*H hay không H nói một lời thôi
Đàm Hữu hẹn Hạnh Gia Tâm gặp mặt, cô muốn chọn địa điểm ở một tiệm cà phê gần hai người một chút, nhưng Hạnh Gia Tâm từ chối.
Hạnh Gia Tâm kêu cô đi biệt thự Nguyệt Hồ, bằng không, vậy không gặp.
Khi Đàm Hữu lái xe hướng biệt thự Nguyệt Hồ, thật nghĩ không ra, rõ ràng là người này gọi điện thoại lại đây, sao lại biến thành giống như cô cầu xin để được gặp mặt một lần vậy.
Chờ xe tới cửa biệt thự Nguyệt Hồ rồi, bảo vệ cửa chào hỏi cô một cái liền cho vào, Đàm Hữu đột nhiên nghĩ thông suốt.
Còn có thể vì cái gì, còn không phải là nghẹn lâu như vậy, thật sự không nhịn được, muốn gặp mặt Hạnh Gia Tâm một lần sao.
Cô chưa bao giờ biết có thể trong khoảng thời gian ngắn nhớ một người đến thế, nhớ đến bây giờ lái xe tại trong tiểu khu nhà nàng, cứ cảm thấy tiểu khu này thân thiết như cố hương của cô.
Đàm Hữu ngừng xe ở cửa nhà Hạnh Gia Tâm, sau đó gọi điện thoại cho nàng.
Hạnh Gia Tâm đón rất nhanh: “Alo?”
Đàm Hữu nói: “Mình tới cửa rồi, xuống đi.”
“Cậu đi lên.” Hạnh Gia Tâm nói thật dứt khoát.
“Hôm nay thời tiết không tồi,” Đàm Hữu nói, “Chúng ta ra ngoài đi dạo, hoặc là liền ở trong tiểu khu của cậu, bên trong không phải có một cái hồ sao, vẫn chưa xem kĩ lần nào.”
“Không đi.” Hạnh Gia Tâm nói.
Nàng nói thật sự trực tiếp, Đàm Hữu nhất thời không biết trả lời thế nào.
Một lát sau, cô không cúp điện thoại, Hạnh Gia Tâm cũng không tắt.
“Được rồi, mình đi lên.” Đàm Hữu thỏa hiệp.
Khi đi đến cạnh cửa, cửa mở.
Đàm Hữu vào phòng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, khóa trái cửa chính.
Lầu một không có ai, thậm chí cũng không có hơi người, Đàm Hữu nhìn thoáng qua phòng bếp, lúc cô đi đồ vật đặt như thế nào, hiện tại vẫn còn đặt như thế đó.
Đàm Hữu lên lầu hai, gõ gõ cửa phòng Hạnh Gia Tâm.
“Tiến vào.” Tiếng Hạnh Gia Tâm từ phòng bên cạnh truyền đến.
Đàm Hữu ngẩn người, đó là căn phòng nhỏ lúc trước cô ở, đêm Nguyên Tiêu cô đi khá gấp, còn có một ít đồ chưa lấy về.
Hạnh Gia Tâm ở tại gian phòng này, làm gì, có ý gì.
Đàm Hữu đột nhiên căng thẳng trong lòng.
Ở trên đường đến cô vẫn luôn không ngừng nói với bản thân, bình tĩnh bình tĩnh, cô chỉ là tới khai đạo Hạnh Gia Tâm.
Tới nói rõ ràng với nàng, không cần lại để nàng suy nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn.
Nên học tập thì học tập, nên làm việc thì làm việc, không có việc gì thì cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, quen biết thêm những người cùng chung chí hướng.
Tới lúc ấy rồi, nàng sẽ phát hiện, thật ra Đàm Hữu cô, thật sự không tính là người tốt gì, không đáng để nàng thích.
Những lời này không thể nói rõ trong điện thoại.
Đàm Hữu muốn giáp mặt nói.
Giáp mặt cô liền có thể thấy đôi mắt của Hạnh Gia Tâm, nghe thấy hơi thở trên người nàng.
Không biết giữa các nàng, còn dư lại bao nhiêu lần giáp mặt như vậy.
Tay Đàm Hữu đẩy cửa không tự giác nắm chặt, thân thể cũng banh thẳng.
Cửa nhẹ nhàng “ca” một tiếng, mở ra.
Khi cửa lùi về sau hé ra một khe hở, Đàm Hữu liền thấy một chân Hạnh Gia Tâm…nằm ở trên giường.
Chân thon gầy trắng nõn, lỏng lẻo mà gục xuống ở mép giường, trong phòng không bật đèn, tất cả ánh sáng ngoài cửa sổ, giống như đều phản xạ trên làn da của Hạnh Gia Tâm.
Cửa càng mở càng lớn, Đàm Hữu tiến lên một bước, theo thói quen mà muốn đóng cửa, nhưng bỗng ngăn động tác của mình lại.
Cô để cửa mở rộng, tựa hồ làm như vậy là có thể ngăn cản chuyện gì đó phát sinh.
Trên giường Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn cô, cười một chút.
Nụ cười này ẩn ý sâu xa, xinh đẹp, lại làm Đàm Hữu cảm thấy nguy hiểm.
“Lại đây.” Hạnh Gia Tâm nói, “ Đứng ở đó làm gì?”
Khung cảnh này thật là tràn ngập cảm giác mới mẻ, giống như là vật phẩm trước nay chưa từng mua, chuyển phát nhanh về đến nhà mới mở hộp.
Sau khi cô gặp lại Hạnh Gia Tâm, mỗi lần gặp mặt, Hạnh Gia Tâm đều ở chủ động chạy về phía cô.
Khi bình tĩnh một chút có thể dừng lại ở khoảng cách mười centimet trước mặt cô, khi xúc động chút sẽ lao vào trong lòng cô với khoảng cách âm.
Làm gì có lúc như thế này, nhàn nhạt như thể đang kêu gà con mà kêu cô đi qua.
Đàm Hữu đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt dừng ở trên mặt Hạnh Gia Tâm có chút không dời đi nổi.
Nàng hình như gầy hơn chút, người cũng càng trắng, đường cong trên cổ rõ ràng, vẻ đẹp mềm mại yếu ớt.
Đàm Hữu dùng sức dời đi đôi mắt, làm bộ đánh giá bốn phía: “Ăn cơm chưa?”
“Không.” Hạnh Gia Tâm nói, “Chờ ăn đây.”
Đàm Hữu quét một vòng trong phòng, không có gì thay đổi, trừ cửa tủ quần áo đang mở ra.
Tầm mắt cô lại lần nữa về tới trên giường: “Chúng ta đây đi ra ngoài……”
Nói đến nơi đây dừng lại, Đàm Hữu kinh ngạc phát hiện, những món quần áo cũ của cô, giờ phút này đang nằm ở trên giường, bị đè ở dưới thân Hạnh Gia Tâm.
Một khi thấy được nơi này, cũng phát hiện áo ngủ mà Hạnh Gia Tâm hiện đang mặc trên người, đúng là cái váy ngủ màu xanh mà cô từng mặc lần trước.
Cùng một bộ quần áo, ở trên hai cơ thể khác nhau, mang đến hương vị hoàn toàn khác biệt.
Váy ngủ cổ chữ V, khi Đàm Hữu mặc thì vùng đất bằng phẳng, hoàn toàn mà bày ra cảm giác rũ trụy của chất vải, mà để cho Hạnh Gia Tâm mặc lại phập phồng quyến rũ, lộ ra chút đường cong làm cơ thể người ta nóng bừng.
Hạnh Gia Tâm chú ý tới ánh mắt của cô, nàng chống người ngồi dậy, giơ tay lên vén tóc.
Tóc dài bị vén ra phía sau, đầu vai mượt mà lộ ra, độ cong mê người.
Trong đầu Đàm Hữu nhất thời tiếng pháo vang trời, cô không dám suy nghĩ hàm nghĩa của những chi tiết này, vì sao Hạnh Gia Tâm sẽ ở tại gian phòng này, đáp án đã thật rõ ràng sinh động.
Lại bị Đàm Hữu mạnh mẽ đè ép xuống.
Cô xoay người, nói: “Đi ra ngoài ăn cơm đi.”
“Mình không muốn ăn cơm.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Vậy ăn mì?” Đàm Hữu vẫn không quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm hành lang ngoài cửa, nỗ lực mà đếm hoa văn của đường biên.
“Không ăn mì.” Hạnh Gia Tâm tiếp tục phản bác.
“Ăn lẩu?” Đàm Hữu tiếp tục đoán.
“Không ăn.” Hạnh Gia Tâm bắt đầu hình thức ương ngạnh kén ăn.
“Vậy cậu muốn ăn cái gì?” Đàm Hữu rất bất đắc dĩ.
“Ăn cậu.” Hạnh Gia Tâm nói.
Trong lòng Đàm Hữu lộp bộp một chút, nhiệt độ trên mặt tăng cao, xấu hổ và lúng túng.
Cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hạnh Gia Tâm: “Gia Tâm, mình tới để nói chuyện chính sự với cậu, cậu không cần……”
Nói còn chưa dứt lời, Hạnh Gia Tâm đột nhiên duỗi ra tay túm chặt mép áo ngủ, lưu loát kéo thẳng lên trên.
Trắng bóng nhoáng lên, Đàm Hữu đột nhiên nhảy ra khỏi phòng, giơ tay liền đóng cửa lại.
Tay còn đặt trên nắm cửa, kéo thật chặt, sợ người trong phòng lao tới.
Đàm Hữu hô hấp rồi lại hô hấp, cú nhảy dựng vừa rồi giống như đột nhiên chạy xong 180 mét, trái tim kinh hoàng.
Cô thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập, trong óc vô cớ toát ra một câu ca:
Phụ nữ trên núi là con hổ, khi nhìn thấy nhất định phải tránh xa ~~~
Khi lời ca tuần hoàn đến lần thứ ba, Đàm Hữu giơ tay vỗ đầu.
Thứ gì! Bình tĩnh lại!
Cái vỗ mạnh này rất hữu dụng, đầu óc thanh tĩnh lại chút.
Sau khi đầu óc thanh tĩnh, thính giác trở nên hết sức nhạy bén.
Đàm Hữu nghe được động tác trong phòng, Hạnh Gia Tâm từ trên giường xuống dưới, chân không mang dép lê đạp lên trên mặt đất, sau đó từng bước một, không nhanh không chậm đi tới cạnh cửa.
Đàm Hữu không biết nên tiếp tục kéo cửa không cho nàng ra, hay là bỏ cửa rồi chạy trốn.
Dưới kẹt cửa có bóng dáng quơ quơ, sau đó đã bị bóng đen lớn bao phủ.
Tiếng Hạnh Gia Tâm truyền ra, vị trí rất thấp, nàng cứ vậy mà dựa vào cửa ngồi xuống.
“Cậu chạy cái gì?” Hạnh Gia Tâm hỏi, “Mình còn có thể thật sự ăn thịt cậu sao?”
Đàm Hữu thật muốn hỏi xem mấy ngày nay nàng đã trải qua cái gì, vì sao đột nhiên lại nói chuyện kiểu này.
“Không phải cậu muốn nói chuyện chính sự sao?” Hạnh Gia Tâm lại nói, “Nói a.”
“Cậu đừng ngồi dưới đất.” Đàm Hữu nói, “Mặt đất cũng không ấm, lạnh.”
“Cậu quản lí chuyện mình ngồi nơi nào,” Hạnh Gia Tâm nói, “Mình đây có thể kiểm soát cậu đừng lôi kéo cửa phòng mình nữa không?”
Tay Đàm Hữu nắm then cửa cũng thấy xấu hổ.
Cô ngừng mấy chục giây, bên kia không nói chuyện cũng không nhúc nhích.
Đàm Hữu nhìn mặt đất, dứt khoát cũng khoanh chân ngồi xuống: “Vậy nói như vầy.”
“Ừ.” Hạnh Gia Tâm ứng một tiếng, “Nói.”
“Hôm nay cậu không đi Cửu Viện sao?” Đàm Hữu quyết định bắt đầu từ chủ đề nhẹ nhàng một chút.
“Cuối tuần.” Hạnh Gia Tâm trả lời hai chữ.
“À à.” Đàm Hữu sờ sờ mũi, “Chỗ mình không tính cuối tuần, nên không chú ý tới.”
Hạnh Gia Tâm không nói chuyện.
“Đề tài trước đó làm xong chưa?” Đàm Hữu lại bắt đầu tìm chủ đề.
“Không.” Hạnh Gia Tâm dứt khoát lưu loát dùng một chữ kết thúc chủ đề.
“Gần đây bận không?”
“Không.”
“Dương Quả gần đây bận không?”
“Không.”
“Tóc Vàng có lại quấy rầy cậu không?”
“Không.”
“Hôm nay thời tiết không tồi.”
“Đây là chính sự mà cậu muốn nói?” Hạnh Gia Tâm rốt cuộc nói một câu dài.
Sặc đến Đàm Hữu giả ho một tiếng.
Lặng im có hai phút, Đàm Hữu rốt cuộc gập ghềnh nói: “Chính sự, chính là chuyện cậu, cậu gọi điện thoại nói.”
“À.” Hạnh Gia Tâm dừng một chút mới nói, “Cậu có đồng ý hay không?”
“Bánh quy…” Đàm Hữu kêu một tiếng, “Cậu có biết lời nói kia là có ý gì không vậy?”
“Ý muốn bao nuôi.” Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu lần này là thật sự bị sặc nước miếng, bắt đầu điên cuồng ho khan.
“Muốn uống nước không?” Hạnh Gia Tâm hỏi giữa lúc cô đang điên cuồng ho khan.
Đàm Hữu dùng sức lắc lắc tay, lại nghĩ đến Hạnh Gia Tâm nhìn không tới, nỗ lực nói một câu: “Không cần.”
Lại là hai phút, Đàm Hữu nói: “Cậu học từ này ở đâu vậy?”
“Còn cần phải học sao?” Hạnh Gia Tâm nói, “Nơi nơi đều có.”
“Cũng không phải chỗ nào đều có, việc này vẫn là thiểu số.” Đàm Hữu quyết định nói chuyện với nàng một cách bình thản, “Hơn nữa trong tình huống bình thường, người bị bao nuôi, ít nhất phải trẻ đẹp a.”
“Cậu không trẻ đẹp à?” Hạnh Gia Tâm lập tức hỏi lại.
“Mình……” Đàm Hữu cười rộ lên, “Mình rất trẻ đẹp, nhưng không trẻ đẹp bằng cậu.”
“Thì sao, còn bắt bẻ kén chọn kim chủ sao?” Giọng điệu của Hạnh Gia Tâm rất giống tổng tài bá đạo.
“Sao có thể a.” Đàm Hữu nói, “Kim chủ như cậu thật là tiêu chuẩn, nếu thật muốn bao nuôi, bao nhiêu trai gái tươi trẻ đáng yêu sẽ tranh nhau cướp lấy.”
“Cho nên cậu phải nắm bắt cơ hội.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Không phải, bánh quy à.” Đàm Hữu thật bất đắc dĩ, “Hôm nay có phải cậu uống rượu không?”
“Sao cậu biết?” Hạnh Gia Tâm bên kia vuốt ve một trận, “Có mùi sao? Cách cửa vẫn có thể ngửi được?”
“Cậu thật sự uống à!” Đàm Hữu lập tức cao giọng, “Cậu uống đừng nói là rượu giả nha!”
“Không biết thiệt hay giả, vẫn là của cậu mua lúc ăn Tết.”
“Mình mua vậy chắc chắn là thật.” Đàm Hữu đột nhiên thả lỏng lại, nếu Hạnh Gia Tâm nghiêm túc nói chuyện