Chương 23
Diêu Kế Tông đi theo Lý Sướng qua khắp các lẻo đường trong thành Trường An.
Lý Sướng đi qua mọi lơi mà tìm kiếm Bộ Bình Xuyên, nhưng là làm sao tìm được bóng dáng quen thuộc của hắn kia chứ. Nàng rốt cục cũng mệt, hai chân mỏi nhừ, cơ hồ lết không ra bước.
Diêu Kế Tông một mực theo sau nàng không rời nửa bước, so với nàng còn muốn mệt hơn, hắn cửu tử nhất sinh từ vách núi cao bò lên. Vốn thể lực giảm nhiều, huống chi còn có một thân đau nhức nha. Hắn rất muốn tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngã xuống ngủ một giấc khôi phục lại tinh thần.
- Lý Sướng, nếu không nghỉ ngơi một chút lại đi đi.
Nhìn thấy bộ dáng nàng đi không nổi, hắn đuổi theo đề nghị nói.
Quả thật nàng mệt mỏi, không có cự tuyệt, liền cùng với hắn vào một quán trà gần đấy ngồi xuống. Tiểu nhị liền mang trà ra cho hai người, nàng bưng lên một chén ở bên miệng tao nhã uống, hắn một bên thổi khí một bên không ngừng uống, chén trà rất nhanh liền rơi xuống bụng. Hắn đi theo nàng lâu như vậy, thật sự rất khát.
Hắn uống trà giống thực giống như trâu uống nước, nàng nhìn hắn yếu ớt nói:
- Diêu Kế Tông, ngươi tội gì đi theo ta?
- Lý Sướng, nàng vì sao khổ sở phố lớn ngõ nhỏ tìm Bộ Bình Xuyên?
Diêu Kế Tông hỏi ngược lại.
- Ta... Không có cách nào.
Thanh âm Lý Sướng giống như thì thầm nói, tâm tư hỗn loạn thở dài.
- Không tìm được hắn, trong lòng ta không yên tâm.
Tình yêu, giống một hồi kiếp số. Yêu thương một người, chính là kiếp số bắt đầu. Từ nay về sau chính mình một lòng liền không thể khống chế, chịu hết thảy khống chế của người khác. Hỉ nộ ái bi, đều ở người khác khống chế, không phải không có đau khổ. Mà mỗi khi đau khổ thường thấu tận tâm can như muốn đoạt đi tính mạng chính mình.
- Ta đây cũng không thể nhìn một nữ hài tử ở trong thành Trường An đi loạn được. Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?
- Diêu Kế Tông, ngươi rất tốt với ta, ta hiểu được. Chỉ là, ta hồi báo không được ngươi cái gì, ngươi như vậy làm ta khó xử.
Lý Sướng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cúi đầu nói.
- Lý Sướng, không cần băn khoăn. Chúng ta vẫn là bằng hữu thôi, đứng trên lập trường bằng hữu, ta cũng nên giúp ngươi.
Hắn thản nhiên cười, nụ cười làm cho nàng thoải mái. Nàng chỉ nhìn thấy hắn tươi cười thản nhiên, không nhìn tới trong mắt hắn chợt lóe lên ảm đạm.
Tất cả tình yêu, đều chỉ có một kết quả. Diêu Kế Tông biết, hắn không phải là tình yêu của nàng. Nhưng hắn lại vì nàng mà thu hoạch tình yêu cho nàng, chăm đất tưới nước bón phân.
- Lý Sướng, nàng có biết vì cái gì mà Bộ Bình Xuyên phải...
Diêu Kế Tông nói chỉ nói nửa câu, nhưng nhìn về phía nàng ánh mắt mang nhiều nghi vấn.
- Ta không biết, hắn không chịu nói.
Lý Sướng nghi hoặc nhìn hắn.
- Diêu Kế Tông, việc này... Ngươi là làm sao mà biết được?
- Lúc ấy ta có mặt, nhận ra thân hình hắn. Bất quá nàng yên tâm, trừ Nhược Nhược, ta không nói với người khác. Nàng cũng là người đáng tin, ngươi nhìn vừa rồi nàng kéo Lý Mân đi, cũng hiểu được nàng là hướng về các ngươi. Tận lực tránh cho bọn họ nổi lên xung đột.
- Thật sự là cám ơn các ngươi, nếu không vừa rồi, ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Từ đáy lòng nàng nói.
- Cảm tạ cái gì, mọi người là bằng hữu thôi, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Lý Sướng, chuyện này ta nghĩ bằng mọi giá nàng hỏi ra nguyên nhân đi, nếu không không thể hóa giải đoạn thù hận này. Bộ Bình Xuyên thật sự cái gì cũng không chịu nói sao?
Lý Sướng lắc đầu, buồn rầu nói.
- Ta đoán trong lòng hắn có một chuyện cũ rất khổ, hắn thường thường vì thế rầu rĩ không vui. Nhưng đến tột cùng là chuyện gì, hắn lại không chịu nói.
Từ nơi Lý Sướng hỏi không ra nguyên cớ đến, Diêu Kế Tông đành tự mình suy nghĩ. Là thù giết cha? Là mối hận đoạt vợ? Là nợ diệt môn?...... Suy nghĩ nửa ngày chuyện nào cũng có khả năng, lại người nào cũng không có khả năng. Lười suy nghĩ, tiếp tục tìm người trước rồi nói sau.
Sở Thiên Diêu cùng Lăng Sương Sơ ở Vân Cẩm Phường chọn vật liệu may mặc, bồi đến nỗi tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất.
- Thiên Diêu, ngươi lại xem cho ta mấy tấm gấm hoa, coi tấm nào hoa sắc đẹp mắt hơn vậy?- Lăng Sương Sơ liền hướng tới Sở Thiên Diêu hỗ trợ làm tham mưu trưởng.
- Đều không sai biệt lắm.- Sở Thiên Diêu tùy tiện nhìn sang, trả lời qua loa cho xong.
- Cái gì mà đều không sai biệt lắm? Thiên Diêu, ngươi căn bản không thật sự xem nha.
Lăng Sương Sơ hờn dỗi nói.
- Cầu ngươi Lăng đại tiểu thư, ngươi chọn mấy cái hoa văn màu sắc đến nửa canh giờ rồi, này có mấy tấm hoa văn ngươi còn muốn ép buộc ta bao lâu? Mấy tấm đó đều không sai biệt lắm đâu, tùy tiện lấy một hai tấm là được. - Nàng thật sự hối hận đáp ứng bồi nàng ta đến mua vật liệu may mặc. Vốn lúc này nàng hẳn là đang cưỡi Tiểu Bạch Long ngao du hưởng thụ lạc thú chạy như bay rồi, khi Lăng Sương Sơ qua phủ đến kêu nàng cùng đi mua đồ, Sở phu nhân lòng tràn đầy nhiệt tình với cô con dâu chưa vào cửa, có cầu tất ứng, lập tức phái nàng đi theo.
- Ngươi nha! Như thế nào mà không sai biệt lắm đâu? Này tuy rằng đều là hoa văn có khác, nhưng màu sắc, hoa sắc cùng bề mặt đều không giống nhau.- Lăng Sương Sơ nói xong, bỗng nhiên đè thấp âm thanh đối nàng nói: - Thiên Diêu, không bằng ngươi cũng mua hai khối đi, may mấy bộ váy mà mặc, ta còn chưa thấy qua ngươi mặc trang phục nữ nhi đâu.
- Không cần.- Sở Thiên Diêu chém đinh chặt sắt cự tuyệt. Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lăng Sương Sơ một cái trên người nàng tầng tầng lớp lớp y phục váy dài chấm đất, nhịn không được nói: - Mặc thành ngươi như vậy, ta không có cách nào đi đường.
Cũng là, trang phục Lăng Sương Sơ mặc là điển hình của cô gái quý tộc triều Đường. Tóc cài trâm hoa, váy dài lớp lớp. Váy dài mặc lên tận tới bộ ngực, làn váy rộng thùng thình thướt tha bay trên mặt đất. Váy dài giương lên, phiêu nhiên như cánh chim hạc. Này tập xiêm y mặc ở trên người đẹp đẽ quý giá tao nhã, mỗi động tác đều hút người. Nhưng Sở Thiên Diêu cũng không thích, mặc thành như vậy, nàng chẳng những không có cách nào đi đường, càng không có biện pháp ngồi ngựa, không có cách nào luyện kiếm...... Tóm lại không có cách nào làm những việc đó.
- Thiên Diêu, ngươi sớm hay muộn sẽ mặc. Ngày nào đó gả cho người ta, ngươi định giả tiểu tử mặc nam trang mãi sao? Lên chậm rãi sửa đổi cho tốt đã - Lăng Sương Sơ nửa giễu cợt pha trò nửa nói ra thật sự.
- Sương Sơ, ngươi như thế nào lại cùng nương ta giống nhau, đều nói đến lời vô lý này vậy? - Sở Thiên Diêu cau mày nói.
- Như thế nào chính là lời vô lý? Chẳng lẽ ngươi định cả đời giả tiểu tử, cũng không lập gia đình.- Lăng Sương Sơ nói xong, bỗng nhiên hé miệng cười, nói: - Sở bá mẫu vừa rồi có nói cho ta biết, vị Diêu công tử kia, thật sự là hảo nhân phẩm khó kiếm được nha.- Cuối cùng thế nào hai câu nói là học Sở phu nhân làn điệu nói, học được giống như đúc.
- Ngươi...... Ngươi đừng ăn loạn cái gì đầu lưỡi nha!- Sở Thiên Diêu mặt liền hồng đến mang tai.
Nhìn bộ dáng nàng quẫn bách như vậy, Lăng Sương Sơ nhịn không được cười ra thành tiếng. Liền sát vào bên tai nàng nói: - Thiên Diêu, ngươi còn có điểm thẹn thùng nữ nhi nha.
Sở Thiên Diêu mặt liền đỏ bừng thêm, nửa lời cũng nói không được. Nửa ngày sau mới oán hận nhún chân. - Chính ngươi chọn đi, ta không đi cùng ngươi.
Lăng Sương Sơ tay mắt lanh lẹ, liền giữ chặt nàng lại. - Thiên Diêu a, giận sao? Được được được, ta không nói. - Dừng một chút, lại nói: - Lại nói tiếp, ta thấy thật là có điểm kỳ quái. Không không không, không phải có điểm kỳ quái, mà là phi thường kỳ quái. Vì cái gì mà Diêu Kế Tông trở nên tốt như vậy. Tốt đó căn bản hắn không giống trước kia, Thiên Diêu ngươi có thấy kỳ quái hay không?
- Ta cũng hiểu được... Hắn thật sự hoàn toàn không giống người ngươi từng đối ta nói qua cái đăng đồ tử kia. Có thể hay không, là ngươi nhận sai người?- Sở Thiên Diêu đối vấn đề này cũng khó hiểu.
- Ta như thế nào mà nhận sai? Hắn hóa thành tro ta cũng nhận được. Trừ phi...... Hắn có sinh đôi huynh đệ, kia còn có khả năng.
Sinh đôi huynh đệ? Dường như không có nghe hắn nói qua. Sở Thiên Diêu suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ, đơn giản không hề nghĩ. Hắn trước kia như thế nào không tốt đều là chuyện tình trôi qua, trước kia đủ loại chuyện xấu. Hiện tại Diêu Kế Tông nhân phẩm đều tốt. Rốt cục, Lăng Sương Sơ nàng chuyên tâm chọn vật liệu may mặc. Một đống xấp hoa sắc màu khác nhau chất vào trong xe, Sở Thiên Diêu không còn chỗ nào ngồi. Đành phải gạt đống vải ra mà ngồi xuống, hai tay còn thay nàng ta mang một đôi xấp gấm hoa. Nàng liền giận dữ nói: - Sương Sơ, còn lần sau, ngươi không nên bảo ta cùng ngươi đi mua vật liệu may mặc.
- Được, ta không gọi ngươi theo giúp ta đi ra mua vật liệu may mặc. Nhưng ta có thể gọi ngươi đi ra theo giúp ta mua son, mua tú tuyến, mua cái trâm cài đầu, mua...- Lăng Sương Sơ nói nói, phát hiện Sở Thiên Diêu căn bản không có dụng tâm nghe nàng nói chuyện, đôi mắt chỉ lo nhìn chằm chằm ngoài của sổ xe. - Thiên Diêu ngươi xem cái gì?
Sở Thiên Diêu đột nhiên hoàn hồn, nói:
-Sương Sơ, ta nhìn thấy một bằng hữu. Ta liền đi gặp hắn, ta sẽ không về cùng ngươi, chính ngươi trở về đi.
Nói vừa xong, nàng bỗng nhiên đứng dậy buông hai xấp vải. Đẩy cửa xe, cũng không làm cho xa phu dừng xe, liền phi thân nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Lập tức hướng tới địa phương không rõ chạy lại, Lăng Sương Sơ căn bản không kịp gọi nàng lại. Hơn nữa chỗ nàng vừa đi, mấy xấp vải dệt không có điểm dựa, liền đổ xuống thùng xe. Lăng Sương Sơ liền thu thập tàn cục, cũng không có biện pháp theo nàng, chỉ mặc nàng đi.
Sở Thiên Diêu liền vào trong một tửu quán, lập tức hướng tới cái bàn gần cửa mà đi đến. Trước bàn là một người đang ngồi cô đơn, quần áo dài màu lam như biển sâu.
- Bộ Bình Xuyên.- Nàng vừa mừng vừa sợ gọi, nhã hiên từ biệt, giờ phút này liền gặp. Bộ Bình Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt chập chờn như ánh đèn, giống như sắp tắt.
Một hồi lâu mới chần chờ đáp:
- Ngươi là...... Sở Thiên Diêu.
Nàng thấy bộ dáng hắn như vậy không khỏi ngẩn ra.- Bộ Bình Xuyên, ngươi... Uống nhiều quá?- Trong lòng hơi có chút giật mình, tửu lượng của hắn nàng biết, có thể nói là ngàn chén không say. Nhưng hôm nay hắn say như vậy, ít nhất có năm sáu phần say, hắn uống bao nhiêu?
Hắn cũng không trả lời, chỉ bưng vò rượu trên bàn lên, liền rót một chén, uống một hơi cạn sạch. Nàng ở đối diện hắn ngồi xuống, nghĩ kĩ tình hình hắn, như có cái tâm sự gì nan giải, vì vậy mượn rượu giải sầu. Nàng không biết nguyên nhân, cũng không thể mạo muội khuyên bảo. Nghĩ nghĩ, rồi hướng tới phục vụ tiệm rượu nói:
- Tiểu nhị, mang cho ta vò rượu.- Liền quay đầu đối hắn nói: - Một người uống rượu, không bằng hai người đối ẩm, ta cùng ngươi uống vài chén đi.
Hắn từ chối cho ý kiến, chỉ cầm chén rượu trên bàn bưng lên uống. Rượu là bát to, hết một bát lại bát thứ hai. Nàng uống được mấy bát rượu, hai gò má có chút hồng vì rượu. Mà hắn, rượu tựa hồ không thể nhiễm hồng mặt hắn, hắn càng uống sắc mặt càng tái nhợt, trắng như băng cứng. Đôi mắt mông lung kỳ quái, làm cho người ta thấy không rõ.
Cầm bát rượu trên tay cũng dần dần không xong, thần thái hoảng hốt như người mù sờ voi.
- Bộ Bình Xuyên, đủ rồi, ngươi không nên uống nữa.- Nàng không thể không khuyên hắn, rượu uống quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể, nhưng là hắn ngoảnh mặt làm ngơ.
Một chén rượu lại đặt ở bên môi, đang muốn uống lại dừng lại. Hắn ánh mắt liền hướng tới ngoài cửa sổ xem, ánh mắt nàng liền nhìn theo. Cách đó không xa có tiểu nam hài năm sáu tuổi đang cười nói:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ.
Theo đó là một giọng trẻ con véo von, ngã tư đường ở một chỗ khác, một cô gái khoảng mười tuổi chạy tới. Trong tay cô gái giơ một xâu mứt quả ghim thành, cười tủm tỉm đưa cho đứa bé. Nhìn tiểu nam hài tiếp nhận tại chỗ ăn ngấu nghiến, cô gái vội nói:
- Ăn từ từ, kẻo nghẹn, đều là của đệ.
- Tỷ tỷ cũng ăn đi.
- Ngoan, tỷ tỷ không cần, đều cho đệ ăn. Đệ xem đệ xem, không phải đã nghẹn rồi sao? - Cô gái vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng đứa bé, lại thay hắn phủi ngực, đừng nhìn là đứa bé, chiếu cố đệ đệ đúng là phương pháp của một người lớn.
Tiểu nam hài một hơi cắn xâu mứt quả bị mắc nghẹn ở cổ họng liền như vậy mà xuống bụng, khuôn