Phòng thí nghiệm đèn đuốc sáng trưng, Hạnh Gia Tâm nhớ xong số liệu của một tổ thực nghiệm cuối cùng, rốt cuộc đứng lên.
Nhìn đồng hồ trên tường, nàng đã không hoạt động hai tiếng rồi.
Bởi vì trời tối, trên cửa kính phòng thí nghiệm rõ ràng mà ảnh ngược thân ảnh của nàng, Hạnh Gia Tâm nhìn chính mình trên pha lê, lôi kéo khuỷu tay, xoay xoay eo.
Một cái đầu xuất hiện trên cửa kính, liền ở phía sau nàng, một gương mặt xa lạ, lén lút.
Hạnh Gia Tâm quay đầu qua xem, lạnh giọng hỏi: "Ai?"
Người ở cửa dưới chân đánh cái lảo đảo, rốt cuộc xuất hiện toàn thân: "Sư tỷ, em là Trương Minh, nghiên cứu sinh cấp 15."
Tên cùng bộ dáng đều nhạt nhẽo như nhau, Hạnh Gia Tâm không hề để ý đến hắn, cúi đầu thu thập bảng số liệu trên bàn.
Người phía sau cũng không có rời đi, Hạnh Gia Tâm có chút bực bội. Thẳng đến nàng thu dọn đồ vật xong rồi, nam sinh kia mới lại nói: "Sư tỷ, em tới thống kê số người tham gia liên hoan cuối tuần này, chị đi sao?"
Có việc không nói sớm, cái này làm cho Hạnh Gia Tâm thật chán ghét, vì thế nàng trả lời mười phần lạnh băng đông cứng: "Không đi."
"Sư tỷ." Nam sinh chưa từ bỏ, "Mọi người đều đi, giáo thụ Trương cũng đến, xem như liên hoan họp thường niên..."
Hạnh Gia Tâm cầm túi xách cùng áo khoác muốn đi, nam sinh còn đang lải nhải: "Ăn cơm, ca hát, đánh bóng bàn, chơi bài bridge, nếu chị ngại ồn ào, bên kia còn có suối nước nóng, có thể đi ngâm..."
Hạnh Gia Tâm đi tới bên người hắn, ngắt lời: "Không đi."
Nam sinh lời nói bị cắt ngang, sững sờ ở nơi đó.
"Tránh sang một chút, tôi muốn khóa cửa." Hạnh Gia Tâm nói.
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, vặn hai vòng khóa trái, lại thử kéo một chút xác nhận. Trương Minh đứng ở một bên ngơ ngác mà nhìn động tác của nàng, ngón tay Hạnh Gia Tâm thon dài xinh đẹp, khóa cái cửa thôi đều phảng phất có thể nhảy ra bông hoa.
Nàng không có lại nhìn Trương Minh lần nào, giũ ra áo khoác lông vũ màu trắng vắt trên cánh tay, vừa đi vừa mặc vào.
Rất ít người mặc màu sắc sạch sẽ như vậy vào mùa đông, thân ảnh Hạnh Gia Tâm phảng phất tản ra ánh sáng nhu hòa, chẳng qua là buộc cái đuôi ngựa thấp thấp mà thôi, mái tóc quăn dài xinh đẹp tản ra ở trên lưng thon gầy, liền đủ để khiến cho người ta tương tư.
Trương Minh vẫn luôn nhìn nàng đi đến chỗ rẽ, mới nhớ tới vừa rồi nàng đã từ chối.
Hắn móc di động ra nhìn, trong nhóm chat WeChat thật nhiều người đang hỏi hắn có mời được nữ thần hay không.
- Không có.
Hắn đã phát ra biểu tượng khóc.
Tin nhắn liên tục hiện ra.
- Ta biết ngay【khóc lớn】
- Vừa rồi đánh cược vậy mà có người cược nàng sẽ đi, bao lì xì bao lì xì đi!
- Liên hoan họp thường niên haiz, Hạnh học tỷ vì sao không đi a? Các đạo sư cũng đều đi mà.
- Cái này mà ngươi cũng không biết, nữ thần tựa như núi cao tuyết liên, có thể cùng chúng ta đi hưởng thụ niềm vui của cấp thấp sao?
- Đúng vậy, người ta chính là muốn hiến thân cho nghiên cứu khoa học.
......
Trong lòng Trương Minh có chút khổ sở, hắn tới viện nghiên cứu này thực tập đã hai tháng, đây là lần đầu tiên nữ thần nói chuyện với hắn, hắn hao hết tâm tư đạt được nhiệm vụ thống kê danh ngạch đi liên hoan, lại hao hết tâm tư mà luyện tập lời kịch khuyên bảo rất nhiều lần, kết quả liền đổi lấy bốn câu nói.
Ai?
Không đi.
Không đi.
Tránh sang một chút, tôi muốn khóa cửa.
Thật lạnh a, Trương Minh rụt rụt thân mình, kéo lên khoá kéo áo khoác bởi vì vừa rồi muốn tỏ ra phong độ mà kéo xuống.
Đội nón và mang bao tay xong, Hạnh Gia Tâm mới ngồi trên Tiểu Điện Lư (xe đạp điện nhỏ) của nàng.
Quất thành (thành phố Quất) thiên về phía Nam, mùa đông không tính quá lạnh, nhưng đêm nay trời đổ mênh mông mưa phùn, không khí trở nên sền sệt lại râm mát.
Hạnh Gia Tâm mở ra Tiểu Điện Lư, lượng điện còn đầy đủ, vì thế yên tâm mà khởi động xe, chạy ra khỏi viện nghiên cứu.
Nón mũ ngăn cách mưa gió rất tốt, vị trí của viện nghiên cứu hẻo lánh, nơi nàng thuê phòng ở càng xa xôi, chạy qua một đường, chỉ có mấy chiếc xe vận tải lớn chạy ngược hướng.
Hạnh Gia Tâm thực thích loại thời khắc này, chỉ có tự nhiên thân cận ở bên người nàng, cái này làm cho nàng cảm giác thả lỏng và sung sướng.
Tiểu Điện Lư thịch thịch thịch một đường, giữa lộ trình dừng lại ở cửa siêu thị, Hạnh Gia Tâm khóa xe, vào siêu thị mua đồ ăn cho hai ngày kế tiếp.
Mì gói đủ các loại khẩu vị, cải bẹ, lạp xưởng, bánh mì, sữa chua lấy ra một thùng, lúc ra khỏi siêu thị đẩy một xe tràn đầy.
Cửa siêu thị có mấy người đàn ông tụ ở bên nhau hút thuốc, liền đứng ở bên cạnh Tiểu Điện Lư.
Hạnh Gia Tâm sửa sang lại túi đồ, xác định có thể thoải mái mà đặt lên Tiểu Điện Lư, lúc này mới cầm theo túi đi qua, lãnh lãnh đạm đạm mà nói một câu: "Làm phiền tránh ra một chút."
Người đàn ông quay đầu lại thấy nàng, chạy nhanh lùi ra sau một bước.
Nhưng phía trước hắn còn có một người, Hạnh Gia Tâm ngửi được mùi khói thuốc sặc mũi trong không khí, nhăn mày lại. Lại mở miệng lần nữa, ngữ khí liền thập phần khó chịu: "Tôi nói tránh ra một chút!"
Người đàn ông phía sau giọng rất lớn, tiếp lời nàng: "Này không phải đã tránh rồi sao!"
"Tôi không nói ông." Hạnh Gia Tâm liền người trước mắt đều lười nhìn, nhìn chằm chằm người mặc áo khoác da cũ nát kia, "Tôi nói người này."
Áo khoác da không nói chuyện, bên cạnh có người cười nói: "Các cô gái trẻ bây giờ đều rất nóng tính."
Hạnh Gia Tâm thập phần không kiên nhẫn, cứ việc rất không muốn có đụng chạm gì với những người này, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, nàng nhấc chân đi đến phía trước, đẩy ra cánh tay của áo khoác da, cuối cùng cũng chen qua.
Nàng cho rằng rốt cuộc thoát khỏi rồi, nhưng sau khi mới đi hai bước, nàng bị người túm chặt.
Áo khoác da bắt được nón của áo lông vũ, kéo ngược lại khiến nàng thấy hơi nghẹn cổ, Hạnh Gia Tâm không chút do dự, trên tay cầm bao nilon chứa đầy đồ ăn liền ném tới trên mặt người nọ.
"Băng" một tiếng, thanh âm giòn vang.
Nàng học rất nhiều kỹ năng phòng thân cho nữ giới, đập xong lần này, ném đồ vật liền chạy, lúc chuẩn bị lớn tiếng gọi người, áo khoác da nói chuyện: "Đừng kêu."
Hai chữ thanh lãnh bình tĩnh, lộ ra chút bực bội.
Hạnh Gia Tâm lại không ngu ngốc, ngươi không cho ta kêu ta liền không kêu sao, lập tức cất cao tối đa thanh âm: "Cháy rồi ——!"
Cửa siêu thị chỉ có hai người rảnh rỗi lập tức nhìn lại đây.
Hạnh Gia Tâm còn định kêu lần nữa, áo khoác da tiến lên hai bước vỗ vỗ