Ngày tổ chức lễ hội đã đến, hôm nay ai trông cũng rộn ràng vui tươi.
Duy chỉ mỗi Lý Thống buồn rười rượi, đêm qua cậu cứ thấy bồn chồn không ngủ được, cả đêm thao thức nhớ tới An Văn Quế.
Lý Thuần thấy dáng vẻ lừ đừ của Lý Thống, quan tâm hỏi.
"Lý thiếu gia, đêm qua cậu không ngủ được sao?"
"Ừm..
cả đêm không ngủ được, không biết tại sao!"
"Chắc là lúc tối uống trà xanh tươi chứ gì, trà đấy không ai uống tối cả đâu."
Lý Thống gãi đầu, chỉ biết cười không nói thêm gì.
Ánh mắt vẫn bất giác nhìn sang chỗ trống bên cạnh, chỗ đó là của An Văn Quế, bên cạnh cậu vẫn luôn là An Văn Quế, nhưng hôm nay lại trống vắng thiếu mất dáng vẻ, giọng nói của người mình yêu, Lý Thống buồn trong rõ, cậu nhớ hắn quá.
Lý Thống cùng các nam sinh khác tập trung ở sân từ sớm, thầy giáo nghiêm nghị đứng trên một bục gỗ cao, để có thể dễ nhìn mọi người hơn.
Mọi người đều im lặng, không gian yên ắng trong hoàng thành lại càng cảm thấy nơi này mang dáng vẻ bí ẩn, có phần ảm đạm đến đáng sợ.
Lý Thống mất tập trung đứng trong hàng, ánh mắt ngước lên trời xanh, hôm nay trời tuy có lạnh nhưng cuối cùng cũng thấy chút nắng rồi, trời xanh thêm chút nắng le lói, Lý Thống lại nhớ đến An Văn Quế, nếu được nắm tay người ấy đứng tại đây ngắm cảnh thì thật thích.
"Bữa tiệc năm nay trường chúng ta cũng sẽ góp phần biểu diễn.
Và đây là thông báo gấp nên thầy cũng sẽ thông cảm với các trò, lần này chúng ta biểu diễn màn đánh võ như đã được học.."
Lý Thống vẫn không để ý bên trên thầy đang lựa người tham gia, tâm hồn vẫn còn trôi dạt theo suy nghĩ, cho đến khi được gọi tên.
"Lý Thống của Lý gia, là người cuối cùng được chọn trong nhóm biểu diễn."
Lý Thống giật mình, có phần ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tròn mắt nhìn sang bên Lý Thuần bên cạnh.
Lý Thuần khẽ giơ tay che miệng nghiêng người sang nói nhỏ.
"Cậu ở trong đội biểu diễn múa võ đêm nay."
Lý Thống nhất quyết không muốn tham gia, cố gắng giơ tay muốn khiếu nại nhưng thầy giáo đã tuyên bố.
"Không ai được rút tên, đây là công việc bắt buộc phải tham gia, liên quan đến danh tiếng của trường và cũng như là lời cảm ơn đến nhà vua đã chiếu cố trường ta.
Được rồi, giải tán những nho sinh không biểu diễn, những ai nêu tên thì ở lại."
Lý Thống giận dỗi đứng một chỗ, nhìn mọi người tan tác rời đi, cậu thật sự không có tâm trạng để tham gia.
Lý Thống thở dài, trong lòng vẫn đang nhớ tới một người.
"Văn Quế, giờ này em đang làm gì vậy? Nhà có chuyện gì mà không thể nói với anh một câu.."
Cả ngày chạy Đông, chạy Tây chuẩn bị, cuối cùng thì buổi tiệc cũng được diễn ra, Lý Thống ở chung với đội biểu diễn, đêm nay trang phục là đồng phục hàng ngày vẫn hay mặc chỉ qua điểm thêm vài phụ kiện bắt mắt biểu diễn, dáng người Lý Thống mặc lên, nó lại mang nét đẹp sức hút riêng, cái sự cao ráo, cân đối của Lý Thống khiến bộ đồ trở nên quấn hút hơn.
"Lý thiếu gia nhìn xem mặc bộ này thật sự rất hợp nha."
Một người bạn không nhịn được mà huých tay cậu, khen ngợi một phen.
Lý Thống nhìn lại bản thân trong gương, trong lòng không ngừng nhớ đến Văn Quế, tay mân mê lớp vải.
"Giá mà em cũng đang ở đây để thấy anh đẹp trai, hấp dẫn như nào.
Liệu em có khen anh không?"
Cậu cùng mọi người tập trung sau sân, chuẩn bị lên biểu diễn, Lý Thống vô tình thấy ở đằng xa xa tường bao đằng sau khu chuẩn bị, có gì đó hình như vừa vụt qua.
Lý Thống mất tập trung nhìn về