Chương 47
Tĩnh An Vương Phủ, Lưu Tiên Cư.
- Thất hoàng tử, huynh nói sao? Huynh cứu Bộ Bình Xuyên?
Lý Hơi hô thất thanh.
- Đúng không vậy? Đúng không vậy? Đúng không vậy?
Nguyễn Nhược Nhược khó có thể tin được, hỏi liên tục.
- Đúng như vậy - Lý Mân khẳng định nói.
- Thật tốt quá - Nguyễn Nhược Nhược không kìm được cảm xúc, đến nỗi nhảy lên, khoa trương khen hắn:
- Lý Mân, huynh thật sự là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, là Phật Tổ phổ độ chúng sinh, là Thượng Đế nhân ái từ bi...
Lý Hơi cũng thở một hơi nhẹ nhõm:
- Thật là tốt, Lý Sướng được cứu rồi.
- Lý Sướng...Muội ấy bị làm sao vậy? - Lý Mân ngạc nhiên.
Nguyễn Nhược Nhược nói:
- Muội ấy nghĩ Bộ Bình Xuyên đã chết, thành bệnh tương tư, không thuốc nào chữa.
- Chả trách ta nghe nói muội ấy bị bệnh, cũng không nghĩ tới nguyên nhân thành bệnh.
- Hiện tại Bộ Bình Xuyên thế nào rồi? Huynh nói hắn bị một đao vào ngực, thương thế khẳng định rất nặng? - Lý Hơi quan tâm hỏi.
Vì thế Lý Mân nói rõ trước và sau khi theo sau người khác cứu Bộ Bình Xuyên trở về, sau đó thở dài nói:
- Ta không nên gặp hắn sớm như vậy, khi biết ta cứu hắn, hắn không chịu cho thái y bắt mạch chữa thương, ngay cả thuốc cũng không chịu uống. Cho nên, Nguyễn Nhược Nhược, ta đến mời muội đi gặp hắn. Muội đã giúp hắn cùng với Lý Sướng không ít lần, cho nên, hắn thừa nhận ân tình của muội. Muội thay ta đi khuyên giải hắn, muội thấy thế nào?
- Lần này muội phải đi - Nguyễn Nhược Nhược không từ chối.
*****************
Thời điểm Nhuyễn Nhược Nhược tới, tiểu nha hoàn Liễu Nhứ đang khổ sở ở một bên giường khuyên Bộ Bình Xuyên uống thuốc.
- Bộ công tử, công tử uống thuốc đi. Trời đang nóng như thế, nếu không uống thuốc, không thanh lọc được độc tố, miệng vết thương của công tử chuyển biến xấu mất.
Bất luận nàng dùng lời lẽ như thế nào, Bộ Bình Xuyên vẫn nằm ở trên giường ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn tình nguyện chết chứ không muốn nhận ân huệ của cừu nhân.
Nguyễn Nhược Nhược đi tới, duỗi tay ra.
- Đưa bát thuốc cho ta.
Liễu Nhứ sửng sốt, ánh mắt nhìn thấy Lý Mân ở bên cửa, hắn hơi gật đầu. Liền tuân mệnh, giao bát thuốc cho Nguyễn Nhược Nhược, bước ra khỏi phòng. Lý Mân hơi chần chờ, cũng không có vào bên trong mà nhẹ nhàng đóng cửa vào.
- Bộ Bình Xuyên, ta đến xem ngươi thế nào.
Nguyễn Nhược Nhược ngồi xuống cạnh giường, đẩy nhẹ người đang nằm ở trên giường một chút.
Bộ Bình Xuyên từ từ mở mắt, sửng sốt:
- Tiểu Vương Phi.
- Mau uống thuốc, Lý Sướng đang chờ ngươi tới cứu.
- Lý Sướng...... Nàng làm sao vậy? - Thân thể Bộ Bình Xuyên run lên.
- Muội ấy nghĩ ngươi đã chết, thương tâm muốn theo ngươi, hoành kiếm tự vận.
Bộ Bình Xuyên bật mạnh dậy, nhưng lại ngã ngồi xuống giường. Tay ôm ngực, trong lồng ngực đau đớn thống khổ, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thở gấp vài hơi.
Nguyễn Nhược Nhược trấn an hắn:
- Đừng khẩn cấp, đừng khẩn cấp, muội ấy đã được cứu. Nhưng tâm trí hoàn toàn biến mất, cả ngày ngơ ngác, không nói một lời. Trừ ngươi ra, bệnh này của muội, không có người chữa được. Cho nên, ngươi phải nhanh khỏi, mới có thể đi gặp được muội đấy. Mau uống hết bát thuốc này.
Nguyễn Nhược Nhược vừa dứt lời, nhẹ nhàng múc một thìa thuốc, đưa đến bên miệng của hắn. Rất nhanh Bộ Bình Xuyên ngậm chặt miệng lại. Mồ hôi chảy ròng ròng.
Nguyễn Nhược Nhược nhẹ giọng khuyên hắn:
- Đừng bướng, Bộ Bình Xuyên, ta biết ngươi hận Lý Mân, biết ngươi có chết cũng không muốn nhận ân huệ của hắn. Nhưng, ngươi không thể chỉ vì người ngươi hận mà sống, ngươi còn phải sống vì người yêu ngươi. Không chỉ là tỷ tỷ của ngươi, mà còn Lý Sướng người ngươi yêu. Lý Sướng với tỷ tỷ ngươi giống nhau, vì yêu, đến cả sinh mệnh đều bỏ qua. Tỷ tỷ ngươi đã bị cô phụ, chẳng lẽ, ngươi lại muốn Lý Sướng cũng bị cô phụ sao?
Từng từ từng từ như tiếng gõ, đập vào trong màng nhĩ Bộ Bình Xuyên, đâm vào tâm Bộ Bình Xuyên. Trong ánh mắt hắn đầy thống khổ, thân thể hơi run run. Thật lâu sau, rốt cuộc hắn mới hé miệng ra, uống lấy thìa thuốc ở bên môi nuốt xuống bụng.
**********
- Tứ lang, tứ lang, tứ lang......
Diêu Kế Tông vui mừng gọi từ bên ngoài cửa trước Sở gia, vừa gọi vừa chạy vào hậu viện.
Sở Thiên Diêu đang cho Tiểu Bạch Long ăn cỏ ngạc nhiên hỏi:
- Diêu Kế Tông, có chuyện gì mà ngươi vui mừng vậy?
- Tin vui, đặc biệt là tin vui.
Diêu Kế Tông chạy vọt vào bên trong, khuôn mặt mừng rỡ.
- Tin gì vui?
- Bộ Bình Xuyên không chết.
Sở Thiên Diêu chấn động, cỏ khô trong tay rơi xuống.
- Cái gì? Ngươi nói lại một lần nữa coi.
- Bộ Bình Xuyên không chết, hắn được Lý Mân cứu đấy.
- Thật sao? - Sở Thiên Diêu khó có thể tin được mà hỏi.
- Khẳng định một ngàn phần trăm - Diêu Kế Tông khẳng định.
Nhịn không được, Sở Thiên Diêu mừng rỡ bật lên hoan hô:
- Thật tốt quá, hiện tại hắn thế nào?
Vì thế, Diêu Kế Tông nói rõ ràng một lượt, tất nhiên đó là mọi tin tức có được từ Nguyễn Nhược Nhược. Sở Thiên Diêu nghe được thở nhẹ nhõm:
- Adi đà Phật, thật là Bồ Tát phù hộ, là cho hắn hóa dữ thành lành. Tuy trong lòng hắn vẫn chưa giải tỏa được vướng mắc, nhưng thời gian còn nhiều, có thể từ từ hóa giải.
- Đúng vậy, chỉ cần người còn sống, như vậy là đủ rồi, thương thế trên người khỏi từ từ, khúc mắc trong lòng có thể từ từ tháo gỡ. Điều quan trọng nhất là, Bộ Bình Xuyên còn sống, Lý Sướng đã được cứu. Có thể nói rằng, hai người bọn họ một người tổn thương thì cùng tổn thương, một người vui vẻ cùng vui vẻ.
Sở Thiên Diêu biết được tin tức tốt, còn muốn tận mắt nhìn thấy.
- Diêu Kế Tông, khi nào chúng ta đi thăm hắn đây?
- Được a, ta nói với Nguyễn Nhược Nhược một tiếng, để cho nàng an bài.
Dừng lại một chút, Diêu Kế Tông nhìn lại Sở Thiên Diêu nói:
- Tứ Lang, ta nghĩ ngươi nên buông tâm xuống.
Sở Thiên Diêu ngẩn ra:
- Có cái gì ta phải buông tâm xuống?
- Đừng nói cứng nữa, ngày trước, khi nói Bộ Bình Xuyên đã chết, Lý Sướng không cứu được. Ngươi nghe được thì thương tâm...
Diêu Kế Tông cũng không nói hết được.
Mặt Sở Thiên Diêu đỏ ửng, nóng vội trả lời:
- Cũng không phải ngươi cũng u buồn.
- Ta......
Thiếu chút nữa Diêu Kế Tông muốn nói "Ta u buồn vì ngươi thương tâm", may mắn là ngừng lại.
Quả thật khi đó Diêu Kế Tông cũng vì sự việc của Lý Sướng mà u buồn, vì người bên cạnh mà tâm cũng tổn thương. Khi nhìn thấy Sở Thiên Diêu thương tâm, hắn lại có cảm giác đau lòng. Có phải hay không là rung động vì tình yêu? Có tình yêu nên tâm mới rung động.
Khi đó Diêu Kế Tông nghiến răng nghiến lợi tự mắng mình: Vô sỉ, không phải ngươi thích Lý Sướng sao? Thế nào mà lại động tâm tư với huynh đệ mình? Ngươi nên đâm đầu vào đâu chết quách đi.
Diêu Kế Tông âm thầm mà tự phê phán bản thân mình, cảm thấy không còn mặt mũi mà cúi đầu xuống nói:
- Tứ lang, ta đã báo tin tức cho ngươi, ta đi về đây.
Sở Thiên Diêu gọi hắn đứng lại:
- Đợi một lát, ta với ngươi cưỡi Tiểu Bạch Long cùng đi ra ngoài.
- Ngươi muốn đi đâu?
- Nhiều ngày buồn phiền đã qua, khi có được tin tức tốt cũng nên đi uống vài chén thôi - Sở Thiên Diêu đầy hứng thú.
- Uống rượu nha, uống xong sinh loạn tính - Diêu Kế Tông thầm nói. Đột nhiên, hắn không dám cùng đi với Sở Thiên Diêu đi uống rượu, sợ khi say rượu có những hành động thất lễ. Khiến cho Sở Thiên Diêu có thể ghét hắn.
- Ngươi nói gì vậy?
Sở Thiên Diêu không nghe rõ hắn nói.
- Ta không nói gì cả. Miệng bị rút gân thôi.
************************
Phi Hổ đang buồn chán ở trong hậu viện, thấy hai người cùng đi ra khỏi cửa, nhanh chân chạy lại gần bọn họ, bộ dáng muốn cùng đi theo hai người. Diêu Kế Tông nịnh nọt nó:
- Phi Hổ, ngươi cũng muốn đi cùng.
Không để ý đến lời nịnh bợ của Diêu Kế Tông, nó chỉ nghiêng đầu nhìn phản ứng của chủ nhân. Sở Thiên Diêu xoa đầu của nó nói:
- Cùng đi nào.
Hai người cùng Phi Hổ đi tới tửu quán Sùng Nhân Phường ở gần đó ngồi xuống, gọi một bàn rượu thịt cùng thức ăn, còn chưa kịp động đũa, đã có người đứng ngay bên cạnh họ. Người đó trừng mắt nhìn Diêu Kế Tông nói:
- Còn không biến đi mau, quán ăn này là địa bàn của Ngũ Gia, chúng ta không chiêu đãi kẻ như ngươi.
Diêu Kế Tông kinh ngạc nhìn người mới tới, đôi mắt trợn ngược trong mắt như phóng ra tia lửa điện, là Cao Mãnh.
- Cao anh hùng, ta lại đắc tội với ngươi sao? - Diêu Kế Tông không hiểu ra sao cả.
- Bớt nói nhảm, ngươi lăn đi nhanh cho ta. Đừng để rượu mừng không muốn lại muốn rượu phạt - Cao Mãnh vừa nói vừa sắn tay áo, bộ dáng muốn ra tay.
Nguyên nhân Cao Mãnh tức giận Sở Thiên Diêu đương nhiên biết, chuyện đã qua nhiều ngày nay, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng. Không khỏi thở dài:
- Cao Mãnh, chuyện đã qua, khi đó ngươi cũng đã đánh rồi, ngươi vẫn còn để chuyện đó trong lòng sao?
- Như thế nào mà ta không thể nhớ kỹ chứ? Một câu của hắn làm cho sư muội của ta mấy ngày này không ăn cơm, không ăn vậy không gầy đi sao được. Dùng bất cứ