Trần Hạ đi tới ánh mắt liếc ngang qua An Văn Quế, tất nhiên không mang ý gì là thiện cảm cả.
Cái ánh mắt điện xẹt ấy, ngay cả Lý Thống cũng thấy, chuyện xích mích trước kia giữa nhà Lý và nhà An vẫn là không ai cả hai bên chịu đồng ý hạ nhiệt xuống.
Lý Thống miệng vẫn cười cười nói nói, nhưng thân thể bước một bước chắn ngay trước người yêu mình.
An Văn Quế đứng đó hiển nhiên hiểu hết, hiểu từ cái nhìn của Trần Hạ, lẫn cả việc bảo vệ của Lý Thống, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc.
"Thật may đã gặp hai người chỗ này, đúng là Trần Hạ tác phong nhanh nhẹn."
Trần Hạ lo lắng, đi tới ôm lấy thiếu gia, cái ôm rất chặt.
"Thiếu gia..
cậu mạng lớn lắm đấy biết không.."
Thật sự Trần Hạ rất lo lắng cho Lý Thống, cho dù có nghe trăm lời nói thiếu gia không sao vẫn không bằng được nhìn tận mắt thiếu gia, được ôm lấy người thiếu gia như vậy, cảm nhận được hơi ấm sự sống trên người thiếu gia.
Trong lòng Trần Hạ chút được một gánh nặng lớn, an tâm vô cùng.
Thấy tên Trần Hạ kia hành động thân mật với thiếu gia, Tiểu Đinh nhịn không nổi nữa, liều mạng nhảy xuống ngựa, cho dù có bị gãy hẳn cái chân cậu nhóc cũng muốn lao tới ngay để chia cắt hai người, ai cho hắn dám động vào thiếu gia của nhóc như vậy.
Khó chịu muốn điên luôn.
"Thiếu gia..
Tiểu Đinh cũng nhớ người vô cùng..
thiếu gia làm Tiểu Đinh mấy hôm nay đều như ngồi trên đống lửa, nóng ruột vô cùng.."
Tiểu Đinh cà nhắc đi tới, cũng đẩy Trần Hạ sang một bên, ôm lấy thiếu gia.
Ngươi dám ôm thiếu gia của ta, ta cũng phải ôm, không thể kém ngươi được.
Lý Thống cũng ôm Tiểu Đinh vỗ vỗ vai vài cái, cậu biết hai người này dù thế nào vẫn cứ pahir tranh giành nhau mưới chịu được.
Nhưng không ôm lâu, cậu đẩy người Tiểu Đinh tách ra, lo lắng ngược lại hỏi han.
"Chân của ngươi bị thương sao.
Là do trong lúc tìm ta sao?"
Tiểu Đinh tay quệt mũi, khịt khịt mũi vài cái.
"Do Tiểu Đinh trượt chân thôi, không sao hết.
Người thiếu gia còn yếu sao thiếu gia không đợi Tiểu Đinh với hắn tới đi cùng, còn hơn..
còn hơn đi cùng với An Văn Quế."
Nói đến đoạn sau, mặt Tiểu Đinh đanh lại liếc qua An Văn Quế, ánh mắt dữ tợn cảnh cáo.
An Văn Quế tất nhiên là tức giận, trước giờ hắn đâu phải chịu nhịn ai, nhất là nhận cái ánh nhìn khó chịu kia.
An Văn Quế hai tay chống hông, lên tiếng.
"Ấy trời ơi! Ngươi suy từ bụng ta ra bụng người à? Ngươi biết thiếu gia nhờ ai mà có thể lành lặn khỏe mạnh đứng trước mặt các ngươi, ngươi đến một câu cảm ơn nên nói cũng còn chưa thốt ra, đã vội chê trách người khác."
Trần Hạ đứng cạnh Tiểu Đinh thấy thằng nhóc bị ức hiếp, trong lòng khó chịu vô cùng, tuy trong mắt cũng không ưa lắm tên này nhưng mà để người ngoài nói như vậy hắn vẫn là không nhịn được.
Tay Trần Hạ dang ra chắn ngang ngực Tiểu Đinh, đáp lời An Văn Quế.
"Đúng rằng lần này nên có lời cảm ơn tới thiếu gia An Văn Quế."
Giọng hắn có phần mang ý châm biếm.
"Nhưng giữa chúng ta trước giờ chưa từng có qua gọi là thâm tình anh em, tất nhiên cũng có cơ sở để Tiểu Đinh không phải phép như vậy.
Nhưng nếu thật sự thiếu gia và thiếu gia nhà tôi đã thành bạn thì cũng mong rằng