Chương 58
Đảo mắt cái đã qua kỳ hạn bảy ngày.
Bên dưới Bạch Vân đỉnh, Sở Chính Nghị không thấy Diêu Kế Tông đâu cả, ở nơi đó chỉ có Tĩnh An Vương Thế Tử Lý Hơi với Thế Tử Phi Nguyễn Nhược Nhược mà thôi.
- Chào Sở tướng quân, chào Sở phu nhân.
Nguyễn Nhược Nhược niềm nở tiến tới chào hỏi.
Lần đầu tiên Sở Chính Nghị nhìn thấy vị Tiểu Vương phi thân thiện như nàng, không phải vì phú quý mà tỏ ra cao ngạo. Cũng có chút ngạc nhiên.
- Nguyễn Nhược Nhược, Diêu Kế Tông đâu?
Sở Thiên Diêu nhất định phải theo tới, nàng nhìn xung quanh mà không thấy người yêu đâu, nên hỏi liên tục.
- Thiên Diêu, Tiểu Vương phi là người tôn quý, sao con có thể gọi thẳng tên như vậy được?
Sở Chính Nghị khiển trách nữ nhi không có quy củ.
- Không sao, Sở tướng quân, là ta để cho Thiên Diêu gọi ta như vậy. Chúng ta là hảo tỷ muội.
Nguyễn Nhược Nhược cười đến híp mắt lại mà hướng tới Sở Chính Nghị nói chuyện, sau đó quay lại hướng tới Sở Thiên Diêu nói:
- Diêu Kế Tông đang ở trên đỉnh núi Bạch Vân, lát nữa hắn mới xuống.
Sở Thiên Diêu ngẩng đầu nhìn về ngọn núi Bạch Vân, trong tầm mắt là ngọn núi cao vót trong mây.
- Hắn lên trên đó làm gì?
- Hắn muốn nhảy từ trên đó xuống.
Nguyễn Nhược nói qua loa, Sở Thiên Diêu nghe được thì thét chói tai:
- Hắn muốn nhảy từ trên đó xuống? Như vậy sao được, hắn sẽ ngã chết.
Sở phu nhân cả kinh che miệng lại, hai mắt mở lớn. Đối với người không biết lợi dụng dù mà nhảy xuống, hay dùng vật phi hành mà hạ xuống. Đối với người Đường đại mà nói, từ chỗ cao thế này nhảy xuống chỉ có chết.
Còn bên kia Lý Hơi đang nói chuyện với Sở tướng quân.
- Sở tướng quân, Diêu Kế Tông cảm thấy ngài cho hắn lăn qua bàn chông là cái dũng nhất thời, hắn không muốn. Phương thức thể hiện của hắn chính là từ nơi đỉnh núi cao này nhảy xuống, như vậy mới thể hiện được quyết tâm và dũng khí của hắn.
Sở tướng quân kinh ngạc mà nhìn ngọn núi cao vạn trượng, để cho Diêu Kế Tông lăn bàn chông thì hắn sợ da thịt chịu khổ, còn từ trên đỉnh núi cao này nhảy xuống lại không sợ tan xương nát thịt?
- Diêu Kế Tông muốn từ trên đỉnh ngọn núi Bạch Vân nhảy xuống? - Hắn khó có thể tin hỏi.
- Đúng vậy - Lý Hơi khẳng định chắc chắn.
- Không cần, Tiểu vương gia. Ta chỉ muốn cho tên đăng đồ tử này nếm một chút đau khổ, cũng không muốn tánh mạng của hắn.
- Sở tướng quân, mặc dù Diêu Kế Tông từ trên kia nhảy xuống, tuyệt đối sẽ không mất mạng.
- Nhảy xuống từ độ cao như vậy mà không mất mạng, trên đời có chuyện như vậy sao?
Lần đầu tiên Sở tướng quân nghe được chuyện này.
- Sở tướng quân, Diêu Kế Tông tự có diệu kế - Lý Hơi cười đầy ẩn ý.
Sau khi suy nghĩ một lát, vẻ mặt Sở Chính Nghị vẫn mờ mịt như cũ, quay ra nhìn ngọn nói ờ mịt trong mây, hắn gật đầu nói:
- Được, nếu hắn nhảy từ trên đỉnh núi cao này xuống mà bình an vô sự, như vậy nữ nhi của ta sẽ gả cho người trí dũng song toàn như vậy. Nếu hắn mất mạng, không được tới tìm Sở gia ta phiền toái.
Lời ông ta vừa dứt, Nguyễn Nhược Nhược vội tiếp lời, nói:
- Sở tướng quân, vậy đa tạ ngài đã thành toàn.
Nghe lời nắm chắc phần thắng của nàng, trong lòng Sở Thiên Diêu tràn đầy lo lắng dần dần ổn định trở lại.
Mấy người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Bạch Vân, mọi đôi mắt đều không chớp, đều chờ coi làm sao Diêu Kế Tông bình an vô sự từ trên đỉnh núi nhảy xuống.
Nguyễn Nhược ra lệnh cho Tần Mại đốt một quả pháo hoa làm tín hiệu, trong phút chốc bầu trời trở lên sáng rực. Rất nhanh trên mặt đất, mọi người đều nhìn thấy một con Đại Điểu màu đỏ bay xuống núi. Con chim lớn dang rộng đôi cánh bay lượn trong không trung, tựa như Hùng Ưng giang cánh bay lượn vậy.
- Đây là... Con chim gì vậy?
Sở phu nhân nhìn mà không hiểu.
- Không giống như là chim, làm gì có con chim nào hình tam giác.
Sở Chính Nghị nhìn chăm chú như nhìn thấy quái vật.
- Ở trên còn có người, là Diêu Kế Tông, là Diêu Kế Tông.
Còn Sở Thiên Diêu thì tinh mắt hơn, nhìn ra Diêu Kế Tông ở trên đó, nàng hưng phấn hướng tới hắn mà vẫy tay .
Còn Sở tướng quân không dám tin vào hai mắt của mình, Diêu Kế Tông có thể làm ra một thứ có hình thù kỳ quái từ trên đỉnh núi bay xuống. Bay bay như cánh diều giấy.
Diêu Kế Tông phải mất năm ngày mới chế thành cánh diều hình tam giác này, bề mặt lớn kết cấu đơn giản. Cũng không khác với cánh diều có động cơ là mấy, đằng trước mặt có diện tích nhỏ hơn một chút, không phải là chỗ chịu tải khi lướt đi. Trước kia Diêu Kế Tông đã xem qua cách làm, hiểu được quá trình chế tạo, chẳng qua không có vật dụng phù hợp. Hắn làm toàn bộ đều là vải, bộ khung được làm bằng câu trúc. Mặc dù đơn sơ, nhưng hắn đã thử ở trên bờ cao ở Ngưng Bích Hồ rồi, cánh diều không có lao thẳng xuống mà nhẹ nhành bay lượn, mặc dù cách mặt đất chỉ có hai ba thước. Sau khi bay thử thành công, hắn tốn thêm hai ngày nữa cải tiến tăng thêm lực bay, còn phủ lên trên vải một lớp sơn đỏ để gió không lọt qua vải. Sau đó hắn tràn đầy tự tin lên trên ngọn núi Bạch Vân.
Trên đỉnh núi Bạch Vân, hắn tìm một chỗ thích hợp trên sườn dốc. Sau khi nhận được tín hiệu của Nguyễn Nhược Nhược, hắn nhảy ra bên ngoài lao từ sườn núi xuống dưới, chủ yếu dựa vào gió mà cất cánh bay lên. Hai tay điều chỉnh phương hướng liên tục. Hướng tới dưới chân núi bay xuống.
Cánh diều lướt bay trên không, trừ khi gặp phải khí lưu, còn không sẽ từ từ hạ xuống. Lực cản càng ít, trọng lượng tăng dần, cuối cùng sẽ bay dần xuống dưới đất.
Diêu Kế Tông bay dần xuống thấp, người trên mặt đất có thể thấy rõ nụ cười trên mặt hắn. Hắn còn hướng tới mọi người gọi:
- Mọi người thấy không, ta là thần tiên bay trên trời.
Nguyễn Nhược Nhược cười thưởng cho hắn tràng vỗ tay tán thưởng, nói:
- Tên tiểu tử này thật không phải là người, giống như thần tiên ở trên trời hạ phàm trần.
- Hắn có thể bay tới bay lui như thế —— thật khiến người khác khâm phục.
Lý Hơi cũng đồng tình.
Còn Sở tướng quân với Sở phu nhân đã hoàn toàn ngây dại. Người có thể bay trên trời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy a! Mặc dù từ bé có nghe tới ngự gió phi hành, rốt cuộc cũng chỉ là nghe nói, hôm nay mới tận mắt thấy nha! Nhất thời đối với cái đăng đồ tử ngày xưa nhìn bằng con mắt khác. Cũng là, ở cổ đại, mọi người nhìn thấy một người có thể bay, cũng giống như ở hiện đại mọi người nhìn thấy người ngoài hành tinh hay UFO mà kích động.
Diêu Kế Tông bình yên chạm đất. Hắn gỡ phi hành khí xuống, rồi chạy vọt tới trước mặt Sở Chính Nghị nói:
- Bá phụ..
Hắn chưa nói hết lời, Sở Chính Nghị chỉ vào cánh diều tam giác mà hỏi trước:
- Diêu Kế Tông, đó là cái gì?
- Cái này nha, đây là cháu làm cái diều lớn.
Đương nhiên Diêu Kế Tông không thể nói cho ông ta biết đây là ‘Dù lượn hình tam giác’ được.
Sở Chính Nghị nhìn kỹ cánh tam giác kia một chút, ở giữa không trung không có lớn lắm, khi ở trên mặt đất, dài tám trượng, rộng năm trượng, thật đúng là con "Diều lớn". Tinh tế nhìn kỹ, bộ khung làm bằng cây trúc được bọc bằng vải, hắn lại hỏi:
- Ngươi cõng cái diều này lên đỉnh núi nhảy xuống, không sợ gió lớn thổi ngươi ngã chết sao?
- Không thổi bay được, không phải cháu mò mẫm làm một mạch. Mọi người đều nhìn thấy là một con diều đơn giản, thật ra muốn làm ra nó cần học vấn lớn đấy. Khi cháu chế tạo ra phải tính đến trọng tâm của nó, như vậy mới có thể điều khiển được nó lên xuống cũng như tính ổn định của nó. Khi nắm chắc chín phần mới dám lên đấy, bá phụ, cháu không phải kẻ chỉ biết cái dũng của kẻ thất phu, mà còn có đầu óc nữa.
Nói chuyện với Diêu Kế Tông một lúc lâu, Sở tướng quân nghe được dù nửa hiểu nửa không, nhưng cũng thay đổi cách nhìn đối với hắn. Tiểu tử này đã từng là kẻ không ra gì, nhưng cũng không phải kẻ vô học, giờ hối cải để làm người mới, có thể thấy được là đứa trẻ dễ dạy. Lập tức vỗ mạnh vào vai hắn:
- Tốt lắm, còn trẻ mà đã có dũng có mưu, lại có đảm lược. Nữ nhi của ta, có thể giao cho ngươi.
- Thật sao? Bá phụ, vậy những chuyện trước kia. . . . . . Có phải hay không có thể xóa bỏ hết thảy?
- Con người dù sao cũng không phải thánh nhân, ai cũng có thể có sai lầm, cháu đã hối cải rồi, con người trước kia coi như đã chết từ hôm qua.
Sở Chính Nghị trước nay chưa có bao giờ dễ nói chuyện cả.
- Cảm tạ bá phụ.
Cuối cùng qua ải, Diêu Kế Tông mừng đến lỗi thở dài liên tục.
Nguyễn Ngược Ngược ở một bên cười nói:
- Thực là ngốc, lúc này còn gọi bá phụ.
Diêu Kế Tông ngay tức khắc hiểu ra, lập tức thay đổi lời nói:
- Đa tạ nhạc phụ thành toàn.
Rồi lại hướng tới Sở phu nhân ở một bên hô:
- Nhạc mẫu.
Sở phu nhân mỉm cười gật đầu.
Tiếp đó hắn chạy tới ôm lấy eo Sở Thiên Diêu, xoay tròn tại chỗ:
- Nương tử.
Sở Thiên Diêu vừa vui vừa xấu hổ:
- Chàng—— đang nhiều người vậy mà.
Mọi người cũng thức thời rời đi, bao gồm cả Sở Chính Nghị. Thường ngày ông ta không cho phép loại hành động không phép tắc này xảy ra, nhưng nhìn hành động của Diêu Kế Tông một cách vui vẻ tự nhiên không che giấu tình cảm như thế, mà khuôn mặt của nữ nhi tràn đầy ngọt ngào. Tình cảm của hai người như chìm đắm trong bể tình hạnh phúc, lại phảng phất như có hương hoa mùa xuân, khiến người đứng xem trong lòng cũng tràn ngập hương thơm ngào ngạt. Ai có thể nhẫn tâm đi trách cứ hắn đây?
Không những không đành lòng đi trách cứ, Sở Chính Nghị dạng "Người bảo thủ" còn mông lung suy nghĩ: Không có ai mang chuyện lễ giáo nói ra. Cần gì phải quản nhiều?
***
Diêu, Sở hai phủ khẩn trương chuẩn bị hôn sự.
Nam nữ thời đại Đường theo chủ trương tảo hôn sinh đẻ sớm. Bởi vì cuối thời Tùy chiến loạn liên miên dân số thưa thớt, kinh tế suy kém, vì thế triều đình chủ chương tảo hôn sinh đẻ sớm để phát triển kinh tế. Đầu năm Trinh Quán, Đường Thái Tông ban bố "Chiếu lệnh quan lại cùng thứ dân tìm người kết hôn ngay lập tức", quy định nam mười hai, nữ mười năm, tất cả phải kết hôn. Đến thời Khai Nguyên quy định nam mười năm, nữ mười ba làm giới hạn.
Sở Chính Nghị trở lại Trường An trong một tháng. Trước tổ chức hôn sự cho con trai, ngay sau đó liền gả nữ nhi. Vốn không muốn như vậy, nhưng không tổ chức ngay thì chỉ còn cách chờ năm sau hồi kinh mới tổ chức được. Cũng có nguyên nhân, thứ nhất Diêu Kế Tông không muốn chờ lâu, thứ hai Sở phu nhân cảm thấy nữ nhi cũng lên sớm gả đi, không muốn chờ thêm năm nữa, ba là Diêu gia cũng muốn gấp rút thành hôn do e sợ đêm dài lắm mộng. Hai nhà ăn nhịp với nhau, lập tức vội vàng làm hôn sự.
Hôn lễ thời Đường có rất nhiều nghi lễ, đầu tiên là nạp thái (lễ dạm hỏi), vấn danh (hỏi tên tuổi), nạp cát (đưa điềm tốt), nạp trưng (đưa sính lễ), thỉnh kỳ (xin ngày cưới), thân nghinh (đón dâu), xưng là "Sáu lễ". Khi hôn lễ diễn ra thì vô cùng phô trương và xa xỉ. Dù sao Đường đại cũng là một nước cường thịnh thời đó,