Khi Đàm Hữu nhận được cuộc gọi của Đàm Kỳ, cô đang lái xe, nghe được hắn nói Hạnh Gia Tâm biến mất, một chân dậm xuống chân ga, thân xe mạnh mẽ dừng lại một chút.
Cũng may không ở trên đường cao tốc.
Đồng nghiệp họ Triệu ngồi trên ghế phụ đang ngủ gật lập tức bị bừng tỉnh, vịn cửa sổ hộ hỏi: "Làm sao vậy làm sao vậy? Đâm cái gì sao?"
"Không." Đàm Hữu còn hoảng hơn so với đụng phải vật gì, khi mở miệng thanh âm có chút không khống chế được mà phát run, "Lão Triệu, nhà của chúng tôi đã xảy ra chuyện."
Lão Triệu vẫn kinh hãi như cũ: "Chuyện gì, chỉ cần người không có việc gì thì không sợ, ai cô đừng vội..."
Lung tung rối loạn an ủi một hồi, có lẽ đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Đàm Hữu ổn định, làm chính mình bình tĩnh lại, nhưng tim đập vẫn tiếp tục một đường gia tốc: "Lão Triệu, tôi phải chạy về nhà, tôi tìm một người lại đây tiếp xe, đoạn này ông tự mình chạy đi..."
Lão Triệu đứng lên, nhìn trước nhìn sau, phất phất tay với cô: "Không cần cô tìm, chính tôi còn không biết liên hệ đoàn xe sao? Cô đi đi, tôi thuận tiện xin phép cho cô."
"Cảm ơn cảm ơn." Đàm Hữu bắt lấy tay hắn, sau đó bắt đầu luống cuống tay chân mà thu dọn đồ vật của chính mình.
"Ai mà không có lúc đụng tới việc gấp." Lão Triệu thấy cô như vậy cũng hoảng, "Cô đừng vội, có một số việc càng nhanh sẽ càng loạn, trên đường chú ý an toàn."
"Ai, được." Đàm Hữu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy không có xe, liền trực tiếp mở cửa nhảy xuống.
"Ai!" Lão Triệu ở trong xe kêu, "Kêu cô đừng vội!"
Sao có thể không vội, Đàm Hữu chạy đến đường đối diện, vừa chạy vừa mặc áo khoác vào, sau đó gọi cho Hạnh Gia Tâm.
Không có người nhận, từng tiếng, giống như sợi dây sắc bén kéo ở trên hô hấp, Đàm Hữu nhìn một vòng xung quanh, muốn ngăn một chiếc xe lại.
Không có xe, cũng không ai tiếp điện thoại.
Đàm Hữu không biết nghĩ như thế nào, chạy lên phương hướng dọc theo ven đường đã gặp khi lui tới, hiện tại cô đang ở thành phố kế bên, hành trình ba giờ lái xe, có thể rút ngắn một chút cũng là một chút.
Điện thoại vang lên rồi bị cắt đứt, vẫn không ai tiếp. Đàm Hữu tiếp tục gọi, khi đang gọi cuộc thứ ba, cô quay đầu về phía sau nhìn thấy được một chiếc xe taxi.
Nhanh chóng đứng lại dùng sức phất tay.
Xe taxi dừng lại bên người cô, tài xế hạ cửa sổ xe hỏi cô: "Đi đâu đây?"
"Quất thành." Đàm Hữu nói.
"Quá xa..."
"Giá cả ông ra, tôi có việc gấp, nhiều tiền cũng được." Đàm Hữu đánh gãy lời hắn nói.
"Không phải, tôi sợ không đuổi kịp giờ trả xe..."
"Tôi lái cũng được!" Đàm Hữu kêu lên, từ trong túi móc ra ví của mình mình, cô cơ hồ có đủ bằng lái các loại hình, nhanh chóng lật qua, tài xế mở to hai mắt nhìn.
Nhưng hắn càng do dự.
Đàm Hữu hiểu rõ hắn suy nghĩ cái gì, bám chặt cửa sổ nói: "Tôi không có vấn đề gì về tinh thần, thật là có việc gấp phải chạy về, tôi sẽ không yêu cầu ông vượt đèn đỏ, chúng ta chỉ chạy theo tốc độ quy định. Đại ca, làm ơn."
Tài xế ngẩn người.
"Tôi cũng là người trong nghề, tôi biết bị khiếu nại thì rất phiền toái, chúng ta ít đi một chút phiền toái, làm chuyện tốt, có thể chứ?"
Tài xế nhíu nhíu mày, rốt cuộc mở khoá.
Đàm Hữu một giây tạm dừng cũng không có, nháy mắt liền kéo cửa ra, trực tiếp ngồi xuống ghế phụ.
Cô quay đầu nhìn tài xế, di động còn đặt ở bên tai: "Ông lái hay là tôi khai?"
"Trạng thái của cô thế này, thời tiết thế này còn chảy mồ hôi đầy đầu," tài xế một chân nhấn chân ga đi ra ngoài, "Để tôi lái."
Tuy rằng Đàm Hữu nói không yêu cầu tăng tốc, nhưng trạng thái của cô thật không giống không cần tốc độ.
Tài xế không dám lơi lỏng, tận lực lái nhanh một ít, sớm chút kết thúc chuyến xe này, cũng có thể sớm chút tiễn chuyện ngoài ý muốn này đi.
Đàm Hữu vẫn luôn gọi điện thoại, gửi voice call video trên WeChat, gửi tin nhắn, không ai tiếp cũng không ai trả lời.
Trên đường cô đột nhiên lại không dám gọi điện thoại, cô sợ khi Hạnh Gia Tâm vội vã dùng di động, đụng phải đang bận làm nàng không thể dùng.
Đàm Hữu véo véo tay mình làm bản thân bình tĩnh lại, kỳ thật không nên hoảng như vậy, nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì mà cô chưa từng trải qua, bị người ta xách dao đuổi theo chém cô cũng không hoảng như thế này.
Đàm Hữu vùi đầu vào trong bàn tay, nhưng đó là Hạnh Gia Tâm a.
Khi Hạnh Gia Tâm bị khi dễ, nếu cô không ở bên người nàng, làm sao bây giờ a.
Nhưng mà, nhiều năm như vậy, bắt đầu từ cao trung, đến khi gặp lại trước mùa đông năm ngoái, cô cũng chưa ở bên người nàng, chưa từng liên hệ nàng, không thể hỏi một câu, cậu sống có tốt không.
Đàm Hữu đột nhiên có chút hận chính mình.
Đàm Kỳ gọi điện thoại lại đây, hắn còn hoảng hơn cô: "Tỷ, ta đã hỏi bảo vệ cửa ở Cửu Viện, ông ấy nói thấy Hạnh Gia Tâm tự mình đạp xe đi ra ngoài, lúc ấy phía sau không có người nào đi cùng. Hiện tại ta đang đi biệt thự Nguyệt Hồ, nhìn xem có phải chị ấy về nhà hay không..."
"Ừ," Đàm Kỳ rốt cuộc ở gần hơn nhiều so với cô, hiện tại Đàm Hữu một chút cũng không ghen ghét hắn, chỉ hy vọng hắn nhanh chóng tìm được Hạnh Gia Tâm, "Nếu không ở nhà, thì đi tìm..."
Nhưng chưa nói ra tới.
"Ta biết, tìm Dương Vân." Đàm Kỳ nói tiếp.
"Ừ." Đàm Hữu treo điện thoại.
Tiếp theo chính là thời gian chờ đợi dài dòng, theo đạo lý mà nói từ Cửu Viện đến biệt thự Nguyệt Hồ nếu đi nhanh thì hơn hai mươi phút là có thể đến, nhưng hai mươi phút này thật là sống một giây bằng một năm.
Đàm Hữu khống chế thời gian, cách ba phút gọi cho Hạnh Gia Tâm một lần, hy vọng nàng có thể tiếp.
Một tiếng lại một tiếng, tất cả đều thất bại.
Thẳng đến Đàm Hữu lại lần nữa nhận được điện thoại của Đàm Kỳ.
"Tỷ..." Đàm Kỳ đang run giọng, nhưng là ngữ điệu nhẹ nhõm không ít, "Chị ấy ở nhà, ở nhà."
"Một mình?" Đàm Hữu hồi hộp trong lòng.
"Một mình," Đàm Kỳ đột nhiên ho khan một tiếng, "Ta đã hỏi bảo an, bảo an kiểm tra theo dõi, một mình."
"Tốt, được rồi." Trái tim Đàm Hữu vẫn nhảy mạnh, va chạm đến ngực cô đau, "Cảm xúc, ổn định không?"
"Theo dõi xem rất bình thường, nhưng mà chị ấy không mở cửa." Đàm Kỳ nói, "Ta và bảo an cùng nhau hô to ở ngoài cửa, chị ấy không mở cửa."
Lìng bàn tay Đàm Hữu đổ mồ hôi lợi hại hơn, cô đổi điện thoại qua tay kia, bàn tay tàn nhẫn mà chà xát ở trên quần áo.
Đàm Kỳ dừng một chút, cuối cùng vẫn nói: "Bảo an nói, tình huống đặc biệt có thể phê duyệt nhanh chóng, sau đó phá cửa xông vào nhà."
Đàm Hữu theo bản năng nói: "Không."
Nói xong, chính mình cũng ngẩn người.
"Không đi vào sao?" Đàm Kỳ yếu yếu mà hỏi lại một lần.
Đàm Hữu nghĩ nghĩ, vẫn cho câu trả lời tương tự: "Không, đừng đi vào."
Bên kia Đàm Kỳ không nói chuyện, Đàm Hữu hít sâu một hơi, nói: "Ngươi chờ ở bên ngoài đi, ta tới rồi lại nói."
"Ngươi còn bao lâu mới đến?"
Đàm Hữu nhìn tài xế: "Một tiếng."
Điện thoại cắt đứt, tài xế lập tức nói: "Một tiếng không tới được, ít nhất phải một tiếng rưỡi."
"Ông tận lực lái đi." Đàm Hữu nói thì nói như vậy, nhưng thời gian sau đó cô vẫn luôn hướng tới chỗ tài xế, chỉ nhìn chằm chằm đến nỗi tài xế hốt hoảng trong lòng.
Cho nên thật sự một chút cũng không dám lơi lỏng, thật đúng là tranh thủ trong vòng một giờ lái xe vào Quất thành.
Một chân phanh ngừng xe lại, tài xế nói: "Được rồi, xuống xe đi."
"Chưa tới, đưa Phật đưa đến Tây Thiên đi, biệt thự Nguyệt Hồ."
"Tôi không quen đường ở Quất thành, lúc này lại là giờ cao điểm."
"Ông xuống xe, để tôi lái." Đàm Hữu nói.
Tài xế nhìn phía cô, Đàm Hữu cảm thấy đôi mắt khô khốc đến khó chịu, giọng nói cũng vô cùng khẩn thiết: "Làm ơn."
Tài xế thở dài xuống xe, đi tới cửa ghế phụ, Đàm Hữu xuống xe thay đổi vị trí, chọn một lộ tuyến không dễ dàng kẹt xe nhất, một đường bay vọt qua đi.
Quất thành có những nơi theo dõi nghiêm khắc, cũng có nhưng nơi vốn chính là trang trí, Đàm Hữu rất rõ ràng.
Thật đến lúc chính mình lái xe, Đàm Hữu phải cảm ơn lúc trước tài xế không có cho cô lái.
Cô có chút không khống chế được mà tăng tốc, lý trí và cảm xúc căng như một sợi dây, tùy thời đều sắp đứt mất.
Cô không biết Hạnh Gia Tâm đã xảy ra chuyện gì, không biết trạng thái hiện tại của nàng rốt cuộc như thế nào, cô tự dựa vào cảm giác của mình ngăn cản Đàm Kỳ và bảo an cưỡng chế xâm nhập, nếu Hạnh Gia Tâm thật sự làm một ít việc ngốc, Đàm Hữu làm sao cũng không thể chuộc tội.
Khi quá độ khẩn trương đạt tới điểm giới hạn, Đàm Hữu lại hối hận, vì sao chính mình lại làm ra phán đoán như vậy, mình ở đâu ra tư cách đưa ra phán đoán này.
Phán đoán Hạnh Gia Tâm rất kiên cường, cho dù chịu trọng thương, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của bản thân.
Từng chút từng chút lúc hai người ở chung, những thời gian ngây ngô lúc vườn trường, Đàm Hữu lấy tất cả ký ức có thể cướp đoạt đều cướp đoạt một lần, tới cung cấp chứng cứ cho phán đoán của chính mình.
Rốt cuộc, rốt cuộc tới rồi.
Đàm Hữu từ trong bóp tiền rút ra vài tờ ném cho tài xế: "Cảm ơn."
Cô cũng không biết mình rốt cuộc cho bao nhiêu tiền, đẩy cửa xuống xe liền bắt đầu chạy.
Cô nhảy vào cửa quá nhanh, khi bảo vệ cửa phản ứng lại, xách theo cảnh côn từ phòng bảo vệ đuổi theo, lại làm sao cũng đuổi không kịp.
Mãi cho đến Đàm Hữu ngừng ở trước cửa nhà Hạnh Gia Tâm, bảo vệ cửa thở hồng hộc, nhìn về phía bảo an ở bên cạnh.
Bảo an hỏi Đàm Kỳ: "Đây là chị cậu?"
"Đúng vậy." Đàm Kỳ chạy tới bên người Đàm Hữu, "Còn ở trong phòng, không ra ngoài."
Bảo an muốn hỏi gì