Hai người không nói lời nào, trong phòng thật yên tĩnh.
Di động xoay chuyển trong tay Đàm Hữu, cô cúi đầu nghĩ nghĩ, một lần nữa ngẩng đầu hỏi Hạnh Gia Tâm: “Nếu hiện tại mình chuyển tiền lại cho cậu, cậu sẽ làm sao?”
Hạnh Gia Tâm đã sớm nghĩ kỹ đáp án rồi, trả lời thật sự trôi chảy: “Vậy cậu chính là bạn gái của mình.”
“Vì sao?” Đàm Hữu kéo kéo khóe miệng.
“Còn có thể vì sao,” Ánh mắt Hạnh Gia Tâm quơ quơ, “Bởi vì chúng ta đã lên giường a.”
Đàm Hữu cúi đầu cười, vui vẻ một hồi lâu.
Hạnh Gia Tâm có chút sốt ruột, nhưng ngữ khí vẫn tận lực giữ bình tĩnh: “Hoặc là lấy tiền, hoặc là tiếp thu thân phận này, cậu chọn một cái.”
“Cậu có biết trừ hai loại này, còn có loại quan hệ khác có thể giải thích chuyện đã xảy ra giữa chúng ta vừa rồi.” Đàm Hữu nói.
“Cái gì?” Hạnh Gia Tâm nhăn mày.
Đàm Hữu vẫy vẫy tay với nàng: “Cậu xuống đây, chúng ta cứ nói như vậy, mỏi cổ.”
Hạnh Gia Tâm tạm dừng hai giây, đi xuống dưới.
Trên tay nàng nắm di động, nắm rất chặt, bước chân xuống lầu vừa thong thả vừa ổn định, bộ dạng như quyết không lui về phía sau.
Đàm Hữu dựa vào trên tủ trưng bày, vẫn luôn nhìn nàng.
Hạnh Gia Tâm dũng cảm mà nhìn thẳng đôi mắt cô, cứ như vậy đi bước một tới trước mặt cô.
“Cái gì?” Hạnh Gia Tâm hỏi lại một lần nữa.
Đàm Hữu rốt cuộc không cần ngửa đầu, cô nhìn Hạnh Gia Tâm: “Pháo hữu.”
[*pháo hữu: là bạn tình, chỉ có làm tình chứ không làm người yêu]
“Cái gì?” Hạnh Gia Tâm cao giọng.
“Pháo hữu.” Nói lần đầu có chút khó khăn, lần thứ hai thông thuận hơn nhiều, Đàm Hữu cười cười, “Trong tiểu thuyết cậu xem không có loại quan hệ này sao?”
Hạnh Gia Tâm cau mày, một hồi lâu, giống như kiểm tra văn kiện trên máy tính vậy, nàng trả lời: “Có.”
“Phải, chính là cái loại này.” Đàm Hữu nói.
“Nhưng loại quan hệ này thành lập trên tiền đề là cả hai tự nguyện thỏa mãn dục vọng của đối phương.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Đúng vậy.” Đàm Hữu trả lời nàng.
“Nhưng mà cậu không có thỏa mãn.” Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cô.
“Ha?” Đàm Hữu có chút không rõ mạch não của nàng.
“Cậu không có thỏa mãn.” Hạnh Gia Tâm chém đinh chặt sắt lặp lại một lần.
Tâm trạng có chút phức tạp của Đàm Hữu đều bị nàng đánh lạc hướng.
“Cậu chờ một chút, để não mình load một cái.” Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách, tự hỏi một hồi, nói rất khẳng định, “Mình có thỏa mãn.”
“Cậu không có thỏa mãn!” Hạnh Gia Tâm nói lần thứ ba.
“Không phải, tỷ tỷ.” Đàm Hữu thật bất đắc dĩ, “Mình có thỏa mãn hay không, không phải do mình nói mới tính sao?”
“Quần áo của cậu còn chưa cởi ra!” Hạnh Gia Tâm đưa ra chứng cứ rõ ràng, “Cậu chỉ toàn tâm toàn ý mà phục vụ mình.”
“Cậu là nhân dân à?” Đàm Hữu bị nàng chọc tức cười.
[có câu "Vì nước quên thân vì dân phục vụ" đó]
Hạnh Gia Tâm mím môi: “Mình cũng không phải không nói lý lẽ, nếu chọn pháo hữu, hiện tại cậu phải để mình thỏa mãn cậu.”
Đàm Hữu nói không nên lời.
Đàm Hữu nhanh mồm dẻo miệng, Đàm Hữu kiến thức rộng rãi, Đàm Hữu bát diện linh lung, bị một tiểu ngốc tử chắn ở ngã ba, cuối mỗi con đường đều thông đến mục đích của đứa ngốc này, không chỗ để trốn.
Đàm Hữu nhìn nàng, trong đầu quanh quẩn ra lời khuyên của Dương Quả:
Cô ấy dùng kịch bản của tiểu thuyết với cậu, đó cũng thật không phải việc mà cậu có thể chịu nổi.
Hai người yên lặng giằng co, Hạnh Gia Tâm thậm chí bước chân tiến tới, đưa Đàm Hữu vào trong phạm vi mà thân thể nàng có thể khống chế.
Thật lâu sau, Đàm Hữu thở dài: “Cậu thật làm cho mình lau mắt mà nhìn.”
“Cho nên cậu chọn cái nào?” Hạnh Gia Tâm không có thả lỏng.
“Mình chọn lấy tiền của cậu.” Đàm Hữu cười cười, rất giống lưu manh, “Không lấy cũng uổng.”
Hạnh Gia Tâm cười rộ lên, có lẽ cho dù loại kết quả nào nàng cũng sẽ cười rộ lên.
Đàm Hữu chọc chọc bả vai nàng: “Kim chủ, hiện tại có thể cho mình đi rồi chứ?”
Hạnh Gia Tâm tránh người ra, Đàm Hữu đi đến chỗ đổi giày, Hạnh Gia Tâm liền đứng phía sau cách cô hai bước.
Khi Đàm Hữu mang giày xong đứng thẳng, Hạnh Gia Tâm nói một câu: “Rốt cuộc 5000 hay là 10000?”
“Ha?” Đàm Hữu giật giật huyệt thái dương.
“Một lần 5000 vẫn là 10000?” Hạnh Gia Tâm giọng điệu thoải mái tươi tắn, gương mặt đỏ bừng, “Như vậy dễ tính số lần.”
“Đại tỷ!” Đàm Hữu thật sự muốn nhảy dựng lên, “Cậu còn định nhiều hơn thì trả lại, ít hơn thì bổ sung sao?!”
“Tiền không cần trả lại.” Hạnh Gia Tâm rất nghiêm túc, “Số lần thiếu có thể tích lũy đến tháng sau bù.”
“Cậu thật là yêu tinh!” Đàm Hữu tiếp tục rống.
Hạnh Gia Tâm đôi mắt cong cong: “Trong tiểu thuyết khi một người kêu một người khác là yêu tinh, là ám chỉ tình dục.”
“Fu*k.” Đàm Hữu nhịn không được chửi thô tục.
“Mình ư?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“A a a!!!” Đàm Hữu bực bội xoa tóc, cô bước nhanh mà đi đến cửa, tay đã đặt ở trên nắm cửa lại cảm thấy nuốt không trôi cơn tức này.
Bỏ nắm cửa bước nhanh đi trở về, bước nhanh tới trước mặt Hạnh Gia Tâm, cách thân thể nàng chỉ có mấy mm.
Đàm Hữu cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hung ác: “10000!”
“Nga.” Hạnh Gia Tâm lập tức nói, “Vậy tháng này còn có mười chín lần.”
“Mười tám!” Đàm Hữu tiếp tục công kích nàng, “Vừa rồi là hai lần!”
“Dựa vào cái gì để tính một lần?” Hạnh Gia Tâm khóe miệng ngậm tươi cười.
“Dựa vào cậu……” Đàm Hữu thật sự không có biện pháp thốt ra hai chữ phía sau, cô trừng mắt nhìn Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm ngượng ngùng mà cười cười: “Cao…”
Đàm Hữu một phen giữ chặt cái ót nàng hôn xuống.
Nói cái rắm, nói cái rắm! Cái miệng nhỏ này cái gì cũng dám nói, Đàm Hữu cô nói không lại nhưng hôn còn không lại sao!
Tàn nhẫn mà cắn hai cái, giống như đang gặm xương cốt vậy.
Hạnh Gia Tâm ôm eo cô, không né cũng không lùi, đồng dạng giống như gặm xương cốt mà nhiệt tình đáp lại.
Hai người ở trước cửa hôn đến thở hồng hộc.
Cuối cùng là Đàm Hữu kéo người này ra, bằng không tháng này chỉ còn lại mười bảy lần.
Phi! Không thể bị dạy hư, có thể tính như vậy sao! Tính như vậy mà được sao! Cô chỉ là muốn chọn dùng chiến thuật vòng vo đường cong cứu quốc một chút, có thể giống những người pháo hữu hay bao nuôi sao!
Đàm Hữu túm quần áo sau lưng Hạnh Gia Tâm, khống chế khoảng cách giữa hai người.
Quần áo của nàng trơn trượt khó nắm, bị cô kéo một cái như vậy, đường cong trên người Hạnh Gia Tâm tất sẽ lộ ra, có chút độ cong thậm chí bị ép đến sắp nhảy ra.
Đàm Hữu nghiêng đầu: “Buổi tối ngủ nhớ khóa kỹ cửa sổ, ngủ ngon.”
“Hình như tính tiền tháng đều có ưu đãi.” Hạnh Gia Tâm ở trước khi Đàm Hữu rời xa nàng, không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà thốt ra một câu.
Đàm Hữu dậm chân, cũng không quay đầu lại mà mở cửa.
“Còn có, người bị bao nuôi phải nghe lời kim chủ nói!” Hạnh Gia Tâm vội vàng kêu, “Kêu đến thì đến!”
“Cậu đã đọc mấy bộ tiểu thuyết tồi tệ gì vậy!” Đàm Hữu quay đầu lại, nổi trận lôi đình.
Hạnh Gia Tâm dừng một chút: “Không có tồi tệ, Kim Kha.”
“Tệ!” Đàm Hữu đã mất đi lý trí.
“Sao cậu biết mình xem tiểu thuyết nha, cậu cũng thích xem sao?” Hạnh Gia Tâm móc ra di động, “Mình gửi đường link cho cậu…”
Đàm Hữu vung tay, rốt cuộc ra cửa.
Cửa lớn chậm rãi đóng lại, “ca” một tiếng, rốt cuộc ngăn cách hai người.
Đàm Hữu bước nhanh lên xe, lái ra sân biệt thự, tới trên đường chính, đột nhiên ngừng xe.
Mà người bên trong cánh cửa, mặc kệ trên mặt là vui sướng hay là lạnh nhạt đều bị cởi xuống, ánh sáng của di dộng vừa mới mở WeChat trên tay cũng vụt tắt.
Đàm Hữu hạ cửa sổ xe, nhìn đống biệt thư kia, trong phòng có ánh đèn màu cam ấm áp, bức màn lầu một kéo thật kín mít, cái gì cũng nhìn không thấy.
Đàm Hữu thả lỏng tâm trạng dừng lại, tiếp tục nhìn, không biết là xem nhà ở, hay là xem người trong nhà.
Bức màn đột nhiên lắc lư một chút, kéo ra một khe hở nhỏ, lộ ra bóng người thon gầy.
Hạnh Gia Tâm xinh đẹp như là người trong tranh, liếc mắt nhìn qua một cái, liền bắt gặp ánh mắt của Đàm Hữu.
Đàm Hữu ngẩn người, hai người cũng chưa nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.
Thật lâu sau, Đàm Hữu thở phào một hơi, đóng cửa sổ xe, một lần nữa khởi động xe.
Ngủ ngon. Cô nói trong lòng.
“Ngủ ngon.” Người sau cửa sổ nhẹ nhàng đáp.
Khi Đàm Hữu lái xe tới gần nhà, thời gian đã không còn sớm.
Cô không biết Tiếu Mỹ Cầm lúc này đã ngủ chưa, trước tiên vòng một vòng nhỏ chạy đến vị trí có thể nhìn đến cửa sổ phòng thuê.
Phòng bọn họ thuê ở tầng lầu cũng xem như khá cao trong khu này, phòng khách có ánh đèn, Đàm Hữu tay lái đánh một vòng, nhanh chóng về đoàn xe ngừng xe.
Sau đó đi bộ trở lại phòng cho thuê, trên đường theo thường lệ mua chút đồ ăn thức uống.
Lên lầu rồi, Đàm Hữu không tìm chìa khóa, cô gõ gõ cửa.
Đợi một lát, Tiếu Mỹ Cầm lại đây mở cửa cho cô.
“Mẹ cho rằng hôm nay ngươi không trở lại.” Bà nói.
“Có thể trở về con sẽ tận lực về.” Đàm Hữu vào phòng, hỏi, “Hôm nay có nhiều phòng không?”
“Mười bảy gian, còn ổn.” Tiếu Mỹ Cầm đi trở về sô pha, giơ tay đổi đài.
Đàm Hữu nhìn nhìn TV, kênh thể dục.
“Ngủ không được sao?” Cô hỏi.
“Ừ.” Tiếu Mỹ Cầm đáp một tiếng, “Một hồi ngủ.”
“Con không ăn cơm chiều, có gì ăn không?”
“Không, giữa trưa mẹ ăn đồ ăn thừa.” Tiếu Mỹ Cầm đứng lên, “Mẹ làm chút đồ ăn cho ngươi đi.”
“Đừng.” Đàm Hữu vội nói, “Con cũng không đói bụng.”
“Sao có thể không đói bụng.” Tiếu Mỹ Cầm nói.
Đàm Hữu giơ giơ đồ vật trong tay: “Con tùy tiện ăn chút là được.”
“Lại mua đồ loạn xạ.” Tiếu Mỹ Cầm lải nhải một câu.
“Mua để lúc mẹ không muốn làm cơm thì có thể tùy tiện ăn một chút.” Đàm Hữu sắp xếp lại thứ vừa mua, nên cất tủ lạnh thì cất tủ lạnh, nên đặt bàn trà thì đặt bàn trà.
Tiếu Mỹ Cầm không nói chuyện, chỉ là nhìn cô.
Đàm Hữu bị nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên, kêu một tiếng: “Mẹ.”
“Ừ.” Tiếu Mỹ Cầm đáp.
Đàm Hữu dừng một chút, nói: “Gần đây, có ai liên hệ với mẹ không?”
“Kêu ngươi sửa lại di động cho ta, ngươi không làm.” Tiếu Mỹ Cầm rất có oán khí, “Ai có thể liên hệ với ta.”
“Di động của mẹ bình