng ụ cả ra.
Lý Thống chép miệng.
"Xem này, trán ngươi bị đụng đâu mà ra nông nỗi này."
Lý Thống chạm vào, Tiểu Đinh ngớ người, mới nhớ ra cái này không phải do chuyện ngớ ngẩn của cậu làm tối qua tạo ra đấy sao.
Tiểu Đinh né tránh.
"Đấy! Không may, không may ban nãy đi không để ý cộc phải tường."
Lý Thống gật đầu.
"Lần sau phải để ý hơn."
Lý Thống còn đang muốn khoe với Tiểu Đinh chiếc áo cậu vừa hoàn thành.
Thì lão quản gia đi tới.
"Thiếu gia, lão gia đang gọi cậu tới."
"Được rồi, ta tới ngay.
Ở đâu vậy?"
"Dạ đằng sau đi3m bên hồ."
Lý Thống kêu Tiểu Đinh đi làm chuyện của nhóc đi.
Sau đó sẽ nói chuyện của hai người sau.
Lý Thống trở lại trong phòng, cất vội cái áo trong tủ.
Đi kiếm cha.
Nhìn từ xa đã thấy lão gia đang ngồi trong đi3m, từ tốn uống trà, hình như trên bàn bày rất nhiều đồ ăn.
Lý Thống ít nhiều hiểu được cuộc gặp lần này.
Lý Thống đi tới gần, lên tiếng.
"Cha, cho gọi con."
Lão gia quay người lại, gật đầu.
"Ngồi xuống đi."
"Vâng."
Trong không gian thoáng đãng, nắng vàng và gió thổi man mát, Lý Thống lại thấy bữa cơm này thế mà lại khó ăn vậy.
Chắc do đã lâu không dùng chung bữa cơm với cha, và lại cũng vì chuyện sắp tới mà trong lòng lại có chút không muốn ăn.
Lão gia cầm đũa lên, ôn tồn.
"Ăn đi."
Lý Thống lễ phép, cầm đũa lên dùng đồ, mỗi thứ dùng qua một ít.
Liếc mắt sang bên bát của lão gia, tiện tay liền gắp mấy miếng đặt vào bát cho lão gia.
Lão gia có chút ngừng động tác, nhìn sang con trai mình.
Lý Thống chỉ biết cười một cái.
Lão gia lại nhìn xuống bát, gắp mấy miếng lên ăn.
"Nuôi con trai hai mươi ba năm rồi.
Hôm nay ta mới có thể được chính tay con trai gắp đồ ăn."
"Là lúc trước, do con không biết phải trái.
Chỉ ham chơi, khiến cha đau lòng."
Lão gia nhấp một chén rượu uống.
"Cũng do ta một phần, từ sau khi mẫu thân con mất.
Phụ thân như ta vì việc mà quên mất bổn phận làm cha, bỏ rơi con cô đơn một mình trong phủ.
Sau này lại cũng vì sự nghiệp mà thúc ép con."
Lý Thống vội vã.
"Cha, chuyện cũ đừng nhắc lại.
Hiện tại con đã ngộ ra nhiều điều.
Sau lần đi học