Sau khi chia nhóm ở trường, An Văn Quế hậm hực lên xe để tới địa điểm săn bắt.
Cả quãng đường đi, cái dáng vẻ cau có không bớt đi chút nào, tay ôm khư khư tay nải, Lý Thuần ngồi cạnh đọc sách, chốc lại liếc sang nhìn hòn than đen bên cạnh, chỉ biết lắc đầu.
Lý Thuần dùng hai ngón tay làm động tác vuốt vuốt đôi lông mày đang nhăn nhó của An Văn Quế.
"Thôi nào vẫn chưa hết giận sao?"
An Văn Quế quay mặt hướng khác, bực dọc.
"Ta không có giận, chỉ là không vui."
Lý Thuần đặt quyển sách xuống đùi, lấy trong tay nải một túi gấm nhỏ, động tác rất từ tốn, sau đó đặt vào trong tay An Văn Quế một viên kẹo.
"Ăn kẹo ngọt, cũng giúp tâm tình tốt hơn đấy."
An Văn Quế không có từ chối, mở vỏ kẹo ra ném thẳng vào miệng, vị ngọt kẹo trên lưỡi ít nhiều cũng chạm tới mấy cái dây thần kinh, xoa dịu phần nào An Văn Quế.
Mà ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ chưa nguôi giận, hắn vén rèm cửa sổ xe chạy, ngó ra bên ngoài.
"Ngươi nghĩ xem, thật sự Lý Thống kia trước giờ có từng đối xử thật lòng với chúng ta?"
Lý Thuần nghe hắn nói vậy, biết rằng kẻ trước mắt này để tâm ý lên Lý Thống thiếu gia nhiều hơn so với suy đoán của bản thân.
"Có những chuyện không nên đoán mò, ta tin Lý thiếu gia có lý do riêng để quyết định như vậy."
An Văn Quế, tâm tình bất ổn, ánh mắt chuyển sang buồn bã, thoáng nét nhớ nhung.
"Ngươi biết không, hắn như kẻ biết chơi trò đuổi bắt vậy.
Ta chạy chậm hơn, thì để hắn tóm được, còn đến lượt hắn chạy, ta lại chẳng thể đuổi kịp."
An Văn Quế ngồi thẫn thờ một hồi, rồi cũng dần dần bị cơn buồn ngủ ập tới, ngủ say bên cạnh Lý Thuần.
Mãi đến khi trời chuyển chiều rồi mới đến chân núi, xe ngựa dừng một cái thiếu điều An Văn Quế văng người ra khỏi xe.
Cả người ngơ ngác, mắt đỏ au mơ màng tỉnh giấc, Lý Thuần bên cạnh, cất sách vào tay nải, vỗ lưng hắn vài cái.
"Có vẻ đến nơi rồi, tỉnh dần đi An thiếu gia."
Lần lượt các xe ngựa dừng lại, mọi người xuống xe, có vẻ con đường vừa dài vừa xóc, nên nhìn ai đấy đều uể oải, vươn vai, bẻ cổ trông khá mệt mỏi.
An Văn Quế loạng choạng bước xuống xe ngựa, ôm tay nải ngơ ngơ đi theo mọi người tập trung.
Thầy giáo gõ chiêng hai hồi, để mọi người tập chung.
"Đã đến địa điểm săn bắt, chúng ta cứ triển khai nhóm theo phòng ở, sẽ cắm trại riêng, giờ đang là giờ Tỵ, cho các trò nửa nén nhang sau phải dựng xong lều, sau đó ta sẽ tiếp tục hướng dẫn."
An Văn Quế ngáp một cái rõ to, ngáp đến ch ảy nước mắt.
"Còn phải dựng trại riêng sao?"
Lý Chưởng cùng em trai – Lý Thuần nhận lấy đồ dựng lều, hai người nhanh nhẹn làm việc.
An Văn Quế thì chậm chạp, ném tay nải lên thân gỗ bên cạnh, xắn tay áo đỡ hai người kia một tay, vừa làm vừa hỏi.
"Các ngươi có biết dựng lều không vậy?"
Lý Chưởng ôm thân gỗ lớn trong lòng, thẫn thờ nhìn sang mấy nhóm bên cạnh.
Lý Thuần chạy tốt đi đâu đó, An Văn Quế bất lực, ngước mặt lên trời thở dài một hơi.
"Ba kẻ không hy vọng."
Nói đến đây trong lòng lại nhớ về người kia, nếu mà người kia đi cùng khéo khi còn là trụ vững cho ba người dựa dẫm.
An Văn Quế, buồn bã trong lòng.
"Giá mà có Lý Thống ở đây, thì hay biết mấy.
Nhớ hắn.."
Thầm nghĩ đến đấy thôi, An Văn Quế tự giật mình, tiện tay vả mình một cái đau điếng.
"Nghĩ cái gì mà nghĩ, nhớ cái gì mà nhớ."
An Văn Quế tức giận tự mắng bản thân, một phen này khiến Lý Chưởng ngồi bên thoáng kinh hãi.
An Văn Quế hùng hổ xắn ống tay áo lên cao, mặt lăm lăm.
"Nào dựng thì dựng, sợ cái gì, ông đây làm cho các ngươi xem cái lều đẹp nhất trước giờ."
Lý Chưởng thấy cái dáng vẻ hổ báo bê vác đồ của An Văn Quế, đứng bên lắc đầu chép miệng, lúc này Lý Thuần kiếm được hai bầu nước to mang về, thấy An Văn Quế hùng hục làm việc, quay sang hỏi nhỏ anh mình.
Đam Mỹ Cổ Đại
Lý Chưởng mỉm cười, ghé tai nói nhỏ với Lý Thuần.
"Nhớ người quá đâm hóa giận."
Mất cả ngày đục đục, đào đào An Văn Quế làm hăng say, ôm luôn việc của hai anh em Lý Chưởng- Lý Thuần.
Hai người họ chỉ đơn giản ngồi tết dây thừng, kiếm vài miếng đá lớn kê, trải thảm rồi lại đứng ngắm hoa, chạy sang lều khác chuyện trò.
An Văn Quế căn bản không có để tâm hai người, hắn ta còn đang bận tâm nhớ về người nào đó, mà càng nhớ lại càng tức vì sao người kia lại bỏ hắn