Cuộc sống của Đàm Hữu trở nên càng thêm bận rộn.
Cô đặt hai quyển sách kia ở trên xe, lúc thay ca trong khi chạy đường dài thì lấy ra xem. Có đôi khi nhìn nhìn đã buồn ngủ, ngủ gật một hồi tỉnh lại, sách còn mở ra nằm trên đầu gối, phảng phất về tới tiết học dài dòng thời học sinh.
Cô giảm bớt tần suất đi làm thêm, lấy thời gian nghỉ ngơi có thể rút ra được dùng để chạy đến cửa hàng của Thẩm Ức Tinh, một tuần đi bốn lần, hết ba lần Thẩm Ức Tinh không có ở trong tiệm.
Đại thiếu gia mở cái cửa hàng này chỉ do yêu thích, vì tiện để hắn chơi. Nhưng hắn bàn giao rất rõ ràng, thái độ của tiểu đệ lấy chìa khóa trong tiệm đối với Đàm Hữu rất tốt, hơn nữa dù sao Đàm Hữu cũng là con gái, hai người ở chung thật sự vui sướng.
Nói đến tri thức, lúc ở ngoài cửa thì cảm thấy mình đã biết đủ nhiều, nhưng một khi vào cửa, sẽ cảm thấy biển rộng mênh mang, không chỗ xuống tay.
Nếu muốn trở thành một công nhân thật sự có giá trị trong tiệm, Đàm Hữu biết mình còn cần một đoạn thời gian khá dài, ít thì ba bốn tháng, nhiều thì một hai năm.
Cũng may khi cô làm ra quyết định này, đã biết không thể gấp gáp. Đây là kế hoạch sau cuối, là hy vọng, trong quá trình đạt được mục tiêu, cũng có thể đồng thời tra ra manh mối của rất nhiều chuyện.
Tỷ như, tình cảm của cô và Hạnh Gia Tâm.
Loại cảm tình mà hai bên khác biệt cực lớn này, rốt cuộc có thể chịu được thời gian khảo nghiệm bao lâu, đi đến một bước nào, ai cũng không thể xác định.
Điều Đàm Hữu có thể làm, chính là đem con đường dẫn đến chỗ Hạnh Gia Tâm, trải rộng ra.
Thứ bảy cô chạy xe cả một ngày, rạng sáng 1 giờ mới trở lại Quất thành, buổi sáng chủ nhật ngủ bù đến 11 giờ, đến khi tỉnh lại, di động có tin nhắn Hạnh Gia Tâm cẩn thận thăm hỏi.
- Dậy rồi chứ?
Đàm Hữu nhìn thời gian, gửi lúc 10 giờ.
Cô xoa nhẹ đôi mắt làm mình thanh tỉnh, trả lời một câu: Tỉnh rồi.
Vốn dĩ chuẩn bị buông di động mặc quần áo trước, nhưng tốc độ di động nhảy ra tin nhắn thật sự là quá nhanh.
- Hôm nay có nhiệm vụ không?
- Mắt lấp lánh.jpg
Đàm Hữu cười rộ lên.
Trong tuần này Hạnh Gia Tâm cơ hồ mỗi ngày đều sẽ thăm hỏi sáng trưa chiều, nếu cô vội vàng, nàng lập tức kết thúc đối thoại, nếu cô vừa lúc có rảnh, hai người lại trò chuyện một lát.
Đàm Hữu cảm nhận được thật ra mỗi ngày Hạnh Gia Tâm đều muốn hỏi cô có thể gặp mặt không, nhưng nàng lại mạnh mẽ nhịn xuống, bảy ngày trôi qua cũng chỉ hỏi thời gian nghỉ phép của cô vào buổi tối ngày thứ tư.
Dựa theo kế hoạch hiện tại của Đàm Hữu, cô không có thời gian nghỉ phép.
Nhưng tới giờ khắc này rồi, ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, tất cả đều chiếu vào trên giường cô, Đàm Hữu đột nhiên cảm thấy mình có thể thả lỏng một chút.
Không thể mất đi bản chất của cuộc sống, bản chất của cuộc sống là hưởng thụ vui sướng.
Đàm Hữu gửi giọng nói qua, giọng cô còn chưa hoàn toàn rõ ràng, có chút khàn: “Hôm nay không có việc, chờ mình một chút, mình đi rửa mặt.”
- Được!!!
Dấu chấm than của Hạnh Gia Tâm lộ ra vui sướng.
Đàm Hữu mặc quần áo xuống giường, duỗi eo. Trong ký túc xá không có ai, cô rửa mặt xong, dứt khoát gửi thỉnh cầu trò chuyện qua.
Hạnh Gia Tâm rất nhanh tiếp, vui vẻ mà kêu: “Buổi sáng tốt lành!”
“Lúc này đã giữa trưa.” Đàm Hữu cười nói, “Đang làm gì nha?”
“Chờ cậu.” Hạnh Gia Tâm trả lời.
“Cái gì cũng không làm mà chỉ chờ mình à?” Đàm Hữu mở tủ quần áo, “Cậu thật lãng phí thời gian.”
“Chờ cậu sao có thể là lãng phí thời gian chứ?” Hạnh Gia Tâm dừng một chút nói, “Không đợi cậu mới là lãng phí tiền tài.”
Đàm Hữu đơ, trong khoảng thời gian ngắn chưa phản ứng lại: “Sao lại nhắc đến…”
Nói còn chưa dứt lời liền dừng lại, Hạnh Gia Tâm ở bên kia ha ha ha cười rộ lên, vừa cười vừa nói: “Tiểu tình nhân, cậu còn thiếu mình mười bảy lần.”
Đàm Hữu không muốn nói chuyện, cô đặt điện thoại lên trên bàn ở bên cạnh, lật tìm quần áo trong tủ.
Thật vất vả đến cuối tuần cô định đi ra ngoài chơi, phải ăn mặc đẹp một chút.
Màu sắc trong tủ quần áo thật đơn điệu, cảm xúc cũng đơn điệu, có thể xem là đẹp cũng chỉ có quần áo Hạnh Gia Tâm mua cho cô.
Váy thì thôi đi, Đàm Hữu lấy áo khoác ra.
Hạnh Gia Tâm rốt cuộc vui vẻ xong rồi, hỏi cô: “Chừng nào cậu lại đây nha?”
“Qua làm gì, ở trong biệt thự của cậu sao đại tiểu thư?”
“Đúng vậy,” Hạnh Gia Tâm nói, “Cậu có thể nấu cơm cho mình ăn, còn có thể cho mình ăn.”
“Đồ ngốc.” Đàm Hữu cười nói, “Lần trước mình kêu cậu cùng Dương Quả đi công viên ngắm hoa, có đi chưa?”
“Không.” Hạnh Gia Tâm rất thành thật.
“Chúng ta hôm nay đi xem.” Đàm Hữu mặc xong quần áo, chải tóc.
“Tốt!” Chỉ cần gặp mặt, Hạnh Gia Tâm không có ý kiến gì.
“Mình không lái xe, gửi địa chỉ qua cho cậu, tới nơi ăn cơm trưa trước.” Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm không trả lời cô, đột nhiên không tiếng động.
Đàm Hữu nhìn di động, giao diện nhảy ra thông báo cuộc gọi đến.
Điện thoại của Tiếu Mỹ Cầm.
Đàm Hữu tiếp, kêu một tiếng: “Mẹ.”
“Tỉnh ngủ?” Tiếu Mỹ Cầm hỏi.
“Vâng, tối hôm qua trở về khá trễ.” Đàm Hữu hỏi, “Hôm nay mẹ có đi làm không?”
“Hai ngày này không nhiều việc lắm, không đi.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Mẹ hầm canh cho ngươi, cả đêm, ngươi lại đây là có thể uống.”
“A……” Đàm Hữu dừng một chút.
“Làm sao vậy?” Tiếu Mỹ Cầm hỏi.
“Mẹ làm cơm xong rồi sao?”
“Đang làm.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Ngươi đến là mẹ có thể hạ nồi.”
Đàm Hữu đột nhiên rất là áy náy, lúc cô bận rộn, hiếm khi có thể ăn một bữa cơm đàng hoàng với mẹ. Tiếu Mỹ Cầm ở Quất thành không quen biết ai, càng thêm trầm mặc ít lời.
Đàm Hữu thay đổi ý định, cô hỏi Tiếu Mỹ Cầm: “Đồ ăn nhiều không?”
“Hả?” Tiếu Mỹ Cầm phản ứng rất nhanh, “Muốn dẫn người lại đây sao?”
“Bánh quy mới vừa hẹn con, hoặc là con kêu cậu ấy tới nhà mình ăn?”
“Được, mẹ lại làm thêm hai món.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Con bé thích ăn chua cay.”
Điện thoại kết thúc, Đàm Hữu một lần nữa gọi qua cho Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm vừa nhận xong liền hỏi: “Mới vừa tiếp điện thoại sao?”
“Ừ.”
Đàm Hữu đáp, vừa định nói chuyện ăn cơm, Hạnh Gia Tâm liền sốt ruột hoảng hốt hỏi lại một câu: “Là lại có công việc sao?”
Những lời này hỏi thật đơn giản, cảm xúc lại vô cùng phong phú: Khẩn trương, thất vọng, sợ hãi, buồn bã……
Đàm Hữu lại cảm thấy áy náy.
Cô có một ảo giác mãnh liệt, mình giống như là người đàn ông tồi chỉ lo công việc không màng gia đình, để mẹ già và vợ trẻ một mình trong căn nhà trống vắng, làm lơ sự chờ đợi trông ngóng của họ.
“Khụ.” Đàm Hữu giả ho một tiếng, nhanh chóng trả lời Hạnh Gia Tâm, “Không phải công việc, mẹ mình gọi điện thoại, kêu mình về nhà ăn cơm.”
“Vậy……” Hạnh Gia Tâm nhảy ra một chữ.
“Cậu lại đây.” Đàm Hữu cười nói, “Bà ấy hầm canh cả đêm, còn làm đồ ăn cậu thích.”
“Được nha!!” Cảm xúc của Hạnh Gia Tâm lập tức đảo ngược, “Mình còn chưa từng đi qua nhà cậu!”
“Ừ, tiểu khu tương đối cũ, cậu tìm không dễ đâu.” Đàm Hữu nói, gửi địa chỉ qua, “Cậu đánh xe đến nơi này, sau đó gọi điện thoại cho mình.”
“Được rồi!” Hạnh Gia Tâm bên kia một loạt tiếng động, “Mình lên xe rồi.”
“Cậu đã ra cửa?” Đàm Hữu rất kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Hạnh Gia Tâm đóng cửa xe, báo địa chỉ cho tài xế, “Lúc mình nhắn tin cho cậu, cũng đã rời giường chuẩn bị xong.”
Cảm giác tra nam của Đàm Hữu càng mãnh liệt.
“Được rồi, mình đây chờ cậu.” Cô chứa đầy áy náy mà cúp điện thoại.
Từ đoàn xe đi đến phòng cho thuê, Đàm Hữu vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.
Vấn đề này vốn phi thường phi thường xa xôi, nhưng ngày hôm qua cô vì an ủi Tiếu Mỹ Cầm, sau khi thốt ra câu nói kia, đột nhiên liền đặt chuyện này ở trong lòng.
Nếu cô khắc phục hết thảy khó khăn, có tư cách đứng chung một chỗ với Hạnh Gia Tâm, vậy làm thế nào để Tiếu Mỹ Cầm tiếp thu quan hệ giữa các cô đây.
Tư tưởng của Tiếu Mỹ Cầm vẫn luôn cực kỳ bảo thủ, Đàm Hữu không xác định bà ấy có từng nghe chuyện về đồng tính luyến ái hay không.
Cho dù từng nghe nói, hẳn là cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ phát sinh ở trên người con gái của mình.
Đàm Hữu thở dài, hiện tại việc cô có thể làm có lẽ cũng chỉ là trước tiên để hai người tiếp xúc gần gũi một chút.
Đi đến cửa nhà, Đàm Hữu đã ngửi được mùi hương. Chờ cửa vừa mở ra, mùi hương canh gà nồng đậm nháy mắt bao phủ cô.
Đàm Hữu vốn dĩ không cảm thấy đói, lúc này khứu giác bị đánh thức, ngũ tạng lục phủ đều thấy trống rỗng.
Cô chạy đến phòng bếp nhìn thoáng qua, canh còn đang hầm trên lửa nhỏ, Tiếu Mỹ Cầm đang xắt rau.
“Tối hôm qua mấy giờ về?” Tiếu Mỹ Cầm cũng không quay đầu lại hỏi cô.
“Hơn 12 giờ, nên con không lại đây.” Đàm Hữu nói.
“Thời gian của các ngươi có thể điều chỉnh không, phụ nữ luôn thức đêm sẽ rất ảnh hưởng.” Tiếu Mỹ Cầm đột nhiên hỏi, “Gần đây kinh nguyệt bình thường không?”
“Bình thường.” Đàm Hữu vốn không tính ngày, chỉ cần không làm chậm trễ công việc, cô cảm thấy rất bình thường.
“Đừng đứng ở cửa, chướng mắt.” Tiếu Mỹ Cầm vẫy vẫy tay, “Ngươi đi đọc sách đi.”
Từ ngày đó lấy sách về, ở trong mắt Tiếu Mỹ Cầm, thời gian rảnh của Đàm Hữu đều là thời gian đọc sách.
Nhưng thật ra Đàm Hữu đặt sách ở trên xe, vốn không có lấy về. Bất quá câu "Đọc sách một hồi" của Tiếu Mỹ Cầm làm Đàm Hữu rất hưởng thụ, nghe rất có văn hóa.
Vì thế cô vui sướng hài lòng mà đi vào phòng, lấy cuốn 《 Tam thể 》 chưa đọc xong ra, ngồi ở bên cửa sổ phòng khách, ra dáng ra hình mà bắt đầu đọc.
Không bao lâu, Hạnh Gia Tâm điện thoại lại đây.
Di động sáng lên, Đàm Hữu liền đứng lên đi ra ngoài: “Mẹ, bánh quy tới rồi, con đi đón cậu ấy.”
“Ừ.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Ngươi mua chút đồ uống, các ngươi thích uống.”
“Được rồi.” Đàm Hữu nhanh chóng ra cửa.
Địa chỉ cô gửi cho Hạnh Gia Tâm ở cạnh cửa tiểu khu, nơi đó có một ngân hàng, tài xế sẽ dễ tìm hơn.
Đàm Hữu một đường chạy chậm ra ngoài, rất nhanh đã tới trước ngân hàng, nhưng nhìn trái nhìn phải, không thấy Hạnh Gia Tâm.
Có lẽ còn ở trên xe, Đàm Hữu hít thở đều đứng chờ.
Đoạn đường này thật ra không đến mức làm cô thở dốc, nhưng Hạnh Gia Tâm thì có.
Trong lòng hiểu lúc không thể nhìn thấy người này cũng còn ổn, lúc này biết lập tức sẽ nhìn thấy Hạnh Gia Tâm, những nhớ nhung Đàm Hữu giấu trong từng góc cạnh đều tuôn ra.
Nhớ nụ cười của Hạnh Gia Tâm, nhớ mùi hương của nàng, còn có độ ấm thoải mái khi làn da hai người chạm vào nhau.
Đàm Hữu hoạt động yết hầu, tựa như có quả mơ xanh ở trước mắt.
Hạnh Gia Tâm xuất hiện từ một con phố khác, cuối tuần cảnh xuân tươi đẹp, trên đường rất nhiều người, nhưng Hạnh Gia Tâm vừa xuất hiện, Đàm Hữu đã nhìn thẳng vào nàng.
Hạnh Gia Tâm mặc cái áo chẽn màu vàng sáng, buộc đuôi ngựa mang giày thể thao, cũng không có gì có thể tươi đẹp