Chương 41
Bên hồ sen, Diêu Kế Tông hát một khúc ca, khiến các nữ ca trầm trồ khen ngợi. Trong đó, một vị nữ ca dáng người thướt, dung mạo thanh tú xin đẹp tiến lên trước nhìn hắn cười nói:
- Công tử, khúc nhạc này tiểu nữ trước kia chưa từng nghe qua, có thể nói là hoàn toàn mới lạ.
Vị nữ ca này vận một bộ trang phục Đản Lĩnh Sam màu xanh thẫm, váy dài xanh thẫm, thắt lưng buông xuống dải lụa màu xanh thẫm. Một thân trang phục của nàng, như "Hà bạn thanh vu đê thượng liễu" (Hàng cây liễu trên bờ sông), màu xanh khiến người khác nhìn đã thấy say đắm. Mà trang phục trên người của nàng, chiếc áo trên người của nàng để lộ ra nửa bộ ngực, làm người ta nhìn vào không rời.
Thời Đường nữ tử ăn mặc như thế, trong xã hội phong kiến Trung Quốc là cực kì hiếm thấy. Hơn nữa, lại không có cổ áo, gần như cởi trần làm người ta chậc chậc nấy làm kỳ. Trong thơ Đường có nói, "Phấn hung bán yểm nghi ám tuyết" "Trường lưu bạch tuyết chiêm hung tiền”. Đó chính là câu hình dung rõ nét nhất về cách ăn mặc như này. Loại trang phục này có mặc cũng như không, chẳng những hoàn hoàn hở hết cổ, mà ngay cả ngực cũng lộ ra một nửa, chỉ là chưa đến mức hở hoàn toàn cả vai và lưng. Trang phục này trong tranh cổ Trung Quốc đã minh chứng rõ nét.
Nhưng vận trang phục như vậy, cũng không phải người nào cũng có thể làm. Ở thời Đường, chỉ những người có thân phận cao quý như công chúa, phi tần, phu nhân có thể vận loại trang phục này. Ngoài ra còn có ca nhi nghệ kĩ dùng vào việc lấy lòng giai cấp thống trị. Còn lại, nữ tử bình thường tuyệt đối không được phép nửa thân trần ngực. Đương nhiên, nữ tử dám ngang nhiên hở ngực lộ chân ở nơi đông người càng hoàn toàn không thể.
Cho nên, nữ tử mặc áo xanh vừa tiến lại gần, một thân trang phục mát mẻ đập vào mắt Diêu Kế Tông, khiến cổ họng hắn bắt đầu căng thẳng, nói không lên lời. Tuy rằng ở thế kỉ 21, hắn xem thân hình phụ nữ trên truyền hình cũng đã nhàm mắt. Nhưng từ xa nhìn là một chuyện, nhìn trực tiếp lại là một chuyện, rốt cục là hoàn toàn khác nhau, khiến cho tim hắn theo bản năng đập mạnh liên hồi.
Sở Thiên Diêu lúc đầu chỉ khoanh tay đứng một bên, mỉm cười nhìn Diêu Kế Tông mặt mày hớn hở đánh trống ca hát.
Bọn họ lẽ ra chỉ định đứng bên hồ thưởng thức, nhưng Diêu Kế Tông nghe những giai điệu này lại không giữ được bình tĩnh, nhìn Sở Thiên Diêu nói:
- Tứ lang, bọn họ hát không có khí thế, ta lên đó thay họ hát một khúc cho ngươi nghe.
Diêu Kế Tông vừa nói vừa đảo khách thành chủ, đi lên ‘chiếm’ ngay sân khấu của bọn họ. Mà hắn hát lên, lại càng làm rung động lòng người. m điệu cao vút, tiết tấu đơn giản nhưng lại mãnh liệt sống động. Hắn ca cũng giống như con người hắn, nhiệt tình dào dạt, giống như lửa lớn, có thể thiêu đốt cả sa mạc, lại có thể khiến người khác vĩnh viễn không nhàm chán. Sở Thiên Diêu nhìn hắn, bên môi vô tình nở nụ cười dịu dàng.
Nhưng nàng lại không ngờ, khúc ca vừa xong, vị nữ tử xinh đẹp kia đã như ‘điệp luyến hoa, phong thải mật’ (Bướm quấn nấy hoa, ong thấy mật) tự đi tới gần Diêu Kế Tông. Mà Diêu Kế Tông đột nhiên ngây người ra, nhìn mĩ nhân một chữ cũng không nói được. Nụ cười trên môi nàng nhất thời ngừng lại, trong chốc lát giống như ăn phải mười quả nho chua.
- Tiểu nữ tên Mai Lan, xin hỏi quý danh công tử đây? - Lục y nữ tử Mai Lan yêu kiều hỏi, thanh âm nàng một lần nữa vang lên dịu dàng, êm ái.
Diêu Kế Tông lúc này cuối cùng cũng có thể mang ra bộ mặt tươi cười đáp:
- Miễn khách sáo, ta họ Diêu.
- Diêu công tử.- Mai Lan nhẹ nhàng hạ bái hành lễ, dáng dấp uyển chuyển, liễu yếu đào tơ.
Diêu Kế Tông vội nói:
- Mai Lan cô nương, không cần đa lễ, không cần đa lễ.
Suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Mai Lan cô nương, tên của cô phải chăng trong từ hoa mai, hoa lan?
- Đúng vậy.
Diêu Kế Tông vừa nghe lời này lập tức phấn chấn. Hắn nhướng mày nói:
- Mai Lan cô nương, ta có thể hát một khúc có tên cô không?
- Ca như thế nào?- Mai Lan hiếu kỳ chớp đôi mắt đẹp.
Diêu Kế Tông mở miệng cười tủm tỉm khẽ hát:
“Mai Lan Mai Lan ta yêu nàng, tựa như hoa lan khiến lòng ta say đắm, giống như hoa mai đã sáu mươi tuổi, thấy được Mai Lan đã nghĩ đến nàng.”
Mai Lan nghe cười dài, làm người nhìn thấy tươi đẹp nói:
- Diêu công tử, đây là ngài viết cho ta sao? Tuy rằng từ ngữ dễ hiểu lầm, nhưng kín đáo, lại rất cảm động lòng ngươi. Mai Lan có thể nhận được sự ưu ái của công tử như vậy, thật vô cùng cảm kích.
Thời Đại Đường kinh tế hưng thịnh phồn vinh, trong các buổi tiệc, ca múa vui chơi là điều không thể thiếu. Cho dù là tiệc lớn hay nhỏ, cũng đều có hai bên chủ và khách giao lưu cùng nhau giải trí. Văn nhân nho sĩ mượn rượu lấy cảm hứng cùng nhau đối ẩm, ca xướng.
Các cuộc vui như vậy cũng là lúc để thi sĩ giai nhân mượn kịch diễn tình. Diêu Kế Tông thản nhiên xướng như vậy, giai nhân Mai Lan đương nhiên hiểu lầm hắn chung tình với mình, liền mượn nhạc nói lên tiếng lòng. Cho nên mới nghĩ mình may mắn nhận được ưu ái.
Lời nói này của nàng khiến Diêu Kế Tông không hiểu được ý tứ trong đó, có lẽ do nàng hiểu lầm bản nhạc này là do hắn viết riêng ình. Tuy rằng tác giả bản nhạc sẽ không chạy đến Đường triều truy cứu tội đạo nhạc, nhưng hắn cũng không muốn mang danh xấu, liền vội giải thích:
- Kì thực bài hát này…
Nói còn chưa dứt lời đã bị một nữ tử xinh đẹp vận hoàng sam chặn đứng. Nàng tiến lại cười nói:
- Diêu công tử, ngài vì Mai tỉ tỉ mà xuất thành ca, chi bằng cũng vì ta viết một bản nhạc được không? Ta tên Cúc Trúc.
Mai Lan, Cúc Trúc, nguyên lai là hoa tỉ muội.
Diêu Kế Tông lúc này mới thấy mình ca có chút lỗ mãng. Tuy rằng đối phương là nữ tử, gặp dịp góp vui, trêu đùa một chút cũng không hề gì. Nhưng hắn cũng không muốn bị người khác hiểu lầm mình đã từng tầm hoa ghẹo liễu, ăn chơi đàm đúm. Hình tượng tốt đẹp hắn thiết lập cũng chưa được bao lâu, cứ như vậy chẳng phải sẽ khiến người khác sinh thêm hiểu lầm sao. Vừa nghĩ như vậy, hắn không nén được quay đầu nhìn Sở Thiên Diêu. A! Người vừa ở đây, bây giờ đã đi đâu rồi.
Diêu Kế Tông chẳng còn quan tâm đến mĩ nhân ở bên, hắn vội vàng rời đi tìm người.
Mai Lan ở phía sau giương giọng hỏi:
- Diêu công tử, ngài định đi đâu vậy?
Diêu Kế Tông vội vàng dừng bước, quay đầu vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, hai người có thấy bằng hữu của ta đâu không? Chính là vị công tử vận áo màu xanh thẫm vừa rồi đứng cạnh bên hồ sen.
Cúc Trúc chợt nhớ ra, liền chỉ tay nói:
- Vừa mới đi vào trong rừng kia.
Nàng vừa nói dứt lời, Diêu Kế Tông trong chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lại tỉ muội hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Sở Thiên Diêu một mình lẳng lặng đi trong hoa viên, dưới chân là thảm cỏ xanh mượt. Nàng đi dọc theo con đường nhỏ, xa xa gần gần vang lên tiếng chim chóc ríu rít, tạo nên một bản nhạc êm ái của thiên nhiên. Khắp nơi sức sống tràn trề, vì sao chỉ riêng nàng lại cảm thấy tịch mịch?
- Tứ lang, tứ lang, đợi ta một chút.- Nàng nghe được phía sau có tiếng bước chân dồn dập đuổi tới đây. Không để đầu óc kịp phán đoán, thân thể nàng đã theo bản năng mà dừng lại.
Diêu Kế Tông nhanh nhẹn đuổi theo, hỏi:
- Tứ lang, ngươi tại sao không nói với ta một tiếng, đã một mình bỏ đi vậy?
- Ta nói với ngươi làm gì? Không quấy rầy ngươi cùng Mai Lan cô nương kia chàng chàng thiếp thiếp.- Sở Thiên Diêu nghe được câu hát: “Mai Lan Mai Lan ta yêu nàng” thì liền khó chịu xoay người bỏ đi. Trong lòng chua xót, tưởng chừng sắp lên men thành dấm chua nha.
Diêu Kế Tông biện bạch:
- Đâu có. Ta không cùng nàng chàng chàng thiếp thiếp.
- “Mai Lan Mai Lan ta yêu nàng,” cái này cũng không tính sao?
- Đó chẳng qua là một bản nhạc trong thời đại của ta. Vừa vặn phù hợp với tên nàng, ta nhất thời nhớ tới nên hát mà thôi.
- Chỉ thuật miệng hát lên?- Sở Thiên Diêu chăm chú nhìn hắn hỏi.
- Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta và nàng vừa gặp đã yêu. Tuy rằng nàng rất đẹp, nhưng ta đối với nàng hoàn toàn không có cảm giác.
- Vậy ngươi…Tại sao ngẩn người? Ta vốn hiểu rõ ngươi. Vừa thấy người khiến ngươi động tâm sẽ liền ngẩn ngươi, cái gì cũng không nói được.- Sở Thiên Diêu u oán nói.
Diêu Kế Tông lại không bằng lòng, liền cười hì hì đáp:
- Ta không phải vì vậy mà ngẩn ngươi, ta bởi vì nhìn đến….nhìn đến…dáng người nàng mà ngẩn người.
- Nhìn dáng người nàng mới ngẩn người, vì sao?- Sở Thiên Diêu không hiểu hỏi lại.
- Dáng dấp của nàng rất đẹp, đồi ra đồi, núi ra ra núi.
- Đồi ra đồi, núi ra ra núi? Là ý gì?- Sở Thiên Diêu vẫn không rõ.
- Chính là chỗ nên cao thì cao, chỗ nên thấp thì thấp. Thân thể của nàng khiến người khác có hứng thú, hiểu chưa?
Diêu Kế Tông không thể không giải thích cho Sở Thiên Diêu, dừng một lát, hắn liền nắm lấy vai nàng nói tiếp:
- Ta nói Tứ lang, ngươi cũng là nam nhân, tại sao những lời này lại nghe không hiểu?
Sở Thiên Diêu nhất thời bối rối, một chữ cũng không nói được.
Trong khi đó, Diêu Kế Tông lại có hàng loạt điều muốn nói: - Xem ra thường ngày cha ngươi quản ngươi rất nghiêm, Tứ lang…- Nói xong lời này, hắn liền hạ giọng thần bí: - Ngươi nhất định ngay cả thanh lâu cũng chưa từng