Mưa tí tách tí tách mà rơi một đêm, tới rồi sáng sớm ngày hôm sau, lại trong.
Đàm Hữu làm tốt bữa sáng, kêu Hạnh Gia Tâm vài tiếng, Hạnh Gia Tâm mới vội vã mà từ trên lầu chạy xuống.
“Hôm nay sao lại lâu như vậy?” Đàm Hữu đặt mâm đồ ăn, “Mình nghe cậu thức dậy còn sớm hơn ngày thường một ít.”
“Cậu nhìn xem sao.” Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, đúng là có chút khác lạ.
Mặt Hạnh Gia Tâm vốn dĩ liền tinh xảo, lúc này nhìn giống như em bé, hàng mi dài chớp chớp.
Ở cạnh lâu rồi, Đàm Hữu cũng coi như là hiểu biết một chút kỹ xảo hoá trang của nữ sinh, chỉ chỉ đôi mắt nàng nói: “Dán lông mi giả.”
“Rõ ràng vậy sao!” Hạnh Gia Tâm kêu lên.
Đàm Hữu vui tươi hớn hở mà cười: “Người khác xem rõ hay không rõ ràng thì không biết, mình xem rất rõ ràng.”
“Vì cái gì nha?” Hạnh Gia Tâm đứng xa chút, “Như vậy cũng nhìn rõ ràng sao?”
“Tốt hơn một chút.” Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm chu miệng lại tiến đến trước mặt cô: “Đợi lát nữa mình vẫn nên đổi một cái đi.”
“Đừng, thật đẹp a.” Đàm Hữu nói, “Chủ yếu là mình biết lông mi nguyên bản của cậu dài hơn, người khác không biết, không phải sẽ nhìn không ra sao.”
“Cậu làm sao mà biết được?” Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn cô cười, bộ dáng biết rõ cố hỏi.
Đàm Hữu chụp nàng một chút: “Sáng sớm tinh mơ đâu ra nhiều vấn đề như vậy, ngồi xuống ăn cơm.”
“Ừ.” Hạnh Gia Tâm nghe lời đến như là mấy đứa bé ở nhà trẻ.
Hai người ăn cơm sáng xong, Hạnh Gia Tâm lại lên lầu mân mê một hồi lâu, lúc lại xuống lầu, cả người xinh đẹp đến không thể bắt bẻ.
“Hạnh tiểu thư, xin hỏi cậu đây là đang đi trên thảm đỏ sao?” Đàm Hữu trêu chọc nàng.
“Đi thảm đỏ phải mặc lễ phục, các quý cô cần mang giày cao gót.” Hạnh Gia Tâm nói, “Mình đây là trang điểm hằng ngày.”
Đàm Hữu cười rộ lên, cảm thấy nàng thật là đáng yêu.
Lúc Hạnh Gia Tâm khom lưng đổi giày, xem xét Đàm Hữu một cái.
Đàm Hữu chú ý tới, nhưng không nhúc nhích.
Cô luôn luôn không có túi xách balo gì, trong tay chỉ lấy một phen dù, quần áo vẫn là bộ mặc ngày hôm qua, tóc cũng vẫn là tùy ý buộc một nắm nhỏ ở sau đầu, không có bất cứ biến hóa nào.
Nhưng Hạnh Gia Tâm cũng chỉ nhìn một cái, không nói gì thêm.
Hai người ra khỏi nhà, sáng sớm sau một đêm mưa không khí vô cùng tươi mát. Ngày hôm qua không chạy Tiểu Điện Lư về nhà, lúc này chỉ có thể sóng vai đi ra tiểu khu.
Đàm Hữu tự nhiên mà tiếp nhận túi trên tay Hạnh Gia Tâm, có chút kinh ngạc: “Sao lại nặng như vậy?”
“Mang theo nguyên bộ đồ trang điểm.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Không phải cậu đã trang điểm xong rồi sao?”
“Tới buổi tối chắc chắn sẽ rớt nha, phải bổ trang.” Hạnh Gia Tâm nói, “Còn có Dương Quả, mình muốn giúp cậu ấy hoá trang.”
Đàm Hữu rất muốn nói một lần tụ hội của bạn học không cần thiết long trọng như vậy, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy đây chính là tụ hội của phần tử trí thức cao cấp, rốt cuộc có cần long trọng như vậy không, cô cũng không có kinh nghiệm gì.
Vì thế thay đổi chủ đề: “Lúc giúp người khác hoá trang tránh xa một chút đi.”
“Ha?” Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn cô.
“Chính là, không cần cách quá gần.” Đàm Hữu sờ soạng cái mũi, thay đổi một cách nói.
Hạnh Gia Tâm cười rộ lên, vui sướng hài lòng mà nhìn cô, qua một hồi lâu mới nói: “Mình không, cách xa sao có thể nhìn rõ được.”
“Nghe lời.” Đàm Hữu nhăn mày lại.
“Vẫn là không.” Hạnh Gia Tâm tiếp tục vui vẻ.
Đàm Hữu duỗi tay một phen ôm lấy bả vai nàng, hung hăng nhéo trên vai một phen: “Không nghe lời về sau cũng đừng muốn ăn cơm mình làm.”
Hạnh Gia Tâm méo miệng, dựa dựa vào trong lòng ngực Đàm Hữu, dùng đỉnh đầu cọ cọ mặt cô: “Được rồi.”
Hai người ra cửa lớn tiểu khu, bảo vệ cửa đều đã nhìn quen mắt, vẫy tay chào hỏi các nàng.
Làm Đàm Hữu có loại ảo giác, giống như cô thật sự ở tại khu biệt thự xa hoa này, có một ... như Hạnh Gia Tâm vậy…… Khụ khụ.
Gọi xe tới cửa Cửu Viện rồi, Hạnh Gia Tâm ăn vạ không chịu đi vào.
Lục tục có người đi ngang qua, Đàm Hữu lôi kéo nàng qua bên cạnh.
Hạnh Gia Tâm không nói thì tìm cái để nói: “Hôm nay cậu muốn làm gì nha?”
“Đi xử lý chút công việc.” Đàm Hữu nói.
“Giữa trưa bồi mình ăn cơm sao? Mình muốn ăn cái lẩu.”
“Cậu ăn mặc xinh đẹp như vậy đi ăn lẩu? Đến lúc đó cả người bám đầy mùi.”
“Nga.” Hạnh Gia Tâm héo héo, “Vậy ăn cái gì?”
“Giữa trưa tùy tiện ăn chút đi, buổi tối khẳng định có thật nhiều thứ muốn ăn.” Đàm Hữu nói.
Mắt Hạnh Gia Tâm sáng rực lên: “Cậu chớ quên việc tối nay nha.”
“Không quên không quên.” Đàm Hữu nhìn chằm chằm Hạnh Gia Tâm, “Đừng nhúc nhích.”
“Huh?” Hạnh Gia Tâm vẫn không nhúc nhích.
Đàm Hữu thò lại gần, dùng tay nắn vuốt trên trán nàng: “Có sợi tóc, muốn rớt vào trong mắt.”
“Hắc hắc.” Hạnh Gia Tâm ngây ngô cười.
Phía sau đột nhiên có người nặng nề mà khụ hai tiếng.
Đàm Hữu xoay người, thấy được Dương Quả một chút cũng không giống ngày thường.
Không có chiếc áo lông vũ dài màu đen kia, đường nét cơ thể của Dương Quả rốt cuộc lộ ra, áo khoác bản hình mạnh mẽ, màu sắc ôn nhu phối cùng váy, ảnh hưởng đến cả người đều tươi sáng không ít.
“Oa nga.” Đàm Hữu cảm thán nói, “Đây là ai vậy?”
Dương Quả duỗi tay đỡ đỡ mắt kính, lại là hai tiếng ho giả: “Các người không cần chắn ở cửa, bổn cô nương muốn đi làm.”
“Ha ha ha ha.” Đàm Hữu cười rộ lên, “Đừng ngượng ngùng, là thật sự đẹp mắt.”
Dương Quả chớp chớp mắt với cô: “Thật tinh mắt.”
Hạnh Gia Tâm chạy tới trước mặt Dương Quả: “Đồ vật mình đều mang theo, buổi chiều phòng thí nghiệm của mình không có ai, cậu lại đây.”
“Ừ.” Dương Quả cười ôm cánh tay nàng, “Đi vào?”
Hạnh Gia Tâm nhìn Đàm Hữu.
“Mau vào đi thôi.” Đàm Hữu vẫy vẫy tay, “Mình cũng phải đi bận việc.”
Hình bóng hai người rốt cuộc biến mất ở Cửu Viện, Đàm Hữu xoay người đi về phía khu mua sắm, kỳ thật cô không có gì bận.
Ở bên người Hạnh Gia Tâm mấy ngày nay, chính là ngày nghỉ cô tự cho chính mình, cũng không cần nghĩ nhiều cái gì, chỉ nghĩ về hiện tại.
Hôm nay nơi chủ yếu cô ở cho hết thời gian là hiệu sách ở trung tâm mua sắm, gọi ly cà phê, tìm một vị trí không người, sau đó lấy hai quyển sách, cho tư tưởng đi ngao du.
Phảng phất như những nhân viên văn phòng bình thường nhất.
Thời điểm chọn sách, ánh mắt Đàm Hữu đặt ở một bìa sách xấu xấu.
Sách này cô từng gặp ở trên kệ sách của Hạnh Gia Tâm, một bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng rất dài.
Đàm Hữu không xác định chính mình có thể đọc hiểu hay không, nhưng ở trong một góc không người chú ý, thử xem vẫn là có thể.
Không nghĩ tới, một khi tĩnh tâm mở ra, liền hoàn toàn đắm chìm ở câu chuyện có những tư tưởng kỳ diệu hoàn toàn đan xen này.
Tới khi Hạnh Gia Tâm gọi điện thoại lại đây, cổ Đàm Hữu có chút cứng đờ, eo cũng có hơi đau.
Cô đứng dậy hoạt động thân mình, quyết định khi nào có rảnh sẽ đọc xong quyển sách này.
Đến lúc đó tốt xấu cũng có thêm một chủ đề chung với Hạnh Gia Tâm.
Cơm giữa trưa ăn khá thanh đạm, xong việc Hạnh Gia Tâm cứ theo lẽ thường mà ăn vạ không chịu trở về, Đàm Hữu liền câu được câu không trò chuyện với nàng, thẳng đến chậm rãi đến giờ trở về.
Lúc rời đi, Hạnh Gia Tâm ôm cô một chút, tạm dừng vài giây mới đứng lên, không đầu không đuôi mà đột nhiên nói một câu: “Bộ dáng gì cậu cũng đẹp.”
Trong lòng Đàm Hữu run lên, cười cười: “Lự kính của cậu cũng thật dày.”
“Dương Quả cũng nói như vậy.”
“Lự kính của Dương Quả cũng dày.”
“Vậy tất cả những người quen biết cậu đều có lự kính à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu không nói lý.” Hạnh Gia Tâm nắm tay nhỏ đánh cô hai cái.
Chờ người này rốt cuộc đi rồi, Đàm Hữu đứng ở tại chỗ ngẩn người hai giây, ngồi trên xe bus về biệt thự Nguyệt Hồ.
Chìa khóa cô cố ý mang theo dự phòng, chạy thêm một chuyến này, một nửa là còn đang do dự, một nửa là muốn cho Hạnh Gia Tâm một bất ngờ.
Hiện tại, không thể tiếp tục do dự.
Hạnh Gia Tâm đã không ngừng mà thỏa hiệp, Đàm Hữu cô nếu ngay cả bộ quần áo cũng không dám mặc, liền quá hèn nhát.
Quần áo liền ở trong ngăn tủ, Đàm Hữu dựa theo biện pháp Hạnh Gia Tâm nói mặc vào, mở ra ban công dạo một vòng, phát hiện có chút lạnh.
Dù sao phía dưới váy đã có quần jeans, vậy dứt khoát thân trên lại mặc thêm cái áo lông, Đàm Hữu hướng về phòng, lấy ra cái áo lông mỏng bó sát người của mình, một hồi cởi lại một hồi mặc.
Cái này chắc là không lạnh nữa, Đàm Hữu giẫm lên giày cao chừng năm centimet, đứng ở trước gương, tự mình dọa mình nhảy dựng.
Ân…… Không nhìn mặt còn đỡ, nhìn mặt cứ cảm thấy có chút chẳng ra cái gì.
Đàm Hữu nỗ lực giãn mày, thu nhỏ khoảng cách giữa hai chân, sau đó lại học bộ dáng Hạnh Gia Tâm cười cười.
“Ha ha ha ha ha…” Đàm Hữu cười lên tiếng, giống như một đứa ngốc.
Ở trong phòng xoay vài vòng, Đàm Hữu vô cùng thông minh mà chụp một tấm ảnh phối đồ của mình, sau đó lên Baidu tìm kiếm ảnh.
Nhảy ra rất nhiều hình ảnh tương tự, Đàm Hữu lật qua từng ảnh, đột nhiên phát hiện, thật ra chính mình không phải là chẳng ra cái gì.
Nói như thế nào đây, cùng kiểu phối hợp thế này, ngược lại không có bao nhiêu người mẫu hoặc là minh tinh có diện mạo ngọt ngào như Hạnh Gia Tâm như vậy.
Đàm Hữu nắm nắm tay, trong lòng thư hoãn rất nhiều, sau đó không cho mình cơ hội đổi ý mà ném chìa khóa ở trong phòng, sau đó đóng cửa.
Nếu đến một bước này, Đàm Hữu bỏ qua ánh mắt của người qua đường nhìn lại đây, vào một tiệm cắt tóc thoạt nhìn rất xa hoa.
Thợ cắt tóc Tony dùng hoa lan chỉ lột dây cột tóc da gân của cô, sau đó chọn một lọn tóc, hỏi cô: “Mỹ nữ, cô muốn kiểu tóc nào?”
Đàm Hữu nói không ra cái tên, chỉ click mở di động nhảy ra một tấm ảnh chụp.
Vừa rồi cô lưu lại, một người mẫu có ngũ quan và màu da gần với cô nhất, vừa vặn cũng là tóc ngắn sóng vai.
“Cái này.” Đàm Hữu lời ít mà ý nhiều.
“Nga ~~ đã hiểu.” Tony mở to mắt to nói, “Kỳ thật cái này nếu nhuộm mấy lọn tóc, sẽ càng đẹp mắt.”
“Không cần,” Đàm Hữu không bị lừa dối, “Chỉ cần cái này, dùng một lần.”
Tony: “Cosplay sao? Đừng nói, cô thật đúng là giống.”
Đàm Hữu nghe không hiểu, “Ừ” một tiếng.
“Lông mày tỉa một chút đi, chúng tôi còn có chuyên viên trang điểm.” Đầu Tony đặt ở bên đầu Đàm Hữu, nhìn Đàm Hữu trong gương, “Tôi bảo đảm, hiệu quả sau đó, cô sẽ còn xinh đẹp hơn người mẫu đó.”
Thời gian tụ hội Tết Nguyên Tiêu quyết định lúc 7 giờ rưỡi, bởi vì cơ hồ có một nửa là học sinh của Cửu Viện, cho nên mọi người hẹn 6 giờ rưỡi tập hợp ở cửa Cửu Viện, cùng nhau ngồi xe đi.
Dương Quả sớm đã tới phòng thí nghiệm của Hạnh Gia Tâm, hai người nghiên cứu trang dung một hồi lâu, sau đó trốn ở góc phòng trang điểm.
Lúc 5 giờ rưỡi, hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả, Dương Quả xoã tóc, gỡ xuống mắt kính, để Hạnh Gia Tâm chụp một tấm ảnh cho cô.
Sau đó, đối với ảnh chụp của mình, hét lên một tiếng dài.
Quả thực gấp không chờ nổi mà muốn ra khỏi cửa, gấp không chờ nổi mà muốn tham gia tụ hội, sau đó ở trước