Hôm nay là buổi học đầu tiên, mỗi người đều đang tập trung tại nhà lớn để nghe phổ biến về quy định ở đây, mỗi người sẽ được phát theo thứ tự một tấm chiếu và một cái bàn tre.
Lý Thống dáng người cao lớn cũng thuộc dạng nhất nhì trong đám nam sinh, vả lại cậu còn là con trai của Lý Tể Tướng nên dù thế nào vẫn được xếp ngồi ở hàng đầu.
Lý Thống đi lên đầu hàng đứng, cảm giác mấy tên nam sinh kia, mấy tên dáng người nhỏ bé đang bị một thân cây to lớn đứng chắn mất tầm nhìn.
Cuối cùng vì nghĩ cho bọn họ mà Lý Thống tự động xin xuống cuối hàng đứng.
Thế nào đứng ở đây lại gặp tên An Văn Quế kia, cả hai đứng song song cạnh nhau.
Bọn họ được phát mỗi người một bộ trang phục, Lý Thống nhận trang phục trên tay.
"Đây là đồng phục sao?"
Vẫn là dáng áo giao lĩnh của nam nhân, nhưng phân biệt màu sắc so với ngày thường mặc.
Áo ngoài là thân màu xanh ngọc, mỗi người còn được phát một mặt ngọc, Lý Thống cầm mặt ngọc lên, hóa ra được khắc tên trên đó.
Nhìn bộ trang phục này, Lý Thống cảm thấy phấn khích, nhanh chóng mặc vào.
An Văn Quế đứng bên liếc nhìn sang cạnh, vẻ mặt lạnh lùng.
Bọn họ sau khi đã mặc đồng phục, thì cũng bắt đầu buổi học đầu tiên.
Lý Thống trước giờ vẫn thế, mỗi lần nghe giảng lý thuyết thì chưa đầy đến ba mươi phút sẽ lăn ra ngủ.
Lúc này cũng vậy, cậu chống cằm nghe lão sư bên trên giảng đạo.
Nãy giờ cậu ngáp cũng phải được mười cái rồi, mí mắt cứ sụp xuống không tài nào mở lên nữa.
Dần dần vẫn là không chịu được cám dỗ của cơn buồn ngủ, Lý Thống gục xuống mặt bàn.
Không biết được bao lâu, đang trong giấc say thì Lý Thống bị tiếng roi quật mạnh làm cho giật mình mà tỉnh lại.
Đứng cạnh là dáng vẻ tức giận của thầy, một tay cầm sách, tay còn lại hiển nhiên đang cầm roi dâu đứng bên.
"Trò Lý Thống, sao lại dám ngủ gật trong buổi học."
Lý Thống giật mình, tỉnh hẳn giấc ngủ, nhìn xung quanh, bọn họ đều đổ dồn ánh mắt vào cậu, đủ mọi biểu cảm.
Lý Thống vẫn quen thói ngủ gật trên lớp, bị mắng mỏ thường xuyên với lại cũng không có để tâm tới xung quanh đánh giá cậu thế nào.
Cứ thế gập sách lại, đứng lên cúi đầu thành tâm xin lỗi.
"Thưa, vì đêm qua con lạ chỗ, không có ngủ được nay mới thành ra như vậy.
Mong thầy bỏ qua cho con lần này."
Thấy thái độ lễ phép của Lý Thống như vậy, thầy ngẩn người ra hai mắt chớp chớp cũng không có làm khó thêm, chỉ nhắc qua cậu tập trung rồi lại tiếp tục buổi học.
Mấy tên kia, nhìn một màn này cũng đều hết hồn.
Bọn họ nói qua lại với nhau vài lời, rồi cũng tập trung nghe giảng.
Còn độc An Văn Quế vẫn mãi nhìn sang bên cậu, ánh mắt kia vừa lộ vẻ ngạc nhiên, lại cảm giác mang phần dò xét.
Lý Thống ngồi ngay ngắn, mở sách ra, nhưng bởi ánh nhìn của An Văn Quế, vẫn là quay sang nhìn lại hắn một cái.
Hết buổi học, mọi người thu xếp đồ lại, Lý Thống nhanh chóng dọn đồ rồi quay trở về phòng.
Đang đi đường lại vị An Văn Quế kia chặn ngang.
Người này ngay từ đầu đã khiến cậu không ưa, giờ lại cứ bám dính lấy cậu quấy rối.
"Lý Thống, đứng lại."
Lý Thống lạnh lùng.
"Còn muốn gì?"
An Văn Quế đột nhiên ra vẻ nghi ngờ người trước mặt mình, cứ thế đứng nhìn Lý Thống lát lâu, là đang soi xét Lý Thống, càng lúc lại càng tới gần cậu nhìn chằm chằm.
Lý Thống đẩy người đối diện cách xa, cảnh cáo.
"Nói cho ngươi nghe, tránh xa ta ra chút, đừng suốt ngày muốn kiếm chuyện."
Sau đó liền bỏ đi.
An Văn Quế đứng như trời trồng, gãi đầu gãi tai, tự lẩm bẩm.
"Không phải chứ, sao hiện tại hắn ta thay đổi quá vậy?"
Vẫn không chịu từ bỏ Lý Thống, An Văn Quế như cái đuôi, lúc nào cũng thăm dò quan sát, theo dõi cậu.
Cả sáng nay rồi, việc làm này càng khiến Lý Thống thấy thằng nhóc kia bị bệnh thần kinh rồi.
Lý Thống muốn tìm lại cô gái hôm qua hỏi thăm qua vài lời xem thế nào, nhưng vẫn thấy tên An Văn Quế kia lẽo đẽo đằng sau.
Lý Thống quyết định ra tay cảnh cáo lần nữa.
Cậu túm lấy bả vai An Văn Quế, dùng sức bóp mạnh một cái, An Văn Quế gương mặt méo mó, nhăn nhó đau đớn.
"Ngươi, làm gì vậy, buông ra đau quá."
An Văn Quế la lớn.
Lý Thống càng thêm lực, ánh mắt sắc lẹm.
"Nói, ruốt