Chương 45
Ba người cùng lên xe ngựa tiến tới Thụy An Vương Phủ. Nguyễn Nhược Nhược đi vào trong đó nửa ngày sau mới đi ra, nàng vừa lên xe, ngồi chờ đã lâu, Diêu Kế Tông mở lời hỏi ngay:
- Lý Sướng ra sao rồi?
Sắc mặt Nguyễn Nhược Nhược nặng nề, chậm rãi nói:
- Lý Sướng đúng là bị bệnh.
Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu đồng thanh hỏi:
- Nàng bệnh có nặng lắm không?
- Bệnh cũng không nhẹ.
- Rốt cuộc bị bệnh gì? Đã mời đại phu đến khám chưa?
- Tâm bệnh, đại phu nào cũng không trị được.
- Tâm bệnh?- Diêu Kế Tông ngẩn ra.- Có ý tứ gì? Ngươi nói rõ ra đi.
- Bản thân Lý Sướng ngây ngốc, ai cũng không nhận ra.- Nguyễn Nhược Nhược thở dài.
- Cái gì?- Diêu Kế Tông bỗng nhiên đứng dậy, đầu đập vào nóc thùng xe, hắn ôm đầu ngồi xổm xuống, đau đến nỗi không nói nên lời.
- Ta xem xem, đụng ở chỗ nào.- Sở Thiên Diêu ôm đầu hắn vào trong ngực mình mà thổi phù, nhưng trong tâm thì đau thương chua xót.
- Biết ngươi quan tâm lo lắng cho nàng, nhưng ngươi đừng sốt ruột như vậy được không? Làm vậy càng loạn thêm.
Đầu của Diêu Kế Tông ở trong ngực Sở Thiên Diêu, áo dài màu xanh nhạt, từ thân thể tỏa ra mùi thơm, làm cho hắn hoảng hốt, lập tức mặt đỏ bừng tránh ra đằng sau.
- Không có việc gì, không có việc gì, ta không đau.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hai người bọn họ, trong đáy mắt nổi lên một chút ý cười, tổng thể đôi này cũng không cần người khác quan tâm.
- Nguyễn Nhược Nhược, ngươi nói Lý Sướng ngây ngốc?- Diêu Kế Tông hỏi lại.
- Đúng vậy, ai tới nàng cũng không để ý đến, chỉ lặng lẽ nằm ở trên giường thôi. Nói với nàng cái gì, nàng đều không đáp, ngay cả khi ta đặt bông hoa vào tay nàng, nói nhỏ với nàng là của Bộ Bình Xuyên đưa cho, nàng cũng không có chút phản ứng nào cả. Trước kia xinh đẹp yêu kiều cười nói như vậy, hiện tại người như khúc gỗ.- Nguyễn Nhược Nhược thở dài không thôi.
- Phu thê Thụy An Vương có giải thích tại sao nàng bị bệnh không?- Sở Thiên Diêu hỏi.
- Bọn họ nói là bị phong hàn, sốt liên tục trong vài ngày, thành ra như vậy.
- Nói vậy thỏa đáng sao? Tưởng người khác ngu? Tuyệt đối là bị kích động quá lớn mới sinh ra tình trạng như vậy. - Diêu Kế Tông rất tức giận.
- Ta cũng thấy như vậy. Nhất định tinh thần của nàng bị đả kích rất lớn.- Nguyễn Nhược Nhược gật đầu nói.
- Lý Sướng thấy được cái gì mà kích động như thế? Nhất định có liên quan đến Bộ Bình Xuyên.- Sở Thiên Diêu nói.
Nghe Sở Thiên Diêu nói vậy, Diêu Kế Tông đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch. Nguyễn Nhược Nhược nhìn qua một cái thấy vậy, nói:
- Diêu Kế Tông, có cái gì nói ra mau.
- Tứ lang, ngươi có nhớ rõ ngày tết đoan ngọ, chúng ta thảo luận cái vấn đề kia không? Nếu Lý Sướng chuốc mê Bộ Bình Xuyên, nàng sẽ mang hắn giấu ở nơi nào?
Đương nhiên Sở Thiên Diêu nhớ rõ, Diêu Kế Tông nhắc nhở một câu liền bừng tỉnh. Nàng cũng nhớ tới gì đó, sắc mặt cũng trở lên trắng bệch. - Không phải là ngươi muốn nói...- Lại chần chờ không dám nói tiếp.
- Này, hai người các ngươi có thể nói rõ một chút được không?- Nguyễn Nhược Nhược khẩn trương.
- Nếu Lý Sướng chuốc mê Bộ Bình Xuyên ở trong phòng của mình, sau đó mang hắn giấu ở trong khuê phòng, không khéo bị Thụy An Vương phát hiện mà nói.....- Diêu Kế Tông nói không được nữa.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được cũng hít một hớp khí lạnh.
- Nếu thật sự là như vậy, khẳng định Bộ Bình Xuyên chết chắc rồi. Có một nam tử lẻn vào trong Vương Phủ thâu hương trộm ngọc, Thụy An Vương sao có thể nuốt được cục khí tức này.
- Đúng là vậy, khẳng định Thụy An Vương sẽ...- Diêu Kế Tông giơ tay làm động tác chém.- Mà Lý Sướng từ trong cung trở về, biết được cha nàng ra tay độc ác với Bộ Bình Xuyên. Nàng đương nhiên liền...
Nếu giả thiết trường hợp này xảy ra, Nguyễn Nhược Nhược cũng không khỏi trắng bạch khuôn mặt.
- Nếu quả thực như thế, bệnh này của Lý Sướng sợ rằng không được tốt lắm.
Lời vừa nói ra, ba người trầm mặc không nói gì.
Hữu tình sinh ra mệt mỏi, một chữ "Tình", mà liên lụy cả cuộc đời, từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người si tình. Cũng chỉ trách, tình như trăng với gió.
Thụy An Vương Phủ, Giáng Tuyết Lâu.
Trong lư hương khói hương lượn lờ lan ra, tỏa hương hoa mai thơm ngào ngạt. Trong phòng được đốt đèn, phát ra ánh sáng như ban ngày. Thụy An Vương Phi ngồi yên ở trước giường đã lâu, đối với nữ nhi đang hôn mê ở trên giường rơi lệ không ngừng. Bách Hợp đứng ở phía sau nàng, khuôn mặt cũng mang theo đau thương.
Vốn Bách Hợp đang chờ xử trí, nhưng khi Lý Sướng bi thương dùng kiếm tự vẫn, tuy Thụy An Vương đã dùng tay không đoạt lại kiếm sắc, nhưng vẫn bị lưỡi kiếm sắc cắt sâu vào trong thịt. Vết thương loại này không thể để cho người khác nhìn thấy được. Trong những người biết chuyện này, cũng chỉ có thể để nha đầu này hầu hạ. Thương thế của Lý Sướng, trong vương phủ ngoài phu thê Thụy An Vương, cũng chỉ có Bách Hợp, Chu ma ma cùng Tiết Tấn là ba người biết. Còn thái y tới bắt mạch, đã bị nghiêm lệnh không nói bệnh tình ra ngoài.
- Vương phi, sắp tới giờ hợi.
Nhìn đồng hồ cát tính thời gian ở trên bàn, Bách Hợp nhẹ giọng nhắc nhở nói.
Thụy An Vương Phi chăm chú nhìn nữ nhi đang nằm ở trên giường, đồng hồ cát chảy một đường xuống dưới. Một lát sau, Lý Sướng đang mê man ở trên giường, bỗng dưng mở hai mắt.
- Sướng nhi, con đã tỉnh dậy - Thụy An Vương Phi nhẹ nhàng nói.
Còn Lý Sướng quay mặt làm ngơ, ánh mắt của nàng mờ mịt như sương mù, đẩy chăn ra bước xuống giường. Giống như mộng du bước tới bên cửa sổ, dựa vào lan can ngồi xuống. Cũng không nói từ nào, hoảng hốt nhìn lùm cây Ngân Hạnh phía trước.
Thụy An Vương Phi đi đến bên cạnh nàng, thử cùng nàng nói chuyện. Nhưng bất luận nói như nào, Lý Sướng cũng không trả lời lại. Mặc dù có muôn ngàn lời muốn an ủi, nàng vẫn lặng lẽ im lìm. Đôi mắt mơ màng, vẫn chăm chú nhìn lùm cây Ngân Hạnh.
Thụy An Vương Phi khuyên giải không có tác dụng, chỉ biết thở dài, Thụy An Vương bước vào, trong tay áo, bàn tay được quấn vải trắng thật dày, nói:
- Tình trạng Sướng nhi vẫn như này sao?
- Vương gia, vẫn như vậy. Bất luận hôn mê thế nào, mỗi đêm Lý Sướng đều dậy vào giờ hợi. Khi tỉnh lại, đều ngồi ở đây ngẩn người nhìn cây Ngân Hạnh, nói với con thế nào cũng không trả lời.
Vương Phi vừa nói vừa lau lệ.
Thụy An Vương vịn vào lan can, nhìn bóng cây Ngân Hạnh phía đối diện một lúc lâu. Sau đó mới nhìn thần sắc mơ màng của nữ nhi, nhíu mi lại, sắc mặt giận dữ cùng lo lắng. Tự nhiên ông ta có thể đoán ra được, hàng đêm nam tử kia đều đến gặp nữ nhi, từ cây này mà vào phòng. Nay người đó đã không còn, nhưng nữ nhi không thể quên được hắn. Đến nỗi tương tư thành bệnh, tâm bệnh khó chữa.
Quan sát đã ba mươi ba ngày, cũng chỉ còn trách trời, trong bốn trăm linh bốn loại bệnh, bệnh tương tư có thể chữa được sao?
*****************************
Bầu trời trong sáng, không có một gợn mây, mặt trăng tròn trịa.
Canh ba Bộ Bình Xuyên mới tỉnh lại, lặng lẽ nằm ở trên giường. Nghiêng đầu nhìn, qua hồ nước trong xanh là bờ cát, cũng thấy mặt trăng sáng trên bầu trời. Phía bên cửa sổ gian nhà là khu rừng trúc rậm rạp. Ánh sáng chiếu lên những tán lá, phản chiếu thành ngàn vạn chấm bạc. Rừng trúc hiện giờ giống như bầu trời tinh tú.
Phong cảnh này quá mức quen thuộc, màn đêm như thế này đã trải qua, khi đó, hắn ẩn thân trên cây Ngân Hạnh để chờ vào Giáng Tuyết Lâu. Lúc đó cũng chỉ có ánh trăng làm bạn. Để chờ đợi nói chuyện với một thiếu nữ, chờ đến khi nha hoàn lui ra, mới mỉm cười nhảy vào lan can. Ánh đèn luôn sáng, nhưng chỉ là điểm sáng nhỏ. Hai người ở bên cửa sổ, thủ thỉ nói chuyện không dứt.
Mà giờ, chỉ có một mình đơn độc ngồi bên cửa sổ. Còn có, có cái bóng của mình nữa thôi.
Nhớ tới Lý Sướng, nhịn không được, ngực Bộ Bình Xuyên bỗng nhiên đau nhói. Nàng ra sao rồi? Tay thử dùng sức một chút, muốn chuyển động thân thể của mình. Nhưng mà cả người vô lực, ngực đau đến nỗi muốn cử động thân thể một chút cũng không được. Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, ở sâu trong đôi mắt của hắn, có mệt mỏi cùng lo âu.
Thầm nghĩ trước đó, khi gặp được vui mừng biết bao. Giờ không gặp được nhau, u buồn như trời sắp chuyển mưa.
******************************
Ôm một tia hi vọng, liên tục vài ngày, Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu ở trong ngoài thành Trường An tìm kiếm Bộ Bình Xuyên. Trong thành hỏi tất cả trà lâu tửu điếm lớn nhỏ, ngoài thành tìm khắp các chùa chiền miếu lớn miếu nhỏ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả.
Đồng thời, Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi điều tra theo phương hướng khác là tìm xem ngày tết đoan ngọ hôm đó, Thụy An Vương Phủ có gì khác thường không? Cũng vậy, không có kết quả. Thụy Vương gia là nhân vật như thế nào? Một khi ông ta muốn giấu chuyện, có thể để cho người khác tìm ra được manh mối chăng?
Nguyễn Nhược Nhược thăm Lý Sướng một lần nữa, thấy bộ dạng nàng vẫn như vậy, yếu đuối tái nhợt mê man nằm trên giường. Thụy An Vương Phi ngồi ở bên giường vẻ mặt lo âu, mà không thể nói nỗi buồn sầu cho nàng nghe được.
- Vương phi không cần lo lắng, tục ngữ nói, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Sướng muội muội bị bệnh tuy chưa có khởi sắc, nhưng dưỡng bệnh thời gian dài rồi cũng sẽ tốt hơn.
- Ta chỉ sợ, nó bị bệnh này......
Vương Phi nói chưa hết câu liền ngừng lại, rồi thở thật dài.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn sắc mặt, quyết định thử một lần, rồi nảy ra ý định nói:
- Vương Phi có thể thẳng thắn nói ra được không? Sướng muội muội có phải là do phong hàn, hay là nguyên nhân khác? Cũng chỉ có bệnh tương tư, mới không có