Đến khi tỉnh lại, Trần Hạ mệt mỏi hé mở mắt, ánh sáng rọi thẳng mặt.
Trần Hạ toàn thân nhức mỏi, đầu đau như có búa tạ gõ mạnh bên trong.
Dần dần ổn định lại ý thức, cố gắng mở mắt ra để định hình xung quanh.
"Đây không phải phòng mình, là đâu đây?"
Hắn muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện kẻ bên cạnh nằm đang gác chân lên người hắn.
Trần Hạ khựng lại vài giây, trợn mắt nhìn kẻ bên cạnh.
"Tiểu tử thối này.."
Tiểu Đinh đang mê man bên cạnh, dáng vẻ ngủ ngon như cún con.
Nhưng mà vẫn bị Trần Hạ vô tình ném chân cậu sang một bên.
Tiểu Đinh vẫn nằm bất động.
Trần Hạ xuống giường, nhìn lại đứa nhóc đang nằm trên giường, lắc đầu chép miệng rồi đi rửa mặt, chỉnh lại trang phục.
Trần Hạ đứng thẳng trước gương, ngẫm nghĩ.
"Đêm qua thế nào mà tên chủ quán lại kéo cả hai người vào chung phòng như vậy? Nhất định phải xuống hỏi chủ quán."
Vừa mới nghĩ trong đầu, vậy mà bên ngoài cửa phòng đã có tiếng gọi vọng vào của chủ quán.
"Thiếu gia..
hai thiếu gia đã dậy chưa vậy? Cảm phiền, chủ quán tôi mang đồ ăn sáng tới.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam
2.
Vụng Trộm Yêu Anh
3.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4.
Chiều Hư
=====================================
Trần Hạ hắng giọng, bước ra mở cửa cho lão chủ quán vào.
Lão chủ quán thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Hạ càng thêm kính cẩn, lưng khom khom bưng khay thức ăn đặt trên bàn.
Trần Hạ hỏi thẳng.
"Vì sao đêm qua ông lại để ta với tên kia vào chung phòng vậy?"
Lão chủ quán không kìm được, mắt liếc nhìn Tiểu Đinh trên giường nằm ngủ say, sau đó mới đáp.
"Thiếu gia không nhớ gì sao? Hai người không phải bằng hữu nhau sao?"
Trần Hạ nhíu mày, hỏi tiếp.
"Tối qua, hai bọn ta đã làm chuyện gì vậy?"
Lão chủ quán tiếp lời.
"Hai vị thiếu gia, sau khi say rượu, thì vị trẻ tuổi kia đứng dậy, muốn đi tiểu, hỏi tôi nhà xí đâu, đi qua lại thấy thiếu gia đây đang gục trên bàn.
Thế nào lại không đi nữa, ngồi xuống bàn thiếu gia.."
Trần Hạ quay mặt nhìn Tiểu Đinh một cái, rõ ràng không mang ý tốt đẹp gì.
"Nói tiếp đi."
Lão chủ quán nuốt nước bọt ực một cái rồi nói.
"Thiếu gia kia..
mắng chửi thiếu gia..
nói là đồ máu lạnh, đồ chó đánh chủ..
chửi rất nặng nề.."
Trần Hạ mặt mày tối sầm, ngiến răng.
"Sau đó thì sao?"
Lão chủ quán nhìn cậu một cái, khom người nói tiếp.
"Sau đó..
còn nhổ nước bọt..
vào người thiếu gia..
đánh thiếu gia mấy cái..
sau đó thì gục luôn trên bàn."
Trần Hạ giật giật mép, tức đến không nói thành lời.
Tên Tiểu Đinh này thật sự dám xem thường, mắng nhiếc thiếu điều muốn ăn đòn.
Cơn giận bùng bùng lên sắp nổ tung cả đầu Trần Hạ rồi.
Lão chủ quán còn như muốn tiếp thêm dầu.
"Vị thiếu gia kia, hình như sau đó lúc tôi đỡ lên phòng..
có tiểu ra quần..
lúc đó tôi cũng chưa kịp thay.."
Nghe xong lời kia, cơn giận như núi lửa trào ra, Trần Hạ hít một hơi sâu nhắm chặt mắt lại, nghiến răng nghiến lợi.
Đến độ gân xanh nổi rõ bên thái dương.
Trần Hạ nhớ tới dáng ngủ sáng nay tên kia gác lên người, lúc đó chưa có phát hiện cái mùi khai.
Giờ thì cái mùi khai đó rõ ràng luôn rồi, quanh quẩn khắp người Trần Hạ.
Hắn đùng đùng, quay lưng bước ra khỏi phòng.
Lão chủ quán vội vã hỏi với đằng sau.
"Vậy thì tiền này ai trả lão vậy?"
Trần