Chương 32
Bạch phủ ở một chỗ yên tĩnh cách xa đường phố náo nhiệt trong thành Lạc Dương, Bạch Mẫu Đơn cùng thân mẫu mang theo vài hạ nhân ở tại lơi này. Tiến vào bên trong có ba tòa nhà bằng nhau, khắp lơi trồng chuối tây với thúy trúc, kỳ hoa dị thảo, đẹp đẽ thanh tĩnh lịch sự tao nhã. Sau vườn chuối tây, có hang núi nhỏ có nước chảy trên hòn núi Diêu Kế Tông thường thích ngồi ở đấy, uống trà xem tuyệt sắc giai nhân Bạch Mẫu Đơn gảy hồ cầm, ở đó có cảm giác giống như ở động phủ của thần tiên tỷ tỷ vậy. Cho nên mấy ngày liền hắn chạy tới Bạch phủ. Hôm nay đưa Bạch Mẫu Đơn trở về, hắn không có tâm tư ngây ngốc ở lại. Hắn ngay cả cửa cũng không vào, ngay tại ngoài cửa lớn cáo từ." Ta sẽ không đi vào, ngươi thay ta hướng bá mẫu chào hỏi."
" Ngươi tiến vào ngồi trong chốc lát đi." Bạch Mẫu Đơn mị nhãn như tơ, nũng nịu mềm giọng lưu khách.
" Không được, ta phải đi trở về." Diêu Kế Tông một ngụm từ chối.
" Vậy ngày mai ta chờ ngươi." Hắn trong lời nói chém đinh chặt sắt không lưu đường sống, Bạch Mẫu Đơn chỉ phải lui mà nói cầu tiếp theo.
" Ngày mai, ngày mai rồi nói sau." Diêu Kế Tông hàm hồ nói, Bạch Mẫu Đơn trong mắt chợt lóe sáng.
Nhìn thân ảnh Diêu Kế Tông xoay người rời đi, Bạch Mẫu Đơn hướng tới gã sai vặt tiếp đón nàng, nói: " Đi theo hắn, nhìn hắn ở tại chỗ nào." Gã sai vặt lĩnh mệnh mà đi.
Đã nhiều ngày, Bạch Mẫu Đơn đã biết Diêu Kế Tông là người Trường An, đến Lạc Dương thưởng mẫu đơn. Ở tạm trong nhà bằng hữu, nhưng không nói rõ địa chỉ cụ thể. Vốn nàng cũng không để ý, ai quản hắn ở chỗ nào. Nàng bất quá là cùng Sở Thiên Diêu phân cao thấp, mới phá lệ đối với hắn tỏ vẻ lọt mắt xanh. Nhưng mới vừa rồi nhìn bộ dáng hắn hàm hồ từ chối, đúng là rất có khả năng vừa đi không còn quay lại. Nàng còn muốn tiếp tục chơi đùa nha, nha đầu họ Sở kia nàng còn khi dễ chưa đủ.
Bạch Mẫu Đơn nhấc vạt váy phiêu phiêu đi vào bên trong, Bạch mẫu chào đón cười nói: " Nữ nhi nha, ngươi cuối cùng đã trở lại. Trần lão gia ở trong phòng khách chờ ngươi đã lâu, ngươi xem hắn hôm nay đến tặng cái gì?" Vừa nói vừa đưa ra một cái hộp gấm trong tay.
Bạch Mẫu Đơn ánh mắt vừa thấy, trong hộp gấm bọc tấm lụa đỏ, một cái đĩa bạch ngọc điêu khắc thành đóa hoa sen. Hoa to như cái bát, cả vật thể trắng noãn trong suốt, duy độc trên đầu cánh hoa một chút ửng đỏ như son. Lập tức cầm lấy yêu thích không buông tay, nói: " Nha, cực phẩm Huyết bạch ngọc, chạm trổ cũng cực tinh diệu."
" Là nha, là vật hiếm lạ đấy. Vậy ngươi phải đi vào cho hắn thấy đi, đừng qua loa người ta trách cho. Mấy ngày nay ngươi cũng thật làm cho nương không hiểu rõ, Trần lão gia mang lễ vật đống lớn đống nhỏ đến gặp mặt ngươi một lần ngươi cũng không chịu, mỗi ngày chỉ chỉ biết ở cùng tên họ Diêu kia, một cái hạt giống đều kiếm không được, không phải tốn thời gian tinh lực sao? Ngươi vì cái gì nha!" Bạch Mẫu, nguyên lai là một vị nữ tử dung mạo xấu xí.
Nàng đặt lại vào hộp gỗ để lên trên bàn, ánh mắt lóe sáng nhìn thẳng vào khuôn mặt người đối diện, thản nhiên nói: " Mụ mụ, chuyện tình của mình ta có chừng mực, ngươi đừng quản ta."
Bạch mẫu nguyên chính là dưỡng mẫu, muốn dựa vào nàng giúp thu tiền, không dám rất quản thúc nàng, chính là cười nói với nàng: " Ta làm sao quản ngươi nha, bất quá người già đi miệng phiền toái chút thôi. Nữ nhi chớ trách."
" Được rồi, ngươi đi ra ngoài nói cho Trần lão gia, ta một lát liền đi ra gặp hắn." Bạch Mẫu Đơn vừa nói vừa bước vào phòng, tiến lại gương trang điểm tinh tế bôi lại son phấn.
Bạch mẫu vui vẻ nhìn theo nàng thoáng thấy gã sai vặt bước vào, gã sai vặt lại gần bên cạnh Bạch Mẫu Đơn thấp giọng báo cáo thành tích hắn theo dõi. "Tĩnh An vương phủ" Bốn chữ làm cho tay nàng đang tô mi run lên, mi đang vẽ bị lệch hết.
Không thể tưởng được bằng hữu Diêu Kế Tông này đúng là hoàng thân quốc thích, long giao long phượng giao phượng, Sở Thiên Diêu nghĩ đến cũng không phải nữ nhi nhà bình thường. Như vậy nghĩ lại, Bạch Mẫu Đơn ở Bạch mã trong chùa thành công phát tiết lên người ta mà tâm tình sung sướng, nhất thời tan thành mây khói. Liền sinh ra sầu lo: Ngàn vạn người ta không nhỏ nhặt bắt bẻ, rước lấy tai họa......chống đỡ không được.
Đưa Bạch Mẫu Đơn về nhà, Diêu Kế Tông co chân chạy về vương phủ. Vừa vào cửa liền hỏi người gác cổng: " Sở công tử đã trở về chưa?"
" Đã trở lại." Người gác cổng cung kính đáp.
Diêu Kế Tông thế này mới an tâm trở lại, nhưng vừa bước vào chính viện, Nguyễn Nhược Nhược đã chờ ở nơi đó, nói một câu lại làm cho hắn không có cách nào an tâm." Diêu Kế Tông, phát sinh sự tình gì? Sở Thiên Diêu nháo phải đi, đang ở bên trong thu thập hành lý. Lý Hơi đang ở bên trong khuyên hắn."
"Chao ôi, " Diêu Kế Tông lấy tay phủ lên trán, kêu khổ thấu trời. "Nếu ta biết phát sinh sự tình gì thì tốt rồi."
" Vậy ngươi trước đem tình hình sau khi chúng ta rời đi, nói rõ một chút để ta phân tích."
Diêu Kế Tông nhất nhất đều nói hết cho nàng, Nguyễn Nhược Nhược nghe được mắt hạnh trợn lên. Vừa nói vừa mắng: "Phi, toàn nói bậy. Sở Thiên Diêu như thế nào coi trọng nàng, Bạch Mẫu Đơn là nàng mộng tưởng. Diêu Kế Tông, nàng nói lời này ngươi cũng tin?" Nàng nhìn thẳng vào mặt hắn mà quở tránh.
" Ta đương nhiên không tin. Tứ lang là huynh đệ ta, ta còn không biết hắn. Hắn tính tình ngay thẳng, trong lòng có cái gì trong miệng nói như vậy. Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Sẽ không quanh co lừa rối như vậy." Diêu Kế Tông cũng không phải hồ đồ bị người ta hồ lộng nha.
" Tính ngươi còn có chút đầu óc, ta nghĩ ngươi bị sắc đẹp của nàng làm hôn mê đầu óc rồi."
" Ta có thể bị nàng mê hoặc? Không có khả năng. Bạch Mẫu Đơn là người hời hợt, không có nội hàm, tuy rằng ta kết giao với nàng có vui vẻ, nhưng càng ở lâu càng làm ta chán ghét."
" Cuối cùng ngươi cũng hiểu được người, biết vị cô nương này trừ bỏ dung mạo bên ngoài ra còn không có chỗ nào tốt. Bất quá ngươi ghét chậm một chút, xem nàng làm cho ngươi xảy ra sự cố đến đây. Cũng không biết nàng cùng Sở Thiên Diêu nói cái gì, trở về hắn tức giận đến mặt mày đều thay đổi. Ngươi chạy nhanh đi nhìn huynh đệ ngươi một cái thôi."
Diêu Kế Tông vừa đi vào trong hậu viện, Nguyễn Nhược Nhược đi theo hắn. Sở Thiên Diêu đã muốn thu thập xong hành lý chuẩn bị đi, Lý Hơi che ở cửa khuyên nhủ: "Sở Thiên Diêu, ngươi cùng Diêu Kế Tông huynh đệ tốt như vậy, giao tình như vậy, ngươi cũng nên chờ hắn trở về, nói vài nời từ biệt rồi đi đi."
"Hắn sẽ không đã trở lại, hắn đã muốn bị hoa yêu ăn luôn." Sở Thiên Diêu vừa giận dữ vừa thương tâm.
"Ai nói ta bị hoa yêu ăn luôn?" Diêu Kế Tông nhảy ra hét lên: " a không cắn đến nàng thì thôi."
Lý Hơi gặp Diêu Kế Tông đã trở lại, thở phào nhẹ nhõm. "Diêu Kế Tông, ngươi chạy nhanh khuyên nhủ Sở Thiên Diêu. Mọi người cùng nhau đến, như thế nào có thể để cho hắn một người trở về. Người biết đến hắn phải đi, cho là Vương phủ chúng ta đuổi khách nha."
" Giao cho ta, giao cho ta." Diêu Kế Tông hướng cửa vừa đứng thế cho Lý Hơi, giống hai binh lính thay phiên cho nhau.
" Diêu Kế Tông, nơi này liền giao cho ngươi. Có cái gì hiểu lầm ngươi cùng Sở Thiên Diêu giải thích rõ ràng, tóm lại không thể làm cho hắn rời đi. Nếu là lưu không được hắn, ngươi cũng cuốn gói đi cho ta." Nguyễn Nhược Nhược liền giao nhiệm vụ, lôi kéo Lý Hơi lui lại. Nơi này giao Diêu Kế Tông toàn quyền phụ trách.
" Tránh ra." Sở Thiên Diêu một tiếng quát chói tai, nàng đối Diêu Kế Tông đã có thể không khách khí như với Lý Hơi.
Diêu Kế Tông che ở cửa không chịu động. "Không cho, tứ lang ngươi bình tĩnh một chút, có chuyện gì hảo hảo nói ta biết được không?"
" Không được, ta hiện tại cái gì cũng không muốn nói. Ta muốn về Trường An, ngươi tránh ra."
" Đầu có thể rơi máu có thể chảy, đường không thể nhường." Diêu Kế Tông hiên ngang lẫm liệt như chiến sĩ cảm tử.
Sở Thiên Diêu tức khí tuột cùng, quyết định xông vào. Hai người ở cửa một người muốn đi, một cái muốn cản, chỉ có động thủ.
Quyền cước công phu liền thi triển ra như cuồng phong. Sở Thiên Diêu thuở nhỏ tập võ, Diêu Kế Tông cùng nàng đánh được hơn mười chiêu, nhưng lại ngăn không được nàng, mắt thấy thân hình nàng nhoáng lên một cái, hướng tới ngoài cửa nhảy ra. Này nếu bị nàng ra cửa liền không cản trở lại được, không còn cách nào khác, bổ nhào lên trên lưng nàng, hai người một khối té lăn trên mặt đất.
Sở Thiên Diêu bất ngờ không kịp phòng bị bị Diêu Kế Tông ôm ở trong ngực, vừa giận vừa thẹn, không cần nghĩ ngợi vung tay lại đánh một tát. "Ba" Một tiếng, trên mặt Diêu Kế Tông năm dấu tay hiện rõ như bức họa.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng như sau cơn mưa. Chỉ có tiếng hít thở của hai người dồn dập vang lên. Nửa ngày sau, Diêu Kế Tông ôm mặt cười khổ nói: "Tốt lắm, tứ lang, cái này ngươi có thể nguôi giận đi?"
Sở Thiên Diêu bàn tay kia như đánh vào quả cầu gai, một bụng tức khí liền như quả cầu xì hơi. Đầy bụng tức khí đều tan hết, nàng cúi đầu, không lên tiếng.
" Bạch Mẫu Đơn cái nữ nhân kia, không phải là nữ nhân có cái gì tốt. Nàng nếu có nói gì đó ngươi nghe không vừa lòng, ngươi đừng để lại trong lòng. Nàng có ý định làm ngươi tức giận, ngươi nếu vì thế chán nản, chính là trúng kế của nàng. Chọc tức thân thể của mình nàng càng vui mừng như hoa nở, ngươi tội gì làm cho thân mình đau như vậy?" Diêu Kế Tông nói rõ cho nàng.
Sở Thiên Diêu nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: " Ngươi như thế nào biết