Chương 18
Từ Hóa Sinh Tự đi ra, Lý Sướng cùng Bộ Bình Xuyên lên xe ngựa
Bên trong xe bố trí khéo léo làm người ngồi thoải mái . Ngồi ở trên xe giống như ngồi thuyền hoa nhẹ nhàng lay động.
Nàng tựa vào vai Bộ Bình Xuyên nhẹ giọng nói:
- Nhanh như vậy đã phải trở về muội hi vọng thời gian có thể dài hơn chút.
Bởi vì thời gian có hạn, tụ nhiên hi vọng thời gian có thể kéo dài ra vô hạn hắn không tiếp những lời này của nàng, chuyển đề tài nói:
- Hiện tại ta đưa nàng đi Tĩnh An vương phủ.
- Ưm! có thể đưa muội đến của sau Tĩnh An vương phủ được không. Muội từ nơi đó trực tiếp đi vào Lưu Tiên Cư. Tiểu vương phi sẽ an bài xe ngựa đưa muội về nhà - Nàng lúc này đây là theo danh nghĩa đến Tĩnh An Vương phủ học thêu tú hoa (thêu hoa), khi vào Lưu Tiên Cư được Nguyễn Nhược Nhược giúp đỡ từ cửa sau vụng trộm đi ra ngoài, hắn cùng xe ngụa chờ ở cửa sau.
Mấy ngày nay, nàng năn nỉ Nguyễn Nhược Nhược hỗ trợ, dùng phương thức này gặp hắn. Tuy rằng hắn hàng đêm lẻn vào vương phủ nói chuyện với nàng, nhưng đối với tình cảm của nàng với hắn, chính là ngày đêm không gặp hắn liền chịu không nổi.
- Bộ Bình Xuyên, chàng có biết muội vì cái gì nhất định phải bắt chàng theo muội đến lơi này thắp hương không?- Nàng năn nỉ hắn cùng nàng đến Hoá Sinh Tự, khó khăn lắm mới nói động được hắn.
Hắn nhìn nàng, do dự một chút rồi nói: - Ta biết, muội là cầu phúc cầu bình an cho ta. Chính là, ta đây không có...- Hắn nói còn chưa nói hết, một bàn tay của nàng đã chặn miệng hắn lại.
- Không cho chàng nói nữa, sẽ được, nhất định hữu dụng. Muội một mảnh thành tâm khẩn cầu, Phật tổ đại từ đại bi, nhất định sẽ phù hộ chàng bình an không tai không nạn.
Hắn nhìn nàng, tuy rằng một đôi mắt ẩn sâu vô hạn lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt nàng mỉm cười, nụ cười thật tươi, xinh đẹp như một đóa hoa. Nàng biết hắn thích nhìn nàng cười mỗi khi cùng ở một chỗ với hắn, nụ cười như hoa tươi nở mãi không tàn.
Đem cánh tay của nàng nhẹ nhàng kéo xuống mà nắm ở trong lòng bàn tay mình, Bộ Bình Xuyên nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng mà nói.- Trông nàng cười lên, thật đẹp. Giống như...- Trong ánh mắt lại có phần hoảng hốt.
- Giống như cái gì?- Lý Sướng thấy hắn nói được một nửa thì dừng lại, chậm chạp không có nói tiếp, không khỏi hỏi.
Bộ Bình Xuyên sắc mặt nháy mắt tiêu điều, như lá cuối thu khi rụng bay tán loạn trên đường vắng vẻ không người. Lý Sướng nhận thấy được tay hắn nắm tay nàng cũng đồng thời trở nên lạnh lẽo, nàng cầm nấy tay hắn hỏi.
- Chàng làm sao vậy?
Lần thứ hai, Lý Sướng hỏi hắn những lời này. Nàng mẫn cảm thấy được cảm xúc hắn dao động, ở trong lòng hắn nhất định có chuyện thương tâm. Ngay cả thời gian cũng không xóa bỏ được.
Hắn bình tĩnh tâm tình, mỉm cười nhìn nàng nói: - Không có gì - Hắn cười khóe môi cong lên một đường duyên dáng, cho dù chỉ một tia thản nhiên khi mỉm cười, nhưng cũng không thể che dấu được u buồn.
- Nếu có cái gì làm cho chàng cảm thấy khổ sở, chàng nói cho ta biết, ta nguyện ý cùng chàng chia sẻ.- Nàng chàn ngập nhiệt tình thực lòng nói với hắn. Chân chính yêu thương một người, đều là như thế đi. Nguyện ý chia sẻ cho hắn hết thảy, vô luận là tốt là xấu, là buồn là vui.
Hắn ôn nhu nói với nàng: - Có một số việc, không biết là có phúc. Cho nên, nàng không cần biết nhiều sẽ tốt hơn.
Lý Sướng hơi thất vọng, nhưng là biết rõ Bộ Bình Xuyên là muốn tốt cho nàng . Vì thế nàng cười nói với hắn:
- Ta đây hỏi chàng, chính là...Chàng không cần rầu rĩ không vui như vậy được không?
- Cùng với nàng ở một chỗ, ta đã vui vẻ rất nhiều.- Bộ Bình Xuyên từ tâm mà phát nói. Cuộc sống của hắn, đã rất lâu không có vui vẻ rồi. Nhưng là từ khi quen với nàng...Đã làm cho hắn vui vẻ. Kìm lòng không được, hắn ôm nàng vào trong lồng ngực, vô hạn yêu thương....
Bộ Bình Xuyên nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, vào thời tiết đầu mùa xuân trên sông Khúc Giang.
Đầu xuân trên sông Khúc Giang, một dòng sông xanh biếc gữa đất trời. Hai bên bờ sông phong cảnh như vẽ, đủ mọi màu sắc muôn hình muôn vẻ. Hoa như thiếu nữ diện bộ áo hồng xinh đẹp, núi giống như lơi thần tiên ở, sông Khúc Giang cảnh đẹp làm người ta say mê. Nơi này nổi tiếng là địa danh có phong cảnh đẹp ở thành Trường An và những vùng phụ cận, một năm bốn mùa du khách nối liền không dứt. Bộ Bình Xuyên nhàn nhã bước đến đây, tùy ý đi vào tửu lâu. Tìm một bàn nhìn ra sông mà ngồi, một mình uống rượu ngắm sông.
Rượu uống đến khi còn một nửa, trong hồ bỗng nhiên có tiếng nữ tử cười truyền đến, tiếng cười thanh thoát như ngọc châu chạm nhau. Bộ Bình Xuyên theo tiếng cười vừa nhìn ra, xa xa trong sông một con thuyền hoa mỹ lệ chậm rãi đi tới. Bên của sổ sơn son khắc hoa, có vị cô nương yểu điệu da trắng như tuyết miệng son má hồng ngồi bên cạnh cửa sổ, nàng đang chơi đùa với một chú vẹt. Chú vẹt kia hiển nhiên đang học nói, cũng không rõ chú vẹt đó nói gì, làm cho cô gái cười hiện lên lúm đồng tiền thật khả ái. Tươi cười kia... Bộ Bình Xuyên liếc mắt thoáng nhìn một cái, trong lòng chấn động không ngừng, giống như nước sông vỡ bờ, cuồn cuộn nổi lên ngàn cơn sóng.
Thuyền hoa ở trên mặt sông nhẹ nhàng đi qua, đi sâu sau hàng liễu ở bờ bên kia. Cành liễu đung đưa nhè nhẹ theo gió xuân. Giống như bức rèm che phủ con thuyền đi qua và cô gái trên thuyền. Thuyền hoa qua đi hồ nước đến khi mất dạng, từng đợt gợn sóng dần dần đẩy ra, ba động không thôi. Trong lòng Bộ Bình Xuyên cũng giống như mặt sông lúc này, gợn sóng lan rộng, làm cho tâm tình rung động không ngừng.
Sở Thiên Diêu mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng cảm thấy đầu ẩn ẩn đau. Như thế nào mà đầu lại đau như vậy? Nàng nhịn không được chống tay xuống phía dưới. Nhưng tay vừa đặt xuống, lại đụng vào một cái mềm mềm ấm áp bên cạnh người. Nàng mờ mịt trợn mắt nhìn lại, thế nào lại là ......khuôn mặt của Diêu Kế Tông? Do hắn đang ngủ say, bị tay nàng phủ ở trên mặt chặn mất không khí, hắn xê dịch thân mình, chân duỗi ra liền gác lên đùi của nàng. Nàng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đến liền kinh hãi, không nghĩ ngợi nhiều một cước đá văng hắn ra.
Diêu Kế Tông đang ngủ ngon ở bên cạnh nàng cả người đột nhiên biến mất. Mà sàn nhà vang lên bịch một tiếng, tiếp theo là tiếng ai ôi liên tục. Hắn thoáng cái tỉnh táo lại, mới phát hiện bọn họ thành cùng nhau ngủ ở trên hai cái bàn xếp lại với nhau, hai người còn đắp chung một chiếc chăn cũ nữa. Đây là chỗ nào vậy? Nàng nhìn bốn phía quanh mình, rồi đánh giá lại một lượt, nguyên lai hai người bọn họ ở tửu quán uống say không biết trời đất. Nàng đau đầu kịch liệt như vậy, cũng là phản ứng bình thường khi uống rượu say tỉnh lại.
Diêu Kế Tông từ sàn nhà đứng dậy, cũng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Cũng giống như nàng, đem bốn phía quanh mình đánh giá một phen lúc sau hắn mới tỉnh ngộ. Nguyên lai đêm qua học theo Lý Thái Bạch, vào tửu điếm trong thành Trường An uống rượu giải sầu. Nói như vậy sau khi hắn cùng nàng say mèm, chủ quán rượu nhất thời không có cách nào khác đành phải hợp hai cái bàn lại, đem bọn họ an trí lên trên đó. Nhưng mà... Hắn tránh không được ai oán nói:
- Tứ lang, tướng ngươi ngủ rất xấu nha! Như thế nào đem ta đá xuống dưới đất vậy?
Nàng làm sao mà trả lời hắn được, mặt nàng đỏ bừng quay đầu ra hướng khác mà bước xuống bàn. Trong lòng thật ảo não, nếu sớm biết thế này sẽ không uống nhiều rượu như vậy nha. Kết quả uống đến bất tỉnh nhân sự, cư nhiên cùng hắn ngủ cùng một chỗ. Uống rượu thực không phải là tốt à nha! Vốn ngay từ đầu nàng uống rất có kiềm chế, nhưng là sau khi Diêu Kế Tông uống hết bầu rượu bao nhiêu sầu khổ trong tâm hắn đều tuôn ra, đột nhiên hắn cất lên tiếng hát:
- Ta yêu nàng, nàng đã muốn bay đi, người nàng yêu trong lòng không có ta đi vào. Này chính là tình yêu như chim đã muốn bay xa, tình yêu của ta là cánh chim đến khi nào mới thấy?
Từng câu từng câu đều len lỏi theo vào chỗ sâu trong linh hồn nàng, thê lương cùng ai oán vô cùng vô tận liên miên không dứt. Nàng nghe được tâm giống như bị giáng một đòn, bao nhiêu ưu sầu kìm nén trong lòng liền tuôn ra, nước mắt tuôn rơi từng giọt từng giọt. Chén rượu vừa rót ngửa đầu lên làm một hơi uống hết sạch, ngay cả nước mắt đang rơi cũng theo rượu nuốt xuống bụng. Tiếp một ly, lại một ly từng ly một, chén nối chén. Uống đến khi cuối cùng cái gì cũng không biết nữa.
Trong tiệm có vài tiểu nhị cũng xếp mấy cái bàn lại với nhau thành một khối để ngủ. Bị bọn họ làm cho bừng tỉnh, trong đó có một vị lão giả đi ra cười làm lành nói:
- Nhị vị công tử đã tỉnh lại? Tối hôm qua tiền rượu của hai vị tổng cộng là hai lượng bạc bảy quan tiền, còn chưa tính đến tiền thưởng cho lão đâu.
- Thưởng a, cái này ta thưởng cho lão.- Diêu Kế Tông liền móc bạc đưa cho lão. Sở Thiên Diêu cũng không chờ hắn, nàng liền hướng cửa tửu điếm mà đi ra ngoài. Cửa tửu điếm còn chưa mở ra, một tiểu tiểu nhị liền nhanh chân chạy ra mở cửa cho nàng. Chờ cho nàng ra khỏi cửa, Diêu Kế Tông cũng tiếp bước theo sau, hai người hợp lại nhau đi ra khỏi tửu quán.
Trời vừa mới hừng sáng, bầu trời trong xanh mát rượi chân trời phía đông nổi lên một phiếm vàng nhạt, là mặt trời sắp dâng lên mà ra. Trên đường trong thành Trường An, phần lớn các cửa hàng buôn bán đều chưa mở cửa. Nhưng một số đoạn đường sớm đã có quán ăn mở cửa. Diêu Kế Tông liền gọi Sở Thiên Diêu.
- Tứ lang, ngươi đã đói bụng chưa, chúng ta vào kia ăn chút điểm tâm đi.
Nhưng nàng làm sao còn mặt mũi cùng hắn ngồi ăn điểm tâm nữa cơ chứ, nàng thầm nghĩ mau mau thoát khỏi nam tử trong lúc vô ý cùng nhau ngủ một chỗ này, mặc dù chưa có chuyện gì xảy ra nhưng cũng làm cho nàng xấu hổ không thôi.
- Ta không ăn, ngươi muốn ăn thì ngươi ăn một mình đi.
- Ngủ một chỗ với nhau đương nhiên cùng nhau ăn sáng chứ, một mình ta ăn thì còn gì ý tứ nữa.- Diêu Kế Tông nói tự nhiên như vậy, còn nàng nghe được thì đầu thêm đau nhức. Nàng tức giận nói:
- Ta không ăn, ngươi ăn một mình đi.
Bỏ lại những lời này nàng lảo đảo bước đi, Diêu Kế Tông liền túm cánh tay của nàng nói.- Tứ lang, ngươi làm sao vậy? Như thế nào vẫn còn tức giận như vậy. Ngươi nên nghĩ thoáng một chút đi, trong lòng Lý Sướng đã có Bộ Bình Xuyên rồi. Nếu ngươi không thích cũng là vô dụng a! Coi như hết, cứ như vậy quên đi thôi, không nên nghĩ nhiều, có muốn cũng không vãn hồi lại được.- Hắn luyên thuyên một phen khuyên nhủ nàng hồi tâm chuyển ý lại.
Một phen hắn tự ình là nói đúng, làm cho nàng nghe đươc dở khóc dở cười. Nhất thời nàng không có cách nào phản bác lại lời hắn, nói là mình không thích Lý Sướng, nàng thất hồn lạc phách say mèm kia là tại ai? Chỉ có thể oán hận đem cánh tay của mình thoát khỏi tay của hắn rồi nói:
- Ngươi một mình ăn sáng đi, chuyện của ta không cần ngươi quản.
Bọn họ đang giằng co nói chuyện như vậy, bỗng một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh họ, cửa sổ xe bỗng nhô ra một cái đầu kêu:
- Kế Tông, thế nào mà sáng sớm thế này đã thấy ngươi rồi?
Diêu Kế Tông theo tiếng gọi giật mình quay đầu lại liền hô to.
- Vương công tử.
Nguyên lai là vị Vương công tử lần trước gặp ở tửu lâu Hạnh Hoa Xuân, hắn bị Bộ Bình Xuyên giáo huấn qua một lần. Đánh giá lại vị công tử này, đôi mắt hắn đen như gấu mèo, một bộ dáng ngủ không đủ giấc. Vị Vương công tử này hôm qua chắc là cả đêm thức trắng, tròng mắt đầy tơ máu mang một bộ dáng vẫn còn ngái ngủ? Hắn nghiêng đầu đem Sở Thiên Diêu đánh giá một lượt, tà tà cười nói:
- Kế Tông, ngươi cùng vị công tử này mới từ trong Quế Lan Phường đi ra hả?
- A, cái gì?- Diêu Kế Tông nghe được nhất thời mù mịt không hiểu nhìn hắn, Sở Thiên Diêu cũng không có hơn. Hai người như lạc trong sương mù ánh mắt cùng nhìn về phía Vương công tử.
Vương công tử liền lấy tay chỉ chỉ sang bên trái hai người. - Không phải ngươi cũng ta giống nhau sao, hẳn là ngươi mới từ trong Quế Lan Phường đi ra? Ta cũng vừa mới tiêu diêu cùng Phương cô nương trong