Chương 25
Một kiếm đâm xuyên qua ngực, máu trào ra, từng giọt như đóa hoa mai. Một kiếm đau thương như vậy, Bộ Bình Xuyên suốt đời không quên.
Tỷ tỷ ngã xuống dưới kiếm của phụ thân, ánh mắt đau thương, tuyệt vọng, khó có thể tin. Máu đỏ thẫm, thân mình chậm chạp ngã xuống, như cánh hoa rụng trước gió. Chấn động tâm hồn, đập vào mắt hắn là khoảng đất rộng lớn một màu đỏ của máu. Về sau một thời gian dài, hắn nhìn thế gian vạn vật đều là màu đỏ của máu. Cái loại màu đỏ của máu này, làm cho hắn hít thở đều không thông.
" Tỷ tỷ, tỷ tỷ......" Một kiếm đâm ra, phụ thân liền rồi đột nhiên quay mặt đi. Rất nhiều người đang ồn ào nháo nhiệt xung quanh, một màn như vậy, tất cả rơi vào tĩnh lặng. Chỉ có thanh âm của hắn, nức nở không thành tiếng, tuyệt vọng gọi." Tỷ tỷ, tỷ tỷ......"
" A Xuyên, tỷ tỷ không thể chăm sóc đệ được nữa." Như vậy chia cách, ngắn gọn đau thương. Lời nói tỷ tỷ nhỏ như thì thào, rất nhanh liền tan theo gió, ánh mắt cũng chậm rãi nhắm lại. Bên môi còn lưu lại một nụ cười bi thương, không còn cảm xúc, đạm bạc mỏng manh như ánh đèn yếu ớt.
Mẫu thân mất sớm, phụ thân uy nghiêm khó có thể thân cận. Huynh đệ tỷ muội tuy nhiều, nhưng đều cách biệt khó gần gũi. Chỉ có tỷ tỷ cùng mẹ sinh ra này lớn tuổi hơn hắn có năm tuổi tuổi, yêu thương bao bọc hắn, như tiểu mẫu thân che chở cho hắn. Hai tỷ đệ gắn bó với nhau thành một cái thế giới nhỏ, mất đi nàng, thế giới này liền sụp đổ hoàn toàn. Giống như trời đất vào thời kỳ hỗn độn sơ khai, liệu có ai lấy đá ngũ sắc vá bầu trời của hắn? Một thiếu niên mới mười ba tuổi, chứng kiến một màn đau thương như vậy, không ngăn được nước mắt. Hắn gắt gao ôm tỷ tỷ vào trong ngực của mình, máu nhuộm đỏ một thân. Một cái chết thương tâm, máu và nước mắt trộn lẫn với nhau.
Hắn từ đó về sau không thể yêu phụ thân, bởi vì hắn không thể tha thứ cho người phụ thân nhẫn tâm này. Nhưng là không thể hận, bởi vì khi phụ thân quay đầu đi cũng đồng dạng mắt ngấn đầy lệ . Yêu cùng hận đều rất phức tạp, rối rắm ở ngực hắn, như một tòa núi đè nặng hắn. Hắn phục ở mộ tỷ tỷ mình ngày ngày. Liền khắc sâu vào trí nhớ hắn, là như thế đau thương.
Năm tháng qua đi, rất nhiều chuyện theo thời gian phai nhạt dần, duy chỉ cái chết của tỷ tỷ hắn, vẫn còn in đậm trong trí nhớ của hắn. Không ai nhắc tới, nhưng khó mà quên.
Cho dù là lúc say, khi ngủ, luôn ở trong mộng, vẫn không thể quên được. Một giấc ngủ nặng nề, Bộ Bình Xuyên mày vẫn như cũ nhíu chặt lại, không thể vì rượu mà tạm giãn ra.
***
Từ Long phủ đi ra, Diêu Kế Tông chậm rãi thả bộ ở trên đường. Hắn cõi lòng đầy cảm khái. Vì câu chuyện vừa nghe qua, máu đỏ thẫm rơi xuống đất như những bông hoa thật đau thương. Tỷ tỷ Bộ Bình Xuyên, từng là sa mạc đệ nhất mỹ nhân. Thời điểm đó nàng xinh đẹp, đầy sức sống như vậy mà một nhát kiếm tuyệt mệnh. Mà chết dưới lưỡi kiếm của phụ thân, chết bởi thân tình, cái chết vì tình yêu. Chỉ vì nàng ở hỉ đường nói ra ‘lòng đã đáp ứng tương thân người khác’ tám chữ, giống như tiếng chuông. Là nam tử nào được lòng của nàng như vậy?
"Ai là người trong lòng của nàng, khi ấy nàng không có nói rõ, mọi người cũng không biết được." Long Ngũ gia như thế đáp hắn. Dừng một chút, hắn giống như nghĩ tới cái gì nói. "Nhớ rõ đầu năm năm ấy, quan quân đối kháng Đột Quyết đóng ở Ngọc Môn đại thắng, hoàng đế từng phái thất hoàng tử là đặc sứ đến khao quân. Lúc ấy ở Ngọc Môn quan nhất thời là sự việc trọng đại."
Diêu Kế Tông nghĩ một chút liền thông suốt, rốt cục đã hiểu ra. Giống một bức họa dần dần thành hình, chuyện cũ dần dần tái hiện. Hoàng tử trẻ tuổi, cùng nữ tử xinh đẹp nhất các bộ tộc sa mạc, là như thế nào mà gặp gỡ bất ngờ? Không ai biết. Nhất định cũng là một đoạn duyên hồng đẹp đẽ đi, nếu không tại sao "Lòng đã đáp ứng tương thân người khác?” Nữ tử sa mạc đối với tình yêu như nhiệt độ của sa mạc nóng bỏng. Khi tâm đã hứa tương thân, không vì một lý do nào mà thay đổi, dẫn đến bi thương hôm đó. Tình yêu như hải triều mãnh liệt, khi đã trao tình cảm rồi cũng không bao giờ hối hận. Nàng...... chung tình hắn. Hắn...... Lại một chân đạp nhiều thuyền, vẫn như cũ phong lưu đa tình. Lý Mân đa tình hắn là không chuyên tình, có thủy vị tất có chung. Nhiệt tình khi yêu một hồi, làm say đắm mỹ nhân. Mà hắn, yêu một hồi khi đã qua đi giống như một giấc mộng vậy. Hoàng tộc cao quý cùng một mỹ nhân dân gian gặp gỡ bất ngờ, giống gió thổi qua cành liễu trước hồ, liền vô tình tách ra.
Có tình yêu làm cho người ta thương cảm, mới đầu là duyên, nguyên lai cũng là nghiệt. Bộ Bình Xuyên đau thương khi mất tỷ tỷ, không thể cùng phụ thân báo thù, báo thù trên thân Lý Mân cũng là lý giải tốt nhất.
Từ xa có tiếng thổi tiêu, nhỏ nhẹ truyền lại, tiếng tiêu réo rắt thảm thiết nức nở như nữ tử ai oán. Một tiếng tiêu làm người nghe đau thương. Diêu Kế Tông bước đi cũng nặng lề theo. Hắn liền đi đến Sở phủ.
Đã qua canh một, hắn cư nhiên còn tìm tới cửa, Sở Thiên Diêu có điểm ngoài ý muốn. "Đã trễ thế này ngươi tới làm gì chứ?"
"Tứ lang, ngươi không ngủ là tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài uống vài chén đi." Canh một cũng bất quá chỉ là chín giờ tối hiện đại thôi, hắn giờ phút này nửa điểm buồn ngủ cũng không có, thầm nghĩ tìm người cùng nhau uống chút rượu trò chuyện. Ý niệm này hiện ở trong đầu, chân liền theo lão mà tự động đi đến Sở phủ. Cũng là hắn đối chính mình nói, tại đây thời Đường này đối tượng hắn có thể nói chuyện được, trừ bỏ Nguyễn Nhược Nhược, cũng chỉ có huynh đệ Sở Thiên Diêu cùng vào sinh ra tử này.
"Uống rượu, ngươi một thân thương thương tích chưa khỏi như vậy, uống cái gì rượu? Giờ này ngươi hẳn là ở trên giường nằm mà hảo hảo dưỡng thương mới đúng. Trở về trở về, về nhà ngủ đi." Sở Thiên Diêu oanh tạc hắn.
"Đêm còn dài mà, hiện tại ta không thể vào giấc ngủ a!" Hắn không chịu đi, " Đi thôi đi thôi, uống vài chén liền về nhà ngủ."
"Không uống, lần trước uống rượu......" Nàng nói đến một nửa liền nuốt trở lại, nhịn không được mặt liền phớt hồng. May mắn có bóng tối che dấu làm cho người ta xem chẳng phân biệt được.
- Ta cam đoan lúc này sẽ không uống say, lại càng không muốn cùng ngủ lại ở quán rượu.- Hắn biết nàng đang nói là cái gì.
Khi hai người đang nói chuyện, Sở phu nhân đi ra." Diêu công tử đến chơi."
Hắn liền hành lễ vấn an." Sở bá mẫu, đừng khách khí như vậy, gọi cháu là Kế Tông là được rồi. Bá mẫu cũng còn chưa ngủ nha!"
Sở phu nhân cũng không cùng hắn khách khí, lập tức cười nói vui vẻ liền gọi tên của hắn nói: " Kế Tông, muộn thế này ngươi còn tìm Thiên Diêu làm gì chứ?"
" Cháu ngủ không được, liền tìm tứ lang đi ra ngoài uống vài chén. Dù sao còn không tính quá muộn."
"Lại uống rượu, đừng đi. Thiên Diêu buổi chiều mới mang về một hán tử say mèm, tí nữa cũng đem ngươi mang về, phòng khách của nhà ta cũng không đủ dùng."
"Phòng khách không đủ cháu liền ngủ cùng phòng với tứ lang cũng được, lần trước say rượu chúng cháu cũng cùng nhau ngủ trên hai cái bàn thôi." Hắn tùy tiện nói.
" Ngươi......" Sở Thiên Diêu mặt liền đỏ bừng, " Không phải đã bảo ngươi không được nói việc này nữa mà."
" Ngươi nói không cùng người ngoài nói mà, bá mẫu cũng không phải người ngoài nha."
Hắn thật đúng là không ình là người ngoài, Sở phu nhân gọi tên của hắn, hắn cũng lập tức gọi bá mẫu. Nhìn thấy nàng có chút buồn bực, vội nói: "Được được, không đề cập tới không đề cập tới. Đúng rồi, buổi chiều ngươi uống rượu với ai? Cư nhiên đem người ta quá chén, tứ lang tửu lượng ngươi rất cao nha."
"Làm sao làm người ta quá chén được, ta xem mười phần là cái họ Bộ kia đem chính mình quá chén." Sở phu nhân không cho là đúng, nàng cũng là người từng chải, tự nhiên có thể nhìn ra Bộ Bình Xuyên say là do buồn bực hắn là mượn rượu giải sầu.
" Họ Bộ?" Hắn nghe được trong lòng nhảy lên, "Là Bộ Bình Xuyên sao?"
" Đúng rồi, Kế Tông ngươi cũng nhận ra hắn?" Sở phu nhân hỏi.
"Trời ơi, cháu đi khắp thành Trường An tìm hắn, không nghĩ tới tứ lang đem hắn khiêng về đến đây." Hắn cơ hồ không thể tương tượng nổi, thật sự là đạp nát thiết hài không tìm thấy, có được chẳng tốn chút công phu.
" Ta cũng vậy buổi chiều ở tửu quán đầu đường trong lúc vô ý gặp hắn, hắn uống rượu say ta liền mang hắn trở về. Ngươi đi khắp thành Trường An tìm hắn làm gì chứ?" Sở Thiên Diêu cảm thấy kỳ quái.
"Không phải ta tìm, là ta thay Lý Sướng tìm hắn."
Nàng giật mình, thốt ra. "Ngươi giúp nàng tìm hắn, việc này ngươi không nên làm nha."
" Việc này không liên quan chuyện của ta, chuyện của nàng vừa vặn ta gặp gỡ, ta giúp nàng một phen để khỏi áy náy."
"Ngươi thật đúng là hảo tâm a, giúp đỡ nàng tìm tình lang." Nàng nhẫn nhịn, thật sự nhịn không được.
"Ta nào có hảo tâm a, ta giúp nàng tìm tình lang, nhưng ngươi là giúp nàng thu lưu tình lang. Ngươi so với ta còn muốn đạo đức tốt hơn, chúng ta thật đúng là hai cái dây leo bám vào một cây." Diêu Kế Tông cười khổ nói.
Sở phu nhân ở một bên nghe hai người nói chuyện, nghe ra một chút chuyện vụn vặt. Nghe được cuối cùng một câu liền mỉm cười cười hỏi: " Cái gì mà gọi hai cái dây leo bám vào một cây?"
"Nương, Diêu Kế Tông hắn nói hưu nói vượn, người đừng để ý tới." Sở Thiên Diêu vội vàng nói.
"Nga--" Này câu trả lời vậy thật không hợp lý tí nào, rõ ràng không tin. Sở phu nhân ánh mắt nhìn về phía Diêu Kế Tông, hắn cũng không dám nhiều lời, bởi vì Sở Thiên Diêu cũng oán hận trừng mắt hắn. Chỉ nhanh chuyển đề tài, hỏi: "Tứ lang, Bộ Bình Xuyên hiện tại vẫn còn say sao?"
"Là nha, ta phỏng chừng hắn ít nhất say đến giữa trưa ngày mai mới có thể tỉnh."
"Thật tốt quá, ngươi liền giữ hắn lại đừng làm cho hắn rời đi. Ta ngày mai mang Lý Sướng lại đây gặp hắn. Bá mẫu, không ngại ta mang thêm khách nhân đến đây chăng?"
Sở phu nhân lại cười nói: "Đừng nói mang một người, mang mười người cũng không sao."
"Thật tốt quá, vậy một lời đã định. Buổi sáng ngày mai cháu mang Lý Sướng tới gặp hắn."
Sở Thiên Diêu đưa hắn ra cửa, mặt trăng như lưỡi liềm, ánh sáng yếu ớt. Gần cửa có cây hoa Ngọc Lan tán lá rậm rạp. Nàng liền dừng lại dưới tán cây, chần chờ hỏi: " Lý Sướng...... Nàng vì cái gì vội vã tìm Bộ Bình Xuyên vậy phát sinh sự tình gì sao?"
Gió đêm nhẹ phất, thổi bay một tán lá, khi tán lá vừa hé ra, ánh trăng đạm bạc liền rọi xuống. Ánh sáng yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt Sở Thiên Diêu, như ánh hào quang chiếu sáng. Dưới tán cây một màn bóng đêm làm nền tảng, khuôn mặt nàng liền rực sáng, giống như mặt trăng lộ khỏi đám mây vậy. Diêu Kế Tông liếc mắt nhìn một cái thoáng giật mình.
"Diêu Kế Tông, ta đang nói chuyện với