Chương 10
Con cái có điều gì khác thường, đương nhiên người làm mẫu thân phải phát hiện đầu tiên.
Diêu phu nhân vừa nhìn đã biết Diêu Kế Tông tâm tình không tốt, tiểu tử này trước kia vui vẻ, tự do chẳng khác nào ngựa hoang, thật muốn đeo cho hắn mười bộ cương mới yên lòng. Nhưng hai ngày nay, hắn lại giống như bị trăm bộ dây cương cột chặt, cả người không nhúc nhích, trầm mặc, buồn rầu.
“Kế Tông, hôm nay con không muốn ra ngoài sao?” Diêu phu nhân ngày xưa ước gì con không đi, hắn đã đi nhất định không dễ dàng trở về. Nhưng bây giờ lại khác, hắn đã mấy ngày không ra ngoài, thật sự có điểm khác thường, nếu không xảy ra chuyện, hắn sẽ không như thế.
Diêu Kế Tông trong lòng buồn bực đến phát bệnh, chỉ có điều lại là tương tư bệnh.
…..Mặt hoa xa cách mây ngàn
Trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao
Nước trong gợn sóng lao xao
Ðường xa trời rộng làm sao mộng hồn
Bay về tìm gặp người thương
Làm sao về đến bên nàng đêm nay?
Quan san muôn dặm đường dài
Trường tương tư dạ ai hoài canh thâu
(Trường tương tư- Lý Bạch- Quỳnh Chi dịch)
Lý Bạch là đại vĩ nhân cỡ nào mà có thể sáng tác thi làm người ta rơi lệ. Hơn nữa lại có thể làm Diêu Kế Tông vì tình khổ sở như vậy, hắn cơ hồ cũng muốn rơi lệ, nhưng đáng tiếc Lý Sướng nhìn không thấy, nàng nhất định sẽ không muốn gặp hắn.
Trong khi đó, Lý Sướng lại tìm Nhược Nhược nói lên tâm sự: “Tẩu tẩu, muội không thể tiếp tục gặp Diêu Kế Tông được nữa. Lòng muội đã…đã có Bộ Bình Xuyên …” Nói xong ba chữ cuối cùng, ánh mắt nàng lóe lên một loại mộng ảo sáng bừng.
Nhược Nhược tất nhiên cũng hiểu, hơn nữa Lý Hơi lại đã từng nói với nàng: thời Đại Đường, nữ tử nếu trong lòng đã có người thương, sẽ không gặp gỡ nam nhân khác, kể cả cho dù là bằng hữu bình thường. Biết rõ lúc này nói gì cũng là vô dụng, nhưng nàng vẫn vì Diêu Kế Tông tranh thủ nói thêm vào: “Sướng nhi, Bộ Bình Xuyên thật sự tốt, nhưng Diêu Kế Tông cũng không thua kém. Muội còn trẻ, nên ình một chút quyền lựa chọn…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Lý Sướng cắt ngang: “Không cần! Người trong thiên hạ nhiều, nhưng trong lòng muội chỉ có một người. Diêu Kế Tông tuy rằng tốt, nhưng muội thực sự với hắn không có cảm giác gì.” Nàng dịu dàng nói, nhưng giọng nói lại kiên quyết, thật sự khó lòng thay đổi.
Tại tình trường hôm đó, Bộ Bình Xuyên một bước công thành, Diêu Kế Tông bại trận hi sinh. Có người được thì cũng có người mất, có người vui mừng thì cũng có người u buồn. Diêu Kế Tông thua trận, chẳng khác nào Cai Hạ khi thua Hạng Vũ, cả người không còn chút khí phách. Đương nhiên hắn sẽ không nhảy cầu tự vẫn, chỉ là trốn trong phòng không muốn gặp ai. Lúc trước, hắn còn khoa trương trước mặt Nhược Nhược: “Chỉ có thắng, không thể bại.” Kết quả…chưa tới nửa tháng, hắn đã “lừng lẫy hi sinh”.
Diêu phu nhân thấy con mình buồn rầu, chán chường, đương nhiên quan tâm, tiếp tục khuyến khích hắn: “Kế Tông, con không có bệnh gì, hà cớ gì phải xây hang lập ổ ở trong phòng. Đi ra ngoài thư giãn một chút có được không?”
“Mẫu thân, con không sao, người không cần để ý đến con.” Diêu Kế Tông trả lời, trong giọng nói không còn chút sinh khí.
“Tiểu tử, con tại sao lại buồn bã ỉu xìu như vậy. Chẳng lẽ là…tương tư bệnh?” Quả nhiên, gừng càng già càng cay, Diêu phu nhân cư nhiên đã nhìn ra, bà lập tức thay đổi thái độ, trở lên hưng phấn tột cùng. “Mau nói mẫu thân biết, là cô nương nhà ai? Bộ dạng như thế nào? Phẩm hạnh như thế nào?”
Diêu Kế Tông thở dài một tiếng, hắn trốn trong phòng là để tìm sự yên tĩnh. Bây giờ lại bị Diêu phu nhân truy hỏi thẩm tra, trong lòng càng thêm chán chường: “Không có không có, luôn luôn là không có. Mẫu thân, con đến Hạnh hoa xuân xem cửa hàng đây.”
Diêu Kế Tông trốn không được, đành tới Hạnh hoa xuân. Sắp tới chính ngọ, quán rượu đông đúc vô cùng. Hắn không giống trước kia, thường lui vào trong quầy, mà tùy ý ngồi xuống một bàn gỗ gần nhất. Hắn vẫy tay gọi tiểu nhị mang rượu tới. Kẻ thất tình nào cũng sẽ đi uống rượu, không uống say sẽ không kêu thất tình. Diêu Kế Tông mượn rượu giải sầu, nhưng sầu lại càng sầu. Bên ngoài, khách cười nói, chuyện trò ồn ào lại càng làm hắn thấy cô đơn, lạnh lùng.
Nữ sầu khóc, nam sầu xướng. Diêu Kế Tông vừa uống rượu, vừa xướng ca. Hắn ca chính là một bản bi ca của Lưu Đức Hoa, một ca sĩ Hồng Kông trùng tên với hắn. Từ đầu đến cuối chỉ lặp lại hai câu: “Chốn đông người nhưng trong lòng trầm mặc, tươi cười cũng hóa ra tĩnh mịch. Xin hỏi có chốn nào trên trần gian có người yêu ta….”
Hắn trốn ở một góc xướng lên tâm tình của chính mình. Cùng lúc đó, tại bàn ngay giữa quán, có vài vị khách nhân cũng kêu nữ ca ra xướng vài điệu dân gian. Nữ ca xướng khá êm tai, làm cho vị mập mạp ngồi giữa nổi hứng đứng phắt dậy, cũng muốn hát vang một khúc: “Ta cũng muốn xướng thử, xướng không tốt, mọi người cũng đừng phiền lòng.”
Mập mạp nói vậy cũng có điểm khiêm tốn, chỉ là mấy người ngồi cùng bàn lại nịnh nọt tranh nhau nói:
“Ngũ gia xướng, nhất định là hay”
“Đúng vậy đúng vậy, Ngũ gia nhất định giọng hát sẽ rất tốt.”
Nói đi cũng phải nói lại, người Trung Quốc xưa nay rất quy củ khiêm tốn, càng nói mình xướng không tốt thì lại càng xướng tốt.
Ai ngờ tên mập mạp này đâu chỉ là xướng không tốt, mà là cực kì kinh khủng. Cổ họng khô, cất tiếng ca khản đặc kinh người. Mọi người trong quán đều trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
Tên mập mạp chết tiệt này chẳng khác nào vừa uống qua axit sunfuric, giọng ca vô cùng khó chịu. Trâu bò nghe thấy đều chạy không muốn trở về, giọng hát có thể làm người chết sống lại, người sống tử thương, người trong quán nghe được đều như chết đi sống lại. Nhà bên cạnh văng vẳng truyền đến tiếng trẻ khóc oa oa.
Diêu Kế Tông vốn dĩ tâm tình đã không tốt, bây giờ lại nghe mập mạp gào khóc thảm thiết, thật sự làm cảm thấy không thoải mái. Hắn nhịn không được đập bàn đứng dậy lớn giọng hô: “Vị lão huynh kia, ngài có thể đừng ca nữa được không? Nếu có thể, bàn bên đó cứ để ta trả tiền.”
Mập mạp bị hắn không khách khí nói vậy, trong lòng thập phần khó chịu. Bốn bề yên tĩnh, chỉ có hai cặp mắt trừng trừng nhìn nhau. “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chê ta xướng không hay sao?”
Diêu Kế Tông chi tiết nói: “Quả thật không hay, ngài nên nghỉ một chút, nghe các cô nương xướng đi.”
Mập mạp trong lòng tức giận, khuôn mặt nhất thời dài thuỗn ra, cơ hồ dài tới tận ngực. Bên cạnh hắn rất nhiều người cao lớn, có lẽ là bọn tiểu đệ. Nhìn lão đại mất hứng, bọn chúng cùng đồng loạt quay sang nhìn Diêu Kế Tông, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi dám nói Ngũ gia xướng không hay, ngươi vừa ăn gan hùm sao?”
“Ông ta quả thực xướng không tốt, ta đây ăn ngay nói thật.” Diêu Kế Tông chưa từng ăn gan hùm, nhưng cũng không có gì phải lo sợ.
Người nọ thấy vậy, không cần suy nghĩ, rút ra cây đại đao, nói: “Tiểu tử, đại đao của ta, ngươi có muốn thử một chút không. Nếu không thì câm miệng lại, tiếp tục nghe Ngũ gia ca đi.”
“Thử thì thử, động thủ thì động thủ, ta chẳng lẽ lại sợ ngươi sao? Nhưng mà Long Ngũ gia, tại hạ xin khuyên ngài một câu: ở nơi hoang vu ít người, ngài nhất định đừng nên ca, nói không chừng có thể dụ sói đến đấy.” Diêu Kế Tông vốn không sợ phiền phức, huống chi vừa rồi lại uống hơi nhiều rượu. Đánh thì đánh, để xem đến cuối cùng là ai sợ ai.
Long Ngũ gia hình như cũng là người có thân phận địa vị, hơn nửa đời nghe những lời ngon ngọt, nịnh hót bên tai. Nhất định chưa từng nghe ai chê giọng hát hắn, hôm nay nghe Diêu Kế Tông nói vậy, tức giận đến mức thịt trên mặt rung lên. Đám lâu la xung quanh cũng vội vàng vung đại đao, xông tới. Diêu Kế Tông nhanh chân né được, nhảy ra khỏi quán, cất tiếng: “Tiệm ăn mở ra để buôn bán, muốn đánh thì ra ngoài, tránh ở trong quán làm bị thương khách nhân.”
Bên ngoài là ngã tư đường, người qua người lại rộn ràng nhốn nháo. Chợt từ trong quán lao ra hai bóng người, một cầm đại đao, một mang gậy dài, rất nhanh chóng đã trải qua mấy chiêu. Người qua đường thấy có náo nhiệt, đều hưng phấn, tất thảy như ong vỡ tổ xúm lại xem trò vui. Từ trong tiệm, rất nhiều người cũng bước ra, đứng chật ních trước cửa. Tiền chưởng quầy nghe tiếng từ trên lầu cũng vội vã chạy xuống, nhưng hắn nhất thời chẳng biết làm gì. Chỉ có thể đứng một bên la hét: “Đừng đánh đừng đánh.”
Tiền chưởng quầy hoang mang nửa ngày mới nhớ ra, trước tiên cần làm là cầu hòa với Long Ngũ gia. Nghĩ vậy, ông lập tức hướng tới người mập mạp kia, cúi đầu khom lưng nói: “Ngũ gia, vị công tử này là nhị thiếu gia nhà chúng tôi, tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện, ngài đại lượng thông cảm cho.”
Long Ngũ gia lửa giận bừng bừng, tất nhiên không quan tâm đến Tiền chưởng quầy. Thân hình khổng lồ chắn trước cửa, gương mặt không chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt đang chằm chằm xem hai người đang khó phân thắng bại.
Tên tiểu đệ kia vung đại đao xé gió phi tới, cũng may Diêu Kế Tông kịp thời né tránh,, một hai ba bốn hiệp, gặp chiêu sách đều cản trở thành công. Hai người đấu qua đấu lại một hồi, Diêu Kế Tông nhìn thấy tên tiểu đệ có sơ hở, lợi dụng cơ hội đạp hắn một cái. Chiêu TaeKwonDo nghiêng người đá này, là chiêu hắn luyện tốt nhất. Bị trúng một chưởng bất ngờ, tên tiểu đệ