Chương 43
- Tứ lang, tứ lang, ngươi chờ ta một chút, ngươi có việc gấp gì mà đi nhanh như vậy chứ?
Trên mặt đường đá giữa ngã tư đường Trương An, Sở Thiên Diêu nóng vội bước đi, đạp lên trên mặt đường những tiếng “Bịch bịch”. Diêu Kế Tông chạy theo ở phía sau, hắn vừa chạy theo vừa nói:
- Tứ lang, ngươi đừng như vậy nữa. Người ta cũng chỉ có ý tốt giới thiệu bạn gái giúp ngươi, như thế nào mà ngươi dùng khuôn mặt lạnh đối phó với người ngoài này?
- Ai muốn ngươi có ý tốt?- Sở Thiên Diêu cực tức giận.
- Không phải là ta muốn giới thiệu cho ngươi, mà là nương cùng chị dâu của ta. - Diêu Kế Tông kêu oan.
- Đúng là ý tứ các nàng? Cho nên ngươi liền lừa ta đi đến nhà ngươi.- Sở Thiên Diêu giận đến lỗi nghiến răng lại. Lần trước nhận được lời mời đến Diêu phủ ở thành Lạc Dương làm khách cũng là như thế, không thể tưởng tượng được khi trở lại Trường An được mời đến Diêu phủ làm khách cũng là lý do này. Nàng tức giận đến mức không còn tâm tư mà ngồi xuống, tìm đại một cái cớ cáo từ chạy lấy người.
- Ta biết ngươi sẽ không đáp ứng, nhưng mà ta cũng không có biện pháp. Nương của ta đã mở miệng, sao ta có thể không để cho lão nhân gia người chút thể diện chứ. Cũng không thiếu cách từ chối, ngươi cũng không lên cự tuyệt bằng cách bỏ về như vậy. Cũng không có ai ép buộc ngươi phải lấy muội muội của chị dâu ta.
- Về sau loại sự tình này ngươi ít nhận lời cho ta.
- Được được được.- Diêu Kế Tông chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.
- Chẳng qua ta nói thật…Tứ lang, ngươi bằng mọi giá cự tuyệt mai mối của người khác, hơn nữa nhìn thấy nữ hài tử liền tránh xa. Nếu không biết ngươi có thích Lý Sướng, ta thật sự hoài nghi có phải ngươi đoạn tụ tay áo hay không.
- Ngươi.....- Sở Thiên Diêu dừng bước lại, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, trong mắt chứa đầy ai oán và tức giận.
- Tứ lang, đừng nóng giận đừng nóng giận, ta nói lung tung ta nói những lời vô nghĩa.- Diêu Kế Tông vừa nói vừa làm bộ đánh vào miệng mình một cái.
Sở Thiên Diêu hừ mạnh một tiếng, xoay người đi tiếp, giống như đầu máy xe lửa đi thẳng về phía trước. Diêu Kế Tông ở phía sau trong lòng đau nhói:
- Tứ lang, đừng như vậy, ta sợ nhất là ngươi tức giận. Ngươi tức giận cả đời trong lòng ta liền...... Tứ lang, cẩn thận xe ngựa.
Sau một tiếng hô to, Diêu Kế Tông lao đến kéo Sở Thiên Diêu lại. Góc đường lao ra một chiếc xe ngựa lướt qua sát tà áo của Sở Thiên Diêu, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đụng trúng vào người rồi.
Dùng sức kéo thật mạnh, thân thể Sở Thiên Diêu được Diêu Kế Tông ôm trọn vào lồng ngực. Hắn chợt ngửi thấy hương hoa mai thoang thoảng bay vào mũi, nhịn không được cúi đầu nhìn xuống. Đầu tiên là nhìn thấy búi tóc đen nhánh của Sở Thiên Diêu, sau đó là khuôn mặt thanh tú nghiêng sang một bên, tiếp đó là làn mi thon dài, dày đậm, hai má phớt hồng đôi môi đỏ mọng......
Không biết vì lý do gì, nội tâm Diêu Kế Tông bỗng nhiên rung động. Như có một cám dỗ mãnh liệt, cảm giác đầu lưỡi của mình khô khốc. Trong một cái chớp mắt, đột nhiên hắn rất muốn tiến lại gần mà hôn lên đôi môi kia, muốn thử xem đôi môi xinh đẹp kia có cảm giác của mùi vị bạc hà hay không......
Yêu…Là một chuyện duy nhất làm cho người ta không thể kìm lòng được.
Giống như không thể dừng cương ngựa trước bờ vực, Diêu Kế Tông đẩy mạnh thân thể trong lòng ra. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, trước đó, Sở Thiên Diêu bị hắn kéo lại, sau đó liền bị hắn đẩy ra. Không còn điểm tựa, nàng lảo đảo tí ngã trên mặt đất. Nàng tức giận thét lên:
- Diêu Kế Tông, ngươi làm sao thế?
Khuôn mặt của Diêu Kế Tông đỏ bừng, quay mặt tránh đi không dám nhìn lại Sở Thiên Diêu. Trong lòng hoảng sợ, liền nói một câu.
- Tứ...... Lang, ta còn có chút việc, ta đi trước.
Vừa nói Hắn vừa cất bước đi, Sở Thiên Diêu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cao chạy xa bay rồi.
Một hơi chạy qua mấy đoạn đường, Diêu Kế Tông mới dừng lại thở dốc. Tim đập liên tục, thật hoảng hốt, không hiểu sao vừa nãy tim đập liên tục như vậy. Vì sao lại như vậy? Vì sao lại có cái ý niệm đó trong đầu? Bản thân mình là nam nhân bình thường, luôn luôn thích mỹ nữ. Nhưng mà mới vừa rồi, vì sao lại có ý định muốn hôn Sở Thiên Diêu? Nghĩ tới thân thể ấm áp ở trong lồng ngực khi đó, trong lòng liền có một loại cảm giác kỳ lạ cùng xao động. Diêu Kế Tông hít thật sâu, Tự nói với bản thân:
- Không đúng, không nên, hoàn toàn không nên. Một khắc kia, ta không phải là ta, nhất định không phải ta.
Câu nói sau cùng hô lên như tuyên thệ, không cần phải nói, làm cho vô số người qua đường ngạc nhiên mà nhìn về phía hắn.
Bóng dáng Diêu Kế Tông đã hoàn toàn biến mất, còn Sở Thiên Diêu vẫn đứng sững sờ giữa đường. Nàng không rõ đã xảy ra việc gì, rõ ràng trước đó Diêu Kế Tông xoay bên trái chạy bên phải lấy lòng nàng, đột nhiên không nói lời nào bỏ nàng chạy mất. Trước kia hắn không như thế, nếu không dỗ dành nàng bớt giận tuyệt đối không bỏ đi. Chẳng lẽ, do bản thân mình phát cáu không quay đầu lại khiến cho hắn tức giận bỏ đi sao?
Sở Thiên Diêu sợ run nửa buổi, mới chậm rãi đi thong thả bước rời đi. Hồn nhiên không phát giác ra một chiếc xe ngựa dừng lại phía ngã tư đường đối diện kia, có cặp ánh mắt nhìn màn diễn của bọn họ từ đầu tới cuối ở giữa đường.
- Nam nữ nhân vật chính đều đã đi rồi, trò vui trên sân khấu đã hạ màn, oan gia kia cũng đã diễn tuồng xong, màn một đã kết thúc.- Nguyễn Nhược Nhược cười thả cái màn tre cửa xe xuống, gọi Tần Mại tiếp tục đánh xe.
Lý Hơi ngồi ở bên cạnh nàng, cũng cười đến mắt híp lại.
- Giờ nhìn thấy cách Sở Thiên Diêu phát giận, mới nhìn ra có vài phần tính tình của tiểu nữ nhi. Trước kia không thể phát hiện ra được một điểm nào cả.
Nguyễn Nhược Nhược từ trong thâm tâm thở dài nói:
- Chỉ trách nàng mặc nam trang anh khí quá bức người, mỗi một động tác đều tiêu sái tuấn dật nửa điểm son phấn cũng không có. Nếu không phải vừa rồi mới nghe Lăng đại nhân nói, không biết chúng ta còn bị lừa bao lâu nữa. Mặc nam trang để không phát hiện ra thân phận nữ nhi như vậy, từ trước tới nay ta chỉ thấy có Lâm Thanh Hà.
- Lâm Thanh Hà là ai?
Lý Hơi tò mò hỏi.
- Ở thời hiện đại của chúng ta, là người đóng vai nam tốt nhất được mọi người khen ngợi, là nữ minh tinh đã khẳng định được chính mình.
Hai vợ chồng bọn họ mới từ trong Vân Cẩm Phường đi ra, trên đường về phủ ngẫu nhiên gặp hai người Diêu, Sở.
Nguyễn Nhược Long vừa mới nhập được về nhiều loại vải tốt có nhiều hoa văn cùng màu sắc đa dạng, có lụa Hoa Kinh của Châu Duyện; có lụa dày của Châu Lãng với hoa văn hình đồng xu màu xanh, …Tất cả đều là loại vải cao cấp với nhiều màu sắc cùng hoa văn tươi đẹp. Trong đó có lụa Hàng Châu, Hào Châu là danh tiếng nhất thời này.
Có những mặt hàng tốt như thế, đương nhiên Nguyễn Nhược Long gọi muội muội của mình đến chọn lấy loại vừa ý. Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi ở trong tiệm lựa chọn, trùng hợp gặp Giám Sát Ngự Sử Lăng Mục Chi cùng phu nhân cũng tới. Vừa thấy hai người bọn họ ở trong này, liền tiến tới chắp tay chào hỏi.
- Lăng đại nhân không cần đa lễ.
Đối với các đại thần trong triều, Lý Hơi luôn luôn khiêm tốn khách khí.
Nguyễn Nhược Nhược cũng không phải là người kiêu ngạo, nàng cười tủm tỉm nói:
- Lăng phu nhân, không thể tưởng được Lăng đại nhân lại có nhã hứng cùng phu nhân đi dạo đến cửa hàng lụa.
Lăng phu nhân mỉm cười trả lời:
- Tiểu Vương Phi, hắn làm gì có nhã hứng đi cùng ta đi mua vải vóc, chẳng qua là vì nữ nhi bảo bối của hắn mà đến thôi.
- Ừ, nghe nói Lăng đại nhân không có nhi tử, chỉ có một vị thiên kim, coi như châu ngọc vậy. Hôm nay đến đây, chắc là vì ái nữ mà chọn vải tốt. Lăng đại nhân ngươi thật sự là người cha tốt nha.
Lý Hơi nói.
- Còn có điều Tiểu vương gia không biết, mùa thu năm này tiểu nữ lấy chồng, cũng nên lựa chọn vải tốt để chuẩn bị lễ phục thành hôn. Nghe nói Vân Cẩm Phường mới nhập về nhiều loại vải tốt, liền đi tới đây nhìn xem. Hạ quan chỉ có một nữ nhi, không thể không ở trên người nàng mà không phá lệ quan tâm.
- Hóa ra là chuẩn bị việc hỷ, chúc mừng chúc mừng. Nhưng mà sao chỉ thấy hai vị đến đây? Lệnh thiên kim đâu?
Nguyễn Nhược Nhược hỏi Lăng phu nhân.
- Mấy ngày nay nữ nhi bị cảm phong hàn, đang ở nhà dưỡng bệnh. Hai ta thay nàng đến xem trước.
- Lăng đại nhân, không biết lệnh thiên kim được hứa gả cho công tử nhà ai?
Lý Hơi hỏi Lăng Mục Chi.
- Công tử của Long võ tướng quân Sở Chính Nghị.
- Con trai Sở tướng quân?
Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe lập tức liền hỏi.
- Gả cho Tam lang hay là tứ lang?
Hai vợ chồng Lăng Mục Chi nhất thời ngẩn ra, sau đó lại cùng nhau cười lớn.
- Sở gia không có tứ lang nha!
- Như thế nào mà không có? Chúng ta đều biết tứ lang. Thật sự là một thiếu niên tuấn lãng.
Nguyễn Nhược Nhược nghiêm túc nói.
Lý Hơi có chút nghi ngờ, nhưng xưa nay Lăng Mục Chi làm người trung trực ngay thẳng, là người làm việc rất rõ ràng, cũng không bao giờ nói lời dối trá. Nếu hắn đã phủ nhận, tuyệt đối không bao giờ là giả.
- Hay Sở Thiên Diêu là binh sĩ của Sở gia?
- Sở Thiên Diêu đương nhiên không phải là binh sĩ Sở gia.
Lăng Mục Chi quả quyết phủ nhận, sau đó liền cười nói:
- Nàng là nữ nhi duy nhất của Sở gia, chẳng qua thuở nhỏ nàng ở cùng ba người ca ca, được nuôi dưỡng như nam nhi, lại hay mặc nam trang ở trên người, lên mọi người đều ngộ nhận là nam nhi. Chắc là Tiểu Vương Gia cùng Tiểu Vương Phi đều hiểu lầm.
Lúc này đổi lại là Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi cùng nhau ngẩn người, quay mặt lại nhìn nhau. Tứ lang dĩ nhiên là nữ lang!
Từ trong Vân Cẩm Phường đi ra, trên xe ngựa trở về phủ vợ chồng son chậc chậc lấy làm kì lạ, trùng hợp lại gặp Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu. Cách cửa xe mà đánh giá, nhìn ra toàn thân nàng phát anh khí. Sau đó cũng có phần thanh tú của nữ nhi khi hướng tới Diêu Kế Tông mà phát giận. Mà khi nhìn kỹ thấy có chút hay hay.
- Ta dốt thực, thật sự. Khi ở Lạc Dương nàng vì Bạch Mẫu Đơn mà bực bội như thế, ta nên nhận ra, nhưng mà khi đó ta tưởng rằng......
Nguyễn Nhược Nhược không nói hết liền dừng lại, có chút đăm chiêu.
- Làm sao vậy?
Nguyễn Nhược Nhược phục hồi lại tinh thần, cũng không hiểu vì sao nàng thất thần, sau đó mới tiếp tục nói tiếp lời còn dở vừa nãy:
- Khi đó nàng là nam, cũng nghĩ đến nàng cùng Diêu Kế Tông đều yêu Lý Sướng. Mà khi Diêu Kế Tông có đối tượng mới, chỉ còn mỗi nàng thất tình, cho nên mới có cảm giác đơn bóng lẻ loi. Hoàn toàn không nghĩ tới là nàng đang ghen.
- Giờ nhớ lại, lúc ấy nàng bộc phát náo loạn một trận, thật sự là đang nổi máu ghen.
- Ở Bạch Mã Tự ngày đó, Bạch Mẫu Đơn cố ý giữ nàng lại, cũng không biết cùng nàng ta nói cái gì mà khiến nàng buồn bực. Hiện tại ta có thể đoán được, nữ nhân kia nhất định đã nhìn ra nàng là nữ nhi, cho nên mới cố ý quấn lấy Diêu Kế Tông trước mặt chúng ta. Nàng ta nhất định có ý muốn nàng tức giận.
- Ừ, nói có lý, nương tử nàng thật thông minh.
- Thông minh cái gì nha, bị nàng ta quay mòng lâu như vậy.