Đàm Kỳ không đợi bao lâu liền tìm cớ về nhà, chuyện của hai người bọn họ, hắn có nhọc lòng hơn cũng vô dụng, còn không bằng về nhà với mẹ.
Tên Đàm Hữu này, hai ngày này vì bảo vệ Hạnh Gia Tâm, hẳn là sẽ không về nhà.
Chậc chậc chậc, Đàm Kỳ lắc đầu cảm thán dưới đáy lòng, thật là có vợ đã quên mẹ a.
Chỉ còn lại có Đàm Hữu đang đợi, đối với Đàm Hữu mà nói, tỷ lệ rảnh rỗi đến không có việc gì làm mà chờ một người như vậy thật sự rất nhỏ.
Cô hiếm khi có thời gian nhàn rỗi như bây giờ, chẳng sợ thân thể bất động, trong đầu cũng phải tính toán đơn hàng nơi này công việc nơi đó, quanh năm suốt tháng nào có lúc nào như thế này, dong dong dài dài, một ly trà sữa uống hết một buổi trưa.
Đầu óc cũng không phải vô dụng, nhưng lại vô dụng ở chuyện quan trọng.
Biểu cảm Hạnh Gia Tâm thất vọng lại khổ sở lúc giữa trưa thường thường lắc lư một vòng trong đầu cô, làm Đàm Hữu cảm thấy, không bồi nàng đi một cái tụ hội, tựa như phạm vào tội lớn ngập trời.
Nhưng làm sao đi buổi tụ hội đó đây, tụ hội của học sinh Cửu Viện, đó chính là học sinh Cửu Viện đó.
Tiệc tụ hội của sinh viên bình thường cô cũng chưa có tư cách đi, huống chi là nghiên cứu sinh, tiến sĩ, tinh anh chân chính của xã hội.
Đàm Hữu bưng trà sữa, thở dài thật dài.
5 giờ 20 phút, Đàm Hữu rời khỏi khu mua sắm, dùng bảy phút đi tới cửa Cửu Viện.
5 giờ 35 phân, bắt đầu có lão sư, học sinh, nhân viên nghiên cứu tan tầm dần dần trào ra.
Phong cách mặc quần áo của họ có một cảm giác thống nhất kì dị, đồng dạng đều là không thời thượng, Đàm Hữu là không hợp thời sát đất, mà những học giả này là không hợp thời chôn ở trong đống sách.
Phong độ của người trí thức, là một loại hương vị rất khó để hình dung. Cũng không phải mang mắt kính, hoặc là thân thể gầy yếu, tính cách ôn hòa. Đó là một loại khí chất bị tri thức đóng gói lên, Đàm Hữu nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Từ nhỏ đến lớn, cô thiếu tiền, lại không ghen ghét người có nhiều tiền. Càng giãy giụa ở vũng lầy tiền tài, thì càng rõ ràng cái gì là hơi tiền. Đã biết nguyên lý vận hành của tư bản, sẽ càng sùng kính những con người có lý tưởng cao thượng, thông minh lại nỗ lực đó.
Theo Đàm Hữu thấy, hiện tại những người đi ra từ Cửu Viện này, hồn nhiên lại chấp nhất, là một loại tự mang hào quang, cao thượng nhất kia.
Hạnh Gia Tâm cũng là loại người này, Hạnh Gia Tâm vẫn luôn chính là người như vậy, chẳng sợ thời điểm bị cô lập, bị khinh nhục, Đàm Hữu cũng cảm thấy nàng đứng ở nơi tầng cao nhất, đang nhìn xuống cái thế giới tục tằng này.
Đàm Hữu cảm thấy chính mình ở cửa Cửu Viện, không thích hợp.
Cô lui về sau mấy bước, ở góc độ có thể trông thấy cửa, lại không chắn đường mọi người đi ra.
Một đám đông người tan tầm, bắt đầu là đám người tốp năm tốp ba nói nói cười cười.
Đàm Hữu nhìn thời gian, đã mau 6 giờ.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, Hạnh Gia Tâm nếu biết cô đang đợi nàng, sẽ không thể nào để cô chờ lâu như vậy.
Là đang tức giận? Hay là cảm thấy cô đang giận…
Đàm Hữu móc di động ra, gọi điện thoại cho Hạnh Gia Tâm.
Điện thoại được tiếp rất nhanh, giọng Hạnh Gia Tâm sốt ruột hoảng hốt: “Này?”
“Sao cậu còn chưa ra tới? Phải tăng ca sao?” Đàm Hữu hỏi.
“A? A…” Hạnh Gia Tâm ngạc nhiên, “Cậu đang đợi mình sao?”
“Đúng vậy, mình ở cổng lớn.”
“Mình lập tức đến!” Hạnh Gia Tâm kêu lên, điện thoại bên kia vang lên một hồi hỗn độn.
“Không vội, chậm một chút.” Đàm Hữu cường điệu.
Điện thoại treo, hết thảy phảng phất về tới trạng thái bình thường nhất.
Hạnh Gia Tâm một đường từ toà thực nghiệm chạy ra tới, vội vã chạy mau tới cửa, đột nhiên nhớ tới chưa lấy xe.
“A…” Nàng đã thấy Đàm Hữu, Đàm Hữu đang cúi đầu xem di động, Hạnh Gia Tâm ngẩn người, đột nhiên không biết nên làm cái nào trước.
Lúc này Đàm Hữu nhìn lại đây, bốn mắt nhìn nhau, Hạnh Gia Tâm lập tức làm ra quyết định.
Nàng tiếp tục chạy như bay đi ra ngoài, nhảy tới trước mặt Đàm Hữu, cười nói: “Chào cậu oa.”
Đàm Hữu cười cười, cũng đáp lời nàng: “Chào cậu a.”
“Chúng ta đây… Về nhà sao?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Đúng rồi, nếu cậu muốn ăn ở bên ngoài, chúng ta liền ăn cơm trước rồi về nhà.”
“Nếu không ăn ở bên ngoài?”
“Muốn cho mình nấu cơm cứ việc nói thẳng.” Đàm Hữu tiếp tục cười.
“Muốn cho cậu nấu cơm.” Hạnh Gia Tâm biết nghe lời phải.
“Được, còn có thể tiết kiệm tiền.” Đàm Hữu nói, “Vậy đợi lát nữa đi một chuyến siêu thị mua đồ ăn.”
“Ừm!” Hạnh Gia Tâm rất vui vẻ.
Nàng có rất nhiều lý do để vui vẻ, tỷ như Đàm Hữu cũng không có tức giận đến không để ý tới nàng, tuy rằng buổi chiều không có liên hệ nàng, nhưng đã hứa chờ nàng tan tầm vẫn có chờ.
Lại tỷ như, lại có thể ăn cơm do Đàm Hữu làm, hơn nữa hình như… phải… Có thể đêm nay còn ở chỗ nàng qua đêm?
“Xe cậu đâu?” Đàm Hữu đã hỏi tới trọng điểm.
“A, ở bãi xe.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Vậy cậu đây là… Hôm nay không chạy xe sao?”
“Chạy.” Hạnh Gia Tâm không muốn bỏ lỡ bất kì một cơ hội nào ngồi ghế sau xe của Đàm Hữu.
Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn nàng.
“Mình đi lấy, hắc hắc hắc, vừa rồi ra quá gấp đã quên.” Hạnh Gia Tâm lại vội vàng quay đầu chạy trở về.
Bị Đàm Hữu một phen kéo lại: “Đưa túi cho mình đi.”
“Ừ!” Hạnh Gia Tâm cầm chìa khóa, nhẹ nhàng mà đi trở về Cửu Viện.
Đàm Hữu nhìn bóng dáng của nàng, dâng lên cảm giác áy náy nồng đậm.
Giữa trưa rõ ràng tranh chấp thật sự không thoải mái, Hạnh Gia Tâm gặp lại cô vẫn có thể bảo trì trạng thái phảng phất như chuyện gì cũng chưa có phát sinh, nàng đơn thuần mà vui vẻ, vì nhìn thấy cô mà vui vẻ.
Đàm Hữu quơ quơ cái túi trên tay, nói thật ra, trước nay cô còn chưa từng được một người coi trọng như vậy.
Mang theo cảm giác cảm kích và áy náy này, Đàm Hữu chở Hạnh Gia Tâm về tới biệt thự Nguyệt Hồ, đi siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn mà Hạnh Gia Tâm thích.
Trở lại trong phòng, Hạnh Gia Tâm đi tháo trang sức rửa mặt, Đàm Hữu vào phòng bếp, lưu loát mà làm cơm.
Chờ cháo nấu chín, đồ ăn cũng bắt đầu xào, Hạnh Gia Tâm ở cửa phòng bếp lộ ra cái đầu, cười khanh khách mà nhìn chằm chằm cô.
Đàm Hữu vừa quay đầu lại, liền phát hiện nàng đã tắm xong, sạch sẽ, tóc còn có chút ướt.
“Đừng đứng đó, khói dầu sẽ làm dơ quần áo.” Đàm Hữu nói.
“Không dơ.” Hạnh Gia Tâm thực mau trả lời cô.
“Mình muốn xào ớt cay, sẽ sặc.”
“Vậy cậu có sặc hay không?” Hạnh Gia Tâm thật là một tiểu tri kỷ.
Đàm Hữu cười rộ lên: “Tiểu công chúa, nghe lời được không, đừng nhìn chằm chằm mình nấu cơm.”
“Cậu đây là ngượng ngùng sao?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
Đàm Hữu đột nhiên ném dao trên tay, bước nhanh mà đi tới trước mặt Hạnh Gia Tâm, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng.
Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm như vậy, Hạnh Gia Tâm đoán không ra cô muốn làm gì, nhưng khoảng cách lại gần, làm chút gì đó cũng tốt.
Vì thế ở dưới ánh mắt của Đàm Hữu, nhấp nhấp môi, lông mi run lên run lên, rốt cuộc đỏ mặt.
“Xem, là mình ngượng ngùng sao?” Đàm Hữu đắc ý dào dạt mà hỏi lại, không chút nào lưu luyến mà xoay người, “Đi phòng khách ngồi đi.”
Lúc này Hạnh Gia Tâm nhanh như chớp mà chạy, có chút thẹn thùng, cảm thấy bị người ta đùa giỡn, lại ghét bỏ chính mình không có tiền đồ, ngồi ở trên sô pha đấm gối ôm một hồi lâu.
Chờ cơm lên bàn, mùi hương bốn phía, Hạnh Gia Tâm ngồi nghiêm chỉnh, đầu tiên là một trận khích lệ chân tình thật cảm như bình thường, sau đó vung chiếc đũa lên, tiếp đó là một trận gió xoáy quét qua đồ ăn.
“Này,” Đàm Hữu thấy buồn cười, “Cậu gấp như vậy làm gì? Không ai giành với cậu.”
Hạnh Gia Tâm nói dối: “Đói bụng.” Nàng bưng cháo lên.
“Dừng!” Đàm Hữu hô to một tiếng, sợ tới mức Hạnh Gia Tâm thiếu chút nữa ném cái chén đi.
Một đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Đàm Hữu, vô tội giống như mèo con đang xin đồ ăn.
“Buông…” Đàm Hữu nói, “Nóng.”
Hạnh Gia Tâm lúc này mới phát hiện là hình như có chút nóng, nàng buông chén xuống.
“Rốt cuộc cậu đang gấp cái gì?” Đàm Hữu hỏi.
“Mình không gấp.” Hạnh Gia Tâm kiên trì.
“Vậy cậu cứ từ từ ăn, lấy ra chút văn nhã mà người làm công tác văn hoá nên có.”
“Mình mới không văn nhã đâu.” Hạnh Gia Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cậu hay lắm.” Đàm Hữu cười tổng kết.
Trải qua một trận dạy dỗ của cô, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc chậm lại một ít.
Nhưng cũng là sốt ruột hơn so với bình thường, cháo không lạnh, liền phải thổi lạnh nó.
Đàm Hữu nhìn bộ dáng nàng phồng lên quai hàm, cảm thấy đáng yêu, lại hơi hơi có chút dự cảm không ổn.
Hạnh Gia Tâm tuyệt đối đang suy tính cái gì đó.
Quả nhiên, dự cảm sau khi hai người quét sạch đồ ăn xong, trở thành sự thật.
Hạnh Gia Tâm cầm chén đũa bưng tới phòng bếp, ăn vạ ở trước mặt cô, thúc giục thế nào cũng không đi.
Đàm Hữu giống như người mẹ xoắn tay áo rửa chén, bên cạnh đứng một tên vướng bận, nhìn chằm chằm đôi mắt cô giống như chưa ăn no vậy.
“Đàm Hữu, hai ngày này cậu không cần đi làm sao?” Hạnh Gia Tâm nhỏ giọng hỏi.
“Ừm.” Đàm Hữu đáp một tiếng, không muốn nói dối nên không tìm cớ.
Nhưng Hạnh Gia Tâm thông minh mà đoán được: “Có phải cậu bởi vì lo lắng mình không?”
Đàm Hữu rửa chén lau chén, sau một lúc lâu: “Ừ.”
“Hắc, vậy đêm nay có phải cậu cũng ở nhà mình không?”
Lúc này đang ở nha, Đàm Hữu xả nước xả nước: “Phải.”
“Yeah!” Hạnh Gia Tâm vui vẻ mà kêu.
“Vậy cậu có thể đi ra ngoài không?” Đàm Hữu quay đầu bất đắc dĩ hỏi.
“Mình muốn nói chuyện với cậu mà.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Xong việc nói, mình sợ nước bắn lên người cậu.”
“Bắn cũng không có việc gì, mình thích xem bộ dáng cậu làm việc.”
Đàm Hữu muốn đánh nàng.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên kêu lên: “A, tay áo của cậu.”
“Làm sao vậy?” Đàm Hữu nâng lên cánh tay xem.
Không chờ cô thấy rõ, Hạnh Gia Tâm một bước vượt qua tới, hoàn toàn biến mất khoảng cách giữa các nàng.
Ngón tay lành lạnh đáp lên cổ tay của cô, sau đó động tác mềm nhẹ mà, thong thả mà, đẩy áo lông của cô đi lên.
“Tay áo rơi xuống rồi.” Hạnh Gia Tâm nói.
Rơi xuống mà dùng tốc độ thế này đẩy sao?
Đàm Hữu nổi hết da gà lên.
Hạnh Gia Tâm đẩy xong tay áo bên này rồi, lại chạy tới kéo bên kia, bắt lấy cánh tay cô cũng thật chuẩn xác.
Lần này tuy rằng có chuẩn bị, nhưng xúc cảm tựa hồ càng rõ ràng, Hạnh Gia Tâm ôm cánh tay cô, từng chút mà xốc lên trên.
“Cậu…” Đàm Hữu trong lòng căng thẳng, “Cậu đi ra ngoài cho mình.”
Hạnh Gia Tâm rốt cuộc bị mạnh mẽ đuổi ra khỏi phòng bếp.
Nàng rất vui vẻ, thành công luôn cần phải trả giá thật lớn mà, Hạnh Gia Tâm mới thành lập bậc hai xong, cũng không ép buộc thật chặt, vui sướng hài lòng mà nhảy lên lầu hai, sau đó ngồi ở trong phòng Đàm Hữu suy nghĩ, đợi lát nữa phải sờ như thế nào.
Phải sờ như thế nào, hôn như thế nào, mới có thể làm Đàm Hữu đồng ý bồi nàng đi tụ hội ngày mốt.
Loại thời điểm này giống như trong TV, mỹ nhân kế đều rất hữu dụng, Hạnh Gia Tâm cảm thấy, mặc kệ người khác đối mặt nàng thì có cảm giác gì, Đàm Hữu khẳng định là cảm thấy nàng đẹp.
Hạnh Gia Tâm mím môi, nhớ tới số lần hôn môi không nhiều lắm của hai nàng.
Đàm Hữu nhất định là thích, bằng không, hai lần kịch liệt nhất kia, vì sao đều là cô ấy chủ động.
Hắc hắc.
Đàm Hữu đẩy cửa, liền thấy được Hạnh Gia Tâm ngồi ở trên mép giường của cô cười ngây ngô.
Cô hoảng sợ: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Làm sao vậy?” Hạnh Gia Tâm thu nụ cười, “Đây là nhà mình.”
“Nhưng mà đây là phòng ở tạm thời của mình.”
“Cậu không chào đón mình tới phòng cậu sao?”
“Không, chỉ là có chút đột ngột.”
“Vậy cậu