Chương 39
Mặt sông Khúc Giang, một lần chỉ có thể có sáu chiếc thuyền rồng cùng xuất phát. Cho nên phải chia nhỏ từng nhóm ra thi đấu, sáu chiếc một lượt. Ba hồi trống trận vang lên, sáu chiếc thuyền lao nhanh trên mặt nước, giống như giao long xuất động đuổi theo nhau. Tạo thành sóng lớn, tiếng trống trận như tiếng sấm. Thủy thủ ở trên thuyền, người người chuyển động cùng nhịp, chuyển động nhịp nhàng, phá nước mà phóng trên mặt sông. Trên mỗi chiếc thuyền đều có người phất cờ, đánh trống, keng...Trên bờ đám đông reo hò cổ vũ như sấm. Rất nhiều người còn chạy theo thuyền rồng, vừa chạy vừa cổ vũ. Thật nhộn nhịp.
Ngay cả hai bên bờ chỗ ghềnh đá và bãi xoáy nguy hiểm, trên mặt sông hai thuyền rồng song song đi đầu tiên còn chưa tới trước họ. Giờ phút này người trên bờ hoan hô vang dội, làm cho Diêu Kế Tông có cảm giác bản thân mình đang thi đấu World Cup vậy. Giống như đá một quả bóng vào gôn, làm cho khán giả hoan hô vang dội, Diêu Kế Tông cũng theo họ mà quên hết tất cả mà hô: A…Quyết thắng ...
Thuyền rồng màu đỏ của Tĩnh An vương phủ thi đấu lượt thứ bảy, thuyền được Diêu Kế Tông vẽ thiết kế, áp dụng cách chế tạo hiện đại vào, làm tăng tốc độ và giảm sức cho các vận động viên, tất cả đều được đúc kết mà tạo ra. Mạnh mẽ vượt qua dòng nước ngược, kể cả dòng nước xoáy, người thường căn bản không khống chế được con thuyền này. Lý Hơi phái hắn ở sau gõ trống cổ vũ, Sở Thiên Diêu ở đầu thuyền phụ trách phất cờ, bọn họ dù sao cũng được tham dự, tràn đầy hào hứng mà làm việc.
Lượt đấu thứ bảy bắt đầu, thuyền nhất tề xuất phát, thế đi như tên rời cung. Lấy tiếng trống làm hiệu lệnh, một trống một chiêng, chỉ thấy trên thuyền màu đỏ chuyển động liên tục, chỉnh tề mạnh mẽ, tựa như Hùng Ưng vỗ cánh trên mặt nước. Nhất thời vượt qua chỗ bãi ghềnh vươn lên dẫn đầu, bỏ rơi năm chiếc thuyền ở lại phía sau, lao thẳng đến đích. Ở trên bờ mọi người đều hoan hô, Sở Thiên Diêu cờ cầm trong tay, phất tới phất lui. Trên bờ tiếng trống tiếng chiêng cùng tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, ở trên lầu Nguyễn Nhược Nhược kích động đến mức vỗ đỏ hai tay.
- Lý Hơi, đấu vòng loại chúng ta thắng lợi, chờ xem thi đấu bán kết biểu hiện như thế nào?
Lý Hơi ở một bên ôm lấy nàng cười nói:
- Nàng không cần quá kích động, nàng đã vỗ tay được một thời gian. Vỗ tay ở mức vừa phải nha.
Vòng loại đầu tiên đã qua, chỉ còn lại mười đội sau mười vòng. Sau đó nghỉ ngơi giữa trận đấu, Lý Mân phát phần thưởng ười đội về đầu tiên này. Sau đó chia ra làm hai lượt thi đấu, năm đội một lượt, chọn hai đội nổi bật nhất thi đấu cuối cùng. Rốt cục ở trên mặt sông xuất hiện hai đội nổi bật nhất. Hai rồng đoạt châu, trận chung kết bắt đầu.
Trên mặt sông chỉ còn hai đội thuyền rồng, một cái màu đỏ, một cái màu xanh. Là hai đội thuyền của Tĩnh An vương phủ cùng Thụy An vương phủ. Thuyền rồng của hoàng thất tự nhiên là binh hùng tướng mạnh, cũng giống như các đội bóng nhà giàu ở giải ngoại hạng Ý với Anh. Có thể vào tận vòng chung kết là chuyện bình thường. Dù sao tiền cũng đã nhận rồi, xem như là giúp vui cùng dân chúng. Hiện tại là lực lượng mạnh mẽ đối kháng với nhau, là trận đấu đỉnh điểm, một màn sôi nổi sắp tới.
- Cảm giác là trận chung kết World Cup 2002, Bzazil gặp Đức, hỏa tinh và địa cầu.
- Rốt cuộc thời điểm này đã đến, nhìn những chiếc thuyền trên mặt sông, Nguyễn Nhược Nhược cũng có cảm giác giống Diêu Kế Tông.
- Hỏa tinh và địa cầu, giải thích lời này thế nào? - Lý Hơi không hiểu liền hỏi.
- Ý tứ chính là cao thủ so chiêu - Nguyễn Nhược Nhược giải thích đơn giản cho hắn nghe.
- Thụy Vương thúc chủ quản bộ binh, ngự quân đã nhiều năm. Hắn tự mình chỉ huy đội thuyền rồng là kình địch, trận đấu này ai thắng ai thua thật đúng là không thể biết trước.
Lý Hơi vừa nói xong, đột nhiên nhìn đội thuyền rồng trên mặt sông nói:
- Thế nào mà Diêu Kế Tông đổi vị trí với Sở Thiên Diêu?
- Hắn đã đứng đầu mũi thuyền, người này, nhất định rất muốn thử xem cảm giác khi tay mình giật giải - Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
Lý Hơi liền kêu khổ một tiếng:
- Thuyền đi như tên, thế đi rất mau, hắn không luyện qua công phu hạ bàn, ở đầu sóng ngọn gió đứng làm sao được?
- Như vậy a, vậy chạy nhanh ra gọi hắn đổi lại.
Nguyễn Nhược Nhược đang nói, tiếng trống đã vang lên. Theo tiếng trống, là tiếng hò hét, tiếng cổ vũ vang trời. Không còn kịp rồi, hai chiếc thuyền rồng đã lao đi như tên bắn.
Hai con thuyền song song trên mặt sông, thuyền lao như bay, như gió bão. Bên bờ người di chuyển thành từng đoàn, cổ vũ làm người thi đấu phấn chấn. Chiêng trống ở ngay trước thuyền rồng đánh liên tục, một tiếng chiêng, một tiếng trống, có bài bản hẳn hoi, khi thì dồn dập khi thì thong thả. Những người chèo thuyền nghe theo đó mà chuyển động, mái chèo khua liên tục.
Thuyền rồng màu đỏ dẫn đầu, Diêu Kế Tông vung cờ đỏ, vẻ mặt đầy hưng phấn. Thấy hắn như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cầu mong, hắn cũng chỉ là thử cảm giác khi tay mình giật thôi nha! Cũng chỉ là ý tưởng tốt, đáng tiếc không như mong muốn. Khi thuyền đi qua bãi đá nguy hiểm, dòng nước chảy dồn dập, từng đợt sóng liên tục, thuyền nhấp nhô trong sóng. Quả nhiên Lý Hơi nói đúng, Diêu Kế Tông đứng ở đầu sóng ngọn gió không có công phu hạ bàn đứng không nổi liền rơi xuống sông.
Người phất cờ trên đầu thuyền đột nhiên rơi xuống sông, mọi người trên thuyền đều kinh hãi. Sở Thiên Diêu quăng cái chiêng ra khỏi tay, nhào ra kéo Diêu Kế Tông lên thuyền. Những thủy thủ trên thuyền liền ngừng lại, phối hợp cùng nàng cứu người. Cao thủ so chiêu, không thể phân tâm được. Chính vì thế thoáng chốc ở lại sau, thuyền của Thụy An vương phủ đã vượt lên phía trước cách bảy tám trượng. Diêu Kế Tông vội nói:
- Ta bơi được các ngươi kệ ta, mau mau đuổi theo, không thuyền người ta chạy trước rồi.
Hắn vừa nói vừa tránh khỏi tay Sở Thiên Diêu, bản thân làm một động tác bơi thật đẹp tránh ra xa. Sở Thiên Diêu thấy hắn không việc gì, an tâm trở lại, nắm lại cái cờ một cái bước nhảy lên mũi thuyền. Phất cờ để thuyền màu đỏ đuổi theo, quyết tâm không thể thua. Chiêng trống vang lên "Tùng, chiêng…" Càng ngày càng dồn dập, hai bên bờ tiếng reo hò nháo liệt, trận chung kết tiến vào giai đoạn cuối cùng. Tiếng chiêng trống vang lên dồn dập, hai con thuyền rồng một đỏ một xanh cùng lướt trên mặt sông, tiếng trống đánh gấp hơn...... Nhất là thời điểm mấu chốt này, hai bên bờ sông mấy vạn người xem hoan hô cổ vũ vang trời. Rồi một tiếng kẻng vang lên, thuyền rồng màu xanh đã vượt lên trước cách hai trượng và tú cầu đã được người trên thuyền giành nấy. Một biển người liền hoan hô vang dội.
- Đáng tiếc, còn kém một chút như vậy - Nguyễn Nhược Nhược bóp tay dậm chân nói.
- Đều là Diêu Kế Tông làm hư chuyện, Lý Hơi chàng đừng sinh khí, tí hắn lại đây thiếp mắng hắn cho chàng hết giận.
Nàng sợ Lý Hơi mất hứng, vội vàng làm hắn bớt buồn.
- Quên đi, hắn không cho ta lao xuống sông mò cá tính ra không làm ta thất vọng.
Lý Hơi cười nói. Tuy rằng hắn muốn đoạt quán quân, nhưng đây chỉ là thi đấu giải trí, thắng càng đáng mừng, bại cũng cũng không có buồn.
- Bất quá, như thế nào hắn vẫn còn bơi ở sông, không lẽ hắn lại muốn tìm con cá thay hắn chịu đòn nhận tội a?
Không chỉ hai người bọn họ đang nhìn Diêu Kế Tông đang bơi trên sông, hai bờ sông người xem cũng nhìn hắn.
Diêu Kế Tông bơi ở trong nước, nhìn toàn bộ quá trình thi đấu thuyền rồng xem, ở dưới nước hối hận mà dậm chân: Đều do ta, đều do ta, thắng lợi này vốn là thuộc về chúng ta nha!
Chuyện tới mức này, hối cũng không còn kịp rồi. Thuyền màu xanh đã giành giải, thuyền đỏ thất bại, đúng là vinh dự nhường cho người khác rồi. Diêu Kế Tông không phục, quyết định muốn giành lai nổi bật. Cho nên hắn không vội lên bờ, áo đang mặc cởi ra, ở trong sông biểu diễn màn bơi lội. Bốn kiểu bơi thi đấu: Bơi ếch, bơi ngửa, bơi tự do cùng môn bơi bướm, hắn đều đã luyện tập qua, có thể coi là đạt tiêu chuẩn tuyển thủ nghiệp dư. Giờ phút này đều thi triển hết ra ở dưới sông từng động tác thể hiện đều đẹp đẽ, tất cả động tác khác với cách bơi lội của người Đại Đường, rất nhanh liền thu hút ánh mắt của người hai bên bờ sông.
Bơi ếch, cùng bơi ngửa miễn nói, đáng khen nhất là hắn bơi tự do, là một kiểu bơi có tốc độ nhanh nhất trong bốn kiểu bơi. Hắn vung lên một cái, giống như cá phi trong nước. Hai bờ sông, đám người đó chưa từng gặp qua người có thể bơi nhanh như vậy, nhịn không được đều vỗ tay hoan hô nói: Được--
Mà khi hắn thực hện động tác bơi bướm, trên bờ chiêng trống đều gõ vang, lấy cờ cổ vũ. Môn bơi bướm động tác cực kỳ tuyệt đẹp, giống con bướm bơi trong nước. Ai nhìn đều biết khó có thể làm được, tiếng khen ngợi trầm trồ không dứt. Diêu Kế Tông tràn đầy hưng phấn, cũng không biết nhà ai ở trên bờ có con vịt sổng xuống nước. Hắn đang cảm thấy nhàm chán, lại không thể đem Nguyễn Nhược Nhược kéo xuống dưới nước cùng thể hiện. Vừa thấy có một con vịt, lập tức đuổi theo con vịt này.
Đáng thương cho con vịt kia, đang hảo hảo mà bơi ở trong nước, không chọc ai cũng không trêu ai, đột nhiên có người hướng tới nó "Mưu đồ gây rối". Nó cả kinh “cạc cạc” chạy chốn thục mạng, Diêu Kế Tông theo đuổi không bỏ. Một người một vịt khuyên náo trên mặt sông, mặt sông bọt nước văng tung tóe. Hai bờ sông đám người lại càng trầm trồ khen ngợi. Con vịt bị đuổi liền cắm đầu lặn xuống nước, Diêu Kế Tông cũng dũng mãnh lặn ngụp xuống nước. Mặt sông liền yên tĩnh, thanh âm hai bên bờ sông cũng yên tĩnh theo. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung nhìn trên mặt sông, nín thở chờ một người một vịt nổi lại. Chờ a chờ, chờ đến lo lắng, cơ hồ hoài nghi có truyện gì xảy ra hay không thì trên mặt sông bột nước văng mạnh lên, Diêu Kế Tông cầm con vịt phá nước hiện ra. Nhất thời, hai bờ sông tiếng vỗ tay như sấm, tất cả đều vui mừng.
Tế đoan ngọ năm nay, về cuối có đoạn cao trào. Thuyền rồng đương nhiên làm cho người ta tán thưởng, nhưng sau đó có chàng thanh niên thể hiện kỹ xảo bơi dưới nước tuyệt vời, làm cho người dân thành Trường An bàn tán say sưa không thôi.
Đầu tuy mất, nhưng cuối lại thu hoạch. Tuy rằng thi thuyền rồng không giành được quán quân, nhưng Diêu Kế Tông dựa vào tài năng của mình mà gỡ lại một ván. Cùng thuyền rồng màu xanh đoạt giải quán quân của Thụy An vương phủ, đều