Chương 54
Khi tới Sở phủ Diêu Kế Tông liền bị ngăn lại ở trước cửa.
Khi trước Lão Bá gác cổng thấy hắn đều cười híp mắt lại, giờ thì mặt không biểu tình nói.
- Diêu công tử, tiểu thư có nói, nhà này chó mèo có thể vào, riêng ngươi không được.
- Lão bá, tiểu thư nhà người đang giận dỗi.
- Có đúng hay không ta không quản, dù sao nàng đã phân phó, ta cứ như vậy mà làm theo.
Sau nửa ngày Diêu Kế Tông sống chết bám lấy Lão Bá cầu xin mở cửa cho vào, nhưng vẫn không thành. Hắn giống như một đảng viên trung kiên bất khuất, còn lão bá dù thế nào cũng không nhượng bộ. Không chút khách khí đẩy Diêu Kế Tông ra mấy trượng xa, sau đó đóng cửa lại làm cạch một tiếng.
Không có cách nào vào bên trong, Diêu Kế Tông chỉ còn cách đứng ở bên ngoài cửa chờ, chờ Sở Thiên Diêu hay Sở phu nhân đi ra.
Đợi tới trưa, bên trong Sở phủ không có người nào ra ngoài. Diêu Kế Tông cảm thấy mệt mỏi liền ngồi ngay xuống bậc cửa. Cuối cùng Diêu Kế Tông nhìn thấy Sở Thiên Tiêu cỡi ngựa trở về, vội vàng tiến tới nghênh đón:
- Tam ca, ngươi trở lại.
- Diêu Kế Tông, làm sao mà ngươi ngồi ở ngoài này vậy? - Sở Thiên Tiêu xuống ngựa hỏi.
- Đừng hỏi nữa, do ta không chú ý...Liền đắc tội với Thiên Diêu. Nàng phát giận không cho ta vào cửa, Tam ca người đi khuyên nhủ cái.
Dù là người hào phóng, nhưng Sở Thiên Tiêu là người tỉ mỉ, nghe Diêu Kế Tông nói vậy chưa vội đáp ứng ngay, trong lòng nghĩ một lát. Hắn biết tính khí muội muội của mình, Thiêu Diêu chưa bao giờ nổi tính đại tiểu thư phát giận cả. Nhất định là có chuyện bực mình mới đối với hắn như vậy, vì vậy nói:
- Vậy ta... Đi vào trước xem một chút, rút cuộc tại sao muội đấy phát giận. Nếu muội đấy không đúng ta sẽ nói, nhưng nếu ngươi không phải...
Sở Thiên Tiêu chỉ nói một nửa câu, trên mặt xuất hiện chút tiếu ý, còn nâng tay sắn lấy ống tay áo, ý ở ngoài lời không cần nói cũng biết. Diêu Kế Tông không khỏi hít sâu một hơi, vị Tam cửu tương lai này của hắn xuất thân là Võ trạng nguyên a! Hắn làm sao mà đỡ được quả đấm này của hắn?
Sở Thiên Tiêu dắt ngựa vào bên trong. Diêu Kế Tông thấp thỏm bất an đứng ở ngoài cửa đợi, hắn suy nghĩ một chút coi hay là trước tạm thời lánh nạn đã, chờ cho vị Tôn Bồ Tát này dùng cơm xong rồi đi Vũ Lâm Quân Doanh, sau đó mới trở lại để tránh cho da thịt chịu khổ. Nhưng vừa nghĩ như vậy, hắn cắn chặt răng dậm chân thật mạnh cái: Thôi thôi, cùng lắm bị đánh một trận. Mới như vậy đã bỏ chạy, người ta làm sao gả muội muội cho ngươi.
Quả thật Diêu Kế Tông hạ quyết tâm này là chính xác. Sau khi Sở Thiên Tiêu vào bên trong, cũng không lập tức vào nhà ngay, mà thông qua khe cửa nhìn Diêu Kế Tông một lúc lâu. Thấy sắc mặt hắn do dự đứng trước cửa, một lúc lâu sau mới dẫm chân thật mạnh một cái, sau đó sắc mặt đổi thành kiên định ngồi xuống bậc thềm. Sở Thiên Tiêu không khỏi gật đầu thầm khen: Biết rõ mình không phải là đối thủ của Võ Trạng Nguyên, hắn lâm trận không có chạy trốn, thật là một trang hảo hán. Hai người náo loạn lần này cho dù là lỗi của hắn, cũng có thể tha thứ.
Bữa trưa đã chuẩn bị xong, Sở phu nhân và Sở Thiên Diêu cùng ngồi chờ hắn. Khuôn mặt Sở Thiên Diêu không chút biểu tình nào cả, còn Sở phu nhân chỉ nở nụ cười khẽ, coi như không có chuyện gì xảy ra
- Thiên Tiêu, trở về rồi thì mau ngồi xuống ăn cơm đi con.
Sở Thiên Tiêu ngồi xuống liền nói:
- Thiên Diêu, Diêu Kế Tông đang ở bên ngoài cửa nhà chúng ta đấy.
Sở Thiên Diêu lắc đầu:
- Để cho hắn đi yêu ai thì yêu.
- Muội muội lại phát giận rồi, không nên vì bọn họ mà ầm ĩ vậy.
- Nương, thường ngày người che chở cho Diêu Kế Tông lắm mà, sao lần này lại không giúp hắn?
- Ta giúp hắn nhiều lần rồi, lần này chuyện quá lớn, ta đứng ngoài nhìn coi hắn xử lý chuyện này như nào.
Vẻ mặt Sở phu nhân tràn ngập chờ đợi trò vui sắp diễn ra.
- Rốt cuộc chuyện thế nào mà tự nhiên vỡ lỡ ra vậy? - Sở Thiên Tiêu không nhịn được mà hỏi.
- Tam ca, huynh trông nom Vũ Lâm Quân của huynh cho tốt có được không, quản chuyện của muội làm gì?
Nói lẫy một câu, Sở Thiên Diêu khua loạn đôi đũa trong tay khiến chiếc bát kêu loong coong. Sở phu nhân không nhịn được cười nói:
- Thiên Diêu, bát đũa có tội tình gì chứ, con cẩn thận một chút có được hay không?
- Nương, tâm tình muội muội không được tốt, những chiếc bát đôi đũa này có gì quan trọng. Cứ để muội muội đập hết bát đũa cho bõ tức, người cũng không nên trách muội muội một câu nha!
Những lời này của hắn nghe giống như thiên vị Sở Thiên Diêu, nhưng nàng buồn bực đứng dậy, giẫm chân nói:
- Các người...Người ta tâm tình không tốt, còn lấy người ta ra làm trò cười. Ta không ăn!
Nàng xoay người chạy ra khỏi phòng, thật đúng là một tiểu nữ nhi làm nũng. Sở phu nhân cùng Sở Thiên Tiêu không khỏi nhìn nhau mà cười một tiếng, đồng thời cùng nói một câu:
- Nàng càng ngày càng giống nữ nhi.
Cửa lớn mở ra một lần nữa, ra ngoài là Sở Thiên Tiêu. Sau khi do dự một chút, Diêu Kế Tông vẫn tiến tới nghênh đón:
- Tam ca, người lại đi làm?
- Hả? - Sở Thiên Tiêu nghe không hiểu.
Diêu Kế Tông vội sửa lại lời nói:
- Tam ca, người tới Vũ Lâm Quân Doanh đảm nhận chức khâm sai?
- Đúng rồi! Ngươi với Thiên Diêu... Rốt cuộc là thế nào? Nói ngắn gọn, ta phải đi ngay bây giờ.
Vì vậy Diêu Kế Tông tránh nặng tìm nhẹ nói, sau đó còn cường điệu:
- Đệ tuyệt đối không có qua lại với nữ nhân khác, điều này hoàn toàn là hiểu lầm. Nếu nàng tới sớm nửa khắc* thì biết, khi đó còn hai người bạn còn chưa đi khỏi, khi đó có thể giải thích cho nàng hiểu.
* 1 khắc = 15 phút
- Nói như vậy, đều là hiểu lầm?
- Hiểu lầm hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm - Diêu Kế Tông khẳng định.
- Nếu là hiểu lầm, vậy ngươi cứ chờ đi. Đợi tới khi muội ta ra ngoài, như vậy ngươi có thể giải thích uội ấy rõ - Sở Thiên Diêu vừa nói còn vỗ bả vai của hắn, coi như khích lệ.
Tất nhiên Diêu Kế Tông rất cảm kích: "Đa tạ Tam ca."
Sở Thiên Tiêu đi, Diêu Kế Tông tiếp tục ngồi cửa đợi. Đã qua trưa, mặt trời nhô cao, ánh nắng chói chang, trong ngày hè nóng nực này quả thật là hình phạt. Trước cửa Diêu phủ, không có một bóng người. Diêu Kế Tông ngồi yên ở bậc thềm, cái nóng từ mặt đất phả lên có cảm giác ngồi trên đống lửa vậy. Hắn có cảm giác đầu của mình như sắp bốc cháy. Vì vậy đứng lên đi sang phía đối diện Diêu phủ, nơi đó có bụi cây ngô đồng, có chút bóng mát có thể trú trong đó.
Mặc dù có bóng cây, nhưng cái nắng nóng vẫn như cũ. Ở giữa trưa mùa hè đường phố yên tĩnh và nóng như ở sa mạc, ở Sùng nhân phường không có một cơn gió thổi qua, ngay cả tiếng ve kêu cũng không có. Cái nóng oi ả làm cho người ta khó thở, Diêu Kế Tông ôm gối ngồi gọn trong bóng mát, ngẩng đầu lên nhìn là bầu trời nắng chói chang, cúi đầu nhìn xuống là hơi nóng phả lên như lò lửa. Không khỏi thở dài nói:
- Trời nóng như lò than hồng thế này, không khéo ta bị nung chảy ra mất.
Hắn ngồi đợi tới tận hai canh giờ, mặt trời vẫn còn nắng chói chang dù đã ngả về đằng tây. Cánh cửa Sở phủ vẫn còn đóng chặt, không khỏi mắng câu:
- KAO, ta đã chờ lâu như thế, sao không chịu mở cửa cho ta vào nha!
Không còn người để mà trách, hắn ngẩn đầu trách ông trời:
- Ngươi. . . . . . Ông trời già, ta nói với ngươi. Xin ngươi hãy mưa xuống một lát cho bớt nóng có được hay không? Nếu không, làm sao chứng minh cho sự kiên định cùng quyết tâm chờ đợi của ta. Ngươi xem, trong kịch truyền hình nam nữ nhân vật chính cầu mưa đều có mưa, còn có tuyết nữa. Không có tuyết thì cũng phải mưa mới hợp chứ! Ta nhớ có một nam nhân vật ở trong mưa tuyết nửa ngày, sau đó mới cảm động được nữ chính mà được vào nhà. Khó trách ta đợi lâu như vậy mà không có hiệu quả, đều là ngươi không chịu phối hợp cho tốt.
Ông trời bị hắn giảng dạy, dường như có chút băn khoăn. Lập tức xuất hiện những tiếng loạt xoạt, hàng ngàn hạt mưa trắng xóa xuất hiện ở giữa bầu trời chói chang. Bầu trời trong xanh tự nhiên xuất hiện những hạt mưa, Diêu Kế Tông tự nghĩ mình có bản lĩnh hô mưa gọi gió. Nhưng mưa chưa được hai phút liền ngừng lại, những giọt nước mưa chưa kịp ướt mặt đất đã bay hơi trong chớp mắt. Đây là hiện tượng mưa bóng mây độc đáo trong mùa hè.
Diêu Kế Tông tức đến giậm chân, chỉ tay lên trời kêu to:
- Ngươi có ý gì nha? Rơi xuống được có mấy hạt mưa, đây có phải cố ý trêu đùa hủy hoại chuyện của ta có phải hay không?
Còn bên trong cánh cửa, mỗi một canh giờ lão bá đều chạy vào nhà báo một tiếng:
- Tứ tiểu thư, Diêu công tử vẫn còn bên ngoài cửa chờ.
Sở Thiên Diêu không quan tâm nói:
- Mặc kệ hắn.
Tuy nói thế, nhưng nàng có chút mềm lòng rồi. Nhìn mặt trời nắng chói chang, mà hắn vẫn đầu trần ở bên ngoài, nếu trúng nắng độc như vậy không tốt chút nào? Nhưng mỗi khi mềm lòng đi ra, trong lòng nàng lại nghĩ tới câu "Lý Sướng là người yêu trong mộng của ta." Lập tức quay trở về, nghiến răng oán: Nếu nàng là người yêu trong mộng của ngươi, ngươi khổ sở ở đây đợi ta làm gì? Ngươi đi tìm nàng mới tốt hơn.
Cứ như vậy, mỗi khi nàng mềm lòng lại kiên định bởi câu nói đó. Sở Thiên Diêu ở trong khuê phòng đứng ngồi không yên, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi, nàng nhào ra cửa sổ nhìn, thấy vậy không khỏi giậm chân không ngừng. Diêu Kế Tông ở bên ngoài trời nắng chói chang hơn nửa ngày, mắc mưa thế này mong rằng đừng có bị bệnh.
Nàng vừa nghĩ như thế, Sở phu nhân ở bên ngoài cửa thở dài nói:
- Ai da! Diêu Kế Tông đày nắng nửa ngày, bị trận mưa này, không khéo bị cảm đây.
Vừa nghe mẫu thân nói như thế, trong lòng Sở Thiên Diêu càng gấp hơn. Lập tức mở cửa phòng chạy ra cửa lớn. Nhưng vừa chạy ra ngoài, mưa lại ngừng. Mưa bóng mây chợt tới chợt ngừng, Sở Thiên Diêu cũng dừng bước. Nàng nghĩ nghĩ một lát, lại quay trở về. Sở phu nhân đi theo nàng, chỉ biết cười, nói:
- Ai! Ông trời —— thật là không chịu hợp tác nha.
Lời nói của mẫu thân có mười phần hàm