Chương 4
Diêu Kế Tông trở về Diêu phủ lúc trời gần tối, Diêu phủ đã muốn loạn thành một đoàn . Hai cái đồng phó tiểu Tam tiểu Tứ của hắn, cũng bị Phi Hổ kia làm cho sợ tới mức hồn phi phách tán. Mắt thấy con chó đuổi theo nhị công tử, bọn họ chỉ dám theo ở xa xa, sinh phạ thành môn thất hỏa họa ương trì ngư (sợ cửa thành cháy tai hoạ cá trong chậu, có nghĩa: liên lụy người vô tội). Thấy Diêu Kế Tông bị chó rượt chạy lên cây, mà chủ nhân con chó lại tuyên bố muốn vây khốn hắn cả đời, vội vàng chạy về trong phủ đi báo tấn thảo cứu binh. Diêu phu nhân yêu con đến sốt ruột, nếu là Xà thái quân hình nữ cường nhân, khẳng định muốn đích thân mặc giáp trụ mà ra trận, nhưng là không phải cũng không thể. Chỉ có thể vội vàng thúc giục lão đại Diêu Kế Tổ, tụ tập gia đinh trong phủ, chuẩn bị đi “Cẩu” khẩu đoạt nhân*. Một đám người thao đắc thao đao nã đắc nã côn (cầm đao cầm côn), ầm ĩ được nữa đường, thì nhìn thấy Diêu Kế Tông cư nhiên chính mình đã trở về. Hơn nữa là nguyên lành hoàn chỉnh chỉnh trở về. Chúng nhân giống như gặp được phượng hoàng mà ôm lấy hắn hồi phủ, Diêu phu nhân túm tay hắn đem hắn nhìn từ đầu đến chân, trong miệng không ngừng niệm “A di đà phật”.
*đoạt người từ miệng cẩu
“Nhị đệ à, ta cho ngươi đi xem cửa hàng Hạnh Hoa Xuân, ngươi như thế nào đến Sùng Nhân phường chứ? Còn đi trêu chọc người trong nhà Long võ tướng quân, bị chó cắn một ngụm cũng là ngươi xứng đáng.” Diêu Kế Tổ không thể không bày ra tư thế huynh trưởng đến giáo huấn hắn.
“Lão đại, không cần nói Nhị đệ ngươi như vậy, cái gì nói hắn xứng đáng. Hắn ngay cả có sai, ngươi cũng phải hảo hảo mà cùng hắn giảng đạo lý mới phải.” Diêu phu nhân nghe mất hứng, con hư tại mẹ chiều. Chính bản thân Diêu Kế Tông hơn phân nửa chính do nàng chiều đến không ra thể thống gì.
“Nương, ta giảng đạo lý cho hắn ít nhất cũng có ba trăm lần, hắn có nghe được sao? Ngài chính là cưng chiều hắn!” Diêu Kế Tổ nói.
“Bà bà, tuy rằng ngữ khí của Kế Tổ nóng nảy không tốt. Nhưng hắn cũng là muốn tốt cho Nhị thúc, mới có thể nói vậy. Nhị thúc còn gây chuyện sinh sự thêm như vậy, đối với hắn tuyệt đối không có lợi.” Đại thiếu phu nhân Phó Nhã Lan thật cẩn thận thay trượng phu nói chuyện.
Diêu phu nhân còn không có già mà hồ đồ, biết rõ hai vợ chồng nói không phải không có đạo lý. Vì vậy, nàng cũng là không có một mực thiên vị, bản khởi mặt đến đối Diêu Kế Tông nói: “Kế Tông, xem ra ta không hảo hảo quản giáo ngươi là không được rồi.”
“Nương, không cần ngài quản giáo ta, ta đã biết sai rồi. Ta thề về sau sẽ sửa đổi.” Diêu Kế Tông không phiền họ giáo dục. Hắn hận không thể reo lên: Ta, vốn, thiện, lương.
Diêu phu nhân cùng Diêu Kế Tổ cả hai đều bán tín bán nghi, trăm miệng một lời nói: “Có thật không?”
“Đương nhiên là thật, tóm lại các ngươi về sau xem ta biểu hiện là được rồi.” Diêu Kế Tông nửa điểm không hàm hồ, để tránh bọn họ dài dòng không dứt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Có cơm tối ăn không? Ta sắp chết đói.”
“Có có có, đương nhiên là có.” Diêu phu nhân bị hắn thành công dời đi lực chú ý, “Đã sớm có thể ăn cơm, bất quá đều đang chờ ngươi nha! Đến, Kế Tổ, Nhã Lan, đều vào nhà ăn cơm đi.”
Vì thế Diêu Kế Tông đi trước làm gương hướng tới nhà ăn, có thời gian hắn theo sát bên người đại tẩu Phó Nhã Lan, nàng vội vàng mà tránh như tránh rắn rết. Diêu Kế Tông đã sớm cảm thấy vị đại tẩu này cự hắn cho ở ngoài ngàn dặm, mới đầu còn rất buồn bực. Nhưng một đoạn thời gian sau, hắn ước chừng có thể nghĩ ra vì sao Phó Nhã Lan trông thấy hắn liền trốn. Tám chín phần mười, là chính Diêu Kế Tông từng nảy lòng ham muốn ăn “Oa biên thảo” (cỏ gần hang). Không phải cái này, thực không phải cái này chứ! Aizz! Hắn tạo nghiệt gì, vào trong thân thể cặn bã này mà không ra được. Lưng hắn đeo nhiều án như vậy, thật sự là có nhảy vào hoàng hà cũng tẩy không sạch.
Sở Thiên Diêu đem “Gặp một hồi đánh một hồi” trong lời nói thu hồi lại, Diêu Kế Tông lại có thể ở trên đường Trường An nhàn nhã tiêu sái. Hắn ở Hạnh Hoa Xuân tửu gia treo cái danh hiệu “Thiếu chưởng quầy”, lại không làm cái gì chính sự gì. bất quá là nhàn rỗi ngồi nhìn xem người khác làm việc. Động một chút là đến muộn về sớm thậm chí bỏ bê công việc vân vân và vân vân, dù sao cũng không có người quản đến hắn.
Tảo xuân nhị nguyệt, xuân phong tự tiễn đao*. Trường An đầu đường ngàn cây dương liễu, thả xuống vạn sợi tơ tằm. Sắc xuân tiên nghiên như thế, Diêu Kế Tông đương nhiên không thể nằm chết ở trong cửa hàng, muốn ra ngoài đường cái mà đi dạo, nhìn cảnh xuân tươi đẹp.
*tháng 2 đầu xuân, gió xuân kéo đến
Trên đường theo thường lệ có rất nhiều cô nương bán hoa, hoa hồng, hoa bạch lê, đầu đường cuối ngõ đầy tiếng rao hàng. Các cô nương mua hoa cũng nhiều, nhóm 2 người, nhóm 3 người, ngươi thay ta tuyển, ta thay ngươi chọn lựa, kim tiền mua được ít nhiều sắc xuân.
Có rất nhiều xe ngựa lưu thông trên đường, trong xe thiếu nữ áo vàng một tay xốc màn xe lên, một tay khẽ ngoắc một cô nương bán hoa xinh xắn lại cửa sổ xe cho nàng chọn hoa trong giỏ. Cô nương bán hoa với cái giỏ tràn đầy hoa khoe màu đua sắc màu hồng và màu vàng, từng nhánh từng nhánh cấp nàng xem. Một tay nâng giỏ một tay đưa hoa, vô ý để trượt tay, lẵng hoa vừa lật, rơi ra một cành cẩm tú. Có vài người qua đường cấp bách, một cước liền dẫm lên mà đi, hảo hảo hoa tươi bị đạp thành bùn. Cô nương bán hoa cơ hồ gấp đến độ muốn rơi lệ.
Diêu Kế Tông vừa vặn đi đến trước mặt, vừa thấy tình cảnh này, liền nhảy ra nói: “Cô nương đừng nóng vội, ta đến giúp ngươi.” Hắn một mặt nói một mặt giang hai cánh tay hướng tới người qua đường nói: “Nhượng nhượng nhượng nhượng, xin mọi người nhường đường. Để vị cô nương này chậm rãi nhặt hoa của mình lên.”
Người qua đường đều rất hợp tác mà tránh ra. Diêu Kế Tông giúp đỡ cô nương bán hoa thu thập hoa tươi, làm cho hoa tươi rơi khắp nơi lại trở về giỏ hoa. Cô nương bán hoa thập phần cảm kích nói: “Đa tạ vị công tử này.”
“Không khách khí không khách khí, chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Diêu Kế Tông cười nói, này quả thật là xứng đáng cái tên nhấc tay chi lao. Hắn liền xoay người rời khỏi, cô nương bán hoa kia lại đuổi tới trước người hắn. Từ trong giỏ hoa lấy ra một cành hoa tươi mới hồng nhuận xinh đẹp, hàm chứa vài phần ngượng ngùng cười đưa cho hắn nói: “Công tử, cành hạnh hoa này tặng cho ngươi, đây là biểu hiện tỏ lòng biết ơn của ta.”
“Cô nương, cái này không cần . Cái giỏ hoa nhỏ này là sinh kế của ngươi, ta như thế nào không biết xấu hổ mà lấy. Chính ngươi giữ đi.” Vừa nói xong, hắn cười vung tay lên, bước đi như bay mà bỏ đi . Ánh mắt cô nương bán hoa đuổi theo bóng dáng hắn đã đi thật xa, nửa ngày sau mới thu hồi lại, hé ra gương mặt trái xoan trắng nõn kiều diễm như hạnh tìm. Đột nhiên nhớ tới còn có khách hàng đang chờ nàng, vội vàng quay đầu hướng tới xe ngựa đi tới. Màn xe không biết buông xuống khi nào, tiểu thư bên trong màn xe còn muốn hoa hay không?
“Tiểu thư, ngài còn muốn mua hoa không? Những bông hoa tuy rằng bị rơi ra, nhưng hơn phân nửa vẫn còn tốt, hoa vẫn còn mới như trước.”
Sau màn xe khi cô gái aó vàng nhìn thấy Diêu Kế Tông, bàn tay mềm mại đột nhiên chấn động, màn xe liền buông xuống . Nàng là Ngự Sử thiên kim Lăng Sương Sơ, chợt thấy tay ăn chơi từng đùa giỡn nàng lại xuất hiện ở trước mắt, tự nhiên sẽ có điểm hoảng sợ. Nhưng biểu hiện của hắn lần này lại ngoài dự kiến của nàng, hắn cư nhiên không phải bởi vì đánh chủ ý lên cô nương bán hoa, mới làm bộ làm tịch vội vàng đi ra giúp đỡ nàng. Từ đầu tới cuối hắn đều quy củ không thể quy củ hơn, toàn bộ là một Trạng Nguyên lang* đạo đức. Cuối cùng thật giống như người lương thiện thi ân bất cầu báo mà đi. Đây là có chuyện gì? Mùa hè năm trước, khi nàng ở Ngưng Hương Đường mua son đi ra, ở trước cửa gặp gỡ hắn, lộ ra sắc mặt hạ lưu, khó coi. Như thế nào nửa năm thời gian, lại thành trạch tâm nhân hậu chính nhân quân tử? Lăng Sương Sơ trăm tư không thể giải. Cùng cô nương bán hoa mua tùy tiện mấy cành hoa tươi, nàng phân phó xa phu nói: “Đi Sở tướng quân phủ.”
*trạng nguyên: người đổ đầu khoa. Lang: nhóm người
Lăng gia cùng Sở gia giao tình phi thường tốt, Lăng Sương Sơ không cần thông báo liền có thể tiến vào từng bước, trước tiên ở chính sảnh gặp Sở phu nhân. Sở phu nhân cực thân thiết lôi kéo tay nàng ngồi xuống tại bên người, nhìn nàng nói: “Sương Sơ, ngươi thật đúng là càng lớn càng xinh đẹp .”
Lăng Sương Sơ được nàng khen ngợi, e lệ, sắc mặt ửng đỏ như hoa đào nở rộ. Nhìn nàng e lệ mang nét kiều mỵ nữ nhi, Sở phu nhân xúc động tâm sự, thở dài: “Nếu cái nha đầu kia của ta, có một nửa nét nữ nhi khuê các như ngươi thì tốt rồi. Nàng cũng không giống nữ nhi nhà người ta, cũng không thêu thùa may vá, không làm gì khác hơn là múa thương, động côn.”
Nàng tiếng nói vừa dứt, trước cửa liền có người tiếp lời nói: “Nương, nữ nhi khuê các loại này có cái gì tốt. Ngươi có biết hay không Sương Sơ ở trên đường cái bị đăng đồ tử* đùa giỡn, chỉ có thể nén giận, cuối cùng vẫn là ta thay nàng xuất đầu mới ra một ngụm ác khí. Bởi vậy có thể thấy được, múa thương, động côn tuyệt đối cường thắng thêu thùa may vá.”
*kẻ háo sắc, Việt Nam mình hay gọi là yêu râu xanh đấy
Dựa ở ngưỡng cửa, nói cười yến yến, cũng là Sở gia tứ lang Sở Thiên Diêu -- tứ lang nguyên