Buổi tối hôm nay Đàm Hữu vẫn như cũ ngủ căn phòng bên cạnh, không biết có phải bởi vì cô ngủ ở căn phòng này rất nhiều lần, cho nên khi Đàm Hữu đi tới, có loại cảm giác thân thiết như thể "Đây là phòng của mình".
Xem xong TV cũng đã khuya, ngày thường Đàm Hữu không có việc sẽ không thức đến giờ này, hơn nữa hôm nay thật sự rất lăn lộn, đã vô cùng buồn ngủ.
Nhưng Hạnh Gia Tâm còn ăn vạ trong phòng cô không chịu đi, nàng dùng giọng điệu dụ dỗ không ngừng nói với cô: "Cậu ngủ đi, cậu ngủ đi, không cần phải xen vào mình."
Làm sao có thể mặc kệ, Hạnh Gia Tâm đang ở bên người cô, Đàm Hữu thật sự không biết đêm hôm khuya khoắt sẽ phát sinh chuyện gì.
Huống chi Đàm Hữu đầu óc nóng lên đưa ra thỏa hiệp nào đó, Hạnh Gia Tâm cả đêm đều nóng lòng muốn thử, bị cô nửa cứng rắn nửa mềm mỏng mà chắn trở về.
"Ngoan, về phòng cậu đi." Đàm Hữu lại một lần nói, đánh cái ngáp thật dài.
Ngón tay Hạnh Gia Tâm bóp trên vai cô: "Mệt rồi chứ, mình xoa xoa cho cậu."
Đàm Hữu cười xoay người, giơ tay chặn ngang ôm nàng lên.
"Đừng nghịch." Đàm Hữu bước nhanh mà đi ra ngoài, "Ngày mai còn phải đi làm đây."
Hạnh Gia Tâm biết không thể lại tùy hứng nữa, đôi tay treo ở trên cổ Đàm Hữu, hưởng thụ chút thân mật cuối cùng: "Ngày mai cậu đưa mình đi làm sao?"
"Mình phải trở về công ty." Đàm Hữu nói, "Đại tiểu thư, người ta cũng có công việc mà."
"Mình có thể dậy sớm một chút......" Hạnh Gia Tâm dừng một chút, có chút áy náy, "Nếu cậu cũng có thể dậy sớm chút, mình có thể đưa cậu qua đó trước, sau đó lại về Cửu Viện."
"Đừng lăn lộn như vậy." Đàm Hữu cười.
Hạnh Gia Tâm không nói chuyện nữa, gối đầu kề bên lồng ngực Đàm Hữu, nghe tiếng tim đập của cô. Từ phòng ngủ phụ đến phòng ngủ chính của Hạnh Gia Tâm không có bao nhiêu bước chân, Đàm Hữu đứng ở mép giường: "Mình ném nha."
"Mình treo rồi, không ném xuống được đâu." Hạnh Gia Tâm nói.
"Ngốc thật." Đàm Hữu buông lỏng tay, Hạnh Gia Tâm ngã xuống, chỉ còn lại có tay còn kiên cường treo ở trên cổ cô.
"Hôn hôn." Hạnh Gia Tâm ngửa đầu nói.
Đàm Hữu chỉ dám chạm nhẹ lên đôi môi hồng nhuận mềm mại kia một chút, liền nhanh chóng kéo nàng xuống dưới, rốt cuộc đã thoát khỏi nữ yêu tinh dính người này.
Khi giúp Hạnh Gia Tâm đóng cửa phòng, Đàm Hữu xuyên thấu qua kẹt cửa cười nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hạnh Gia Tâm ngọt ngào mà trả lời cô, "Ngày mai gặp."
Đàm Hữu trở lại phòng mình, cơ hồ đầu vừa chạm gối liền ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, bị chuông báo của di động đánh thức.
Đêm nay không mơ thấy giấc mơ gì nữa, có lẽ giấc mộng trước kia cô mơ thấy lúc ngủ ở nơi này đều đã thành hiện thực, cho nên đại não thanh thản ổn định, vô cùng thỏa mãn.
Tưởng tượng đến mấy chuyện này, Đàm Hữu nhịn không được nhìn trần nhà cảm thán nhân sinh vô thường.
Sau khi rời giường, Đàm Hữu chuẩn bị làm bữa sáng cho Hạnh Gia Tâm, kết quả cửa phòng ngủ chính mở ra một khe hở, Hạnh Gia Tâm không ở trong phòng.
Đàm Hữu đi bộ xuống lầu, tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy người.
Một cái túi xách nhỏ tinh xảo màu vàng nhạt đặt ở trên ngăn tủ gần cửa chính, hẳn là cái hôm nay Hạnh Gia Tâm muốn đeo, Đàm Hữu đoán được đại khái nàng đi làm gì, rửa mặt xong liền lẳng lặng mà ngồi chờ ở bàn ăn.
Quả nhiên, không bao lâu, Hạnh Gia Tâm liền xách theo một đống đồ lớn trở về.
"Nhiều như vậy?" Đàm Hữu hỏi, chỉ cười, không nhúc nhích.
Hạnh Gia Tâm rất vui vẻ: "Thức rồi sao, buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành."
"Mua nhiều chút miễn cho cậu ăn không đủ no." Hạnh Gia Tâm đi đến trước mặt cô, buông đồ vật rồi lấy từng cái ra bên ngoài.
Đàm Hữu trêu chọc nàng: "Hiền huệ."
"Chứ sao." Khen Hạnh Gia Tâm nên nàng cũng liền tiếp lời.
Ăn xong cơm sáng, Đàm Hữu nhìn thời gian, ai cũng dậy muộn, hôm nay chỉ có thể mỗi người đi một hướng.
Hạnh Gia Tâm cũng hiểu rõ, không còn đinh người giống như tối hôm qua, chủ động thu dọn rác rưởi, còn đưa áo khoác cho Đàm Hữu.
Thật đúng là trở nên hiền huệ, Đàm Hữu cười.
Hai người cùng nhau ra khỏi biệt thự, Hạnh Gia Tâm đẩy Tiểu Điện Lư, Đàm Hữu đi ở bên người nàng.
Sáng sớm gió thổi vô cùng thoải mái, thiết kế xanh ở trong tiểu khu làm rất tốt, khiến người ta vui vẻ thư thái.
Tới cửa, cũng chính là lúc phải tách ra.
Hạnh Gia Tâm dựng Tiểu Điện Lư, mở ra hai tay với cô.
Đàm Hữu sợ làm loạn kiểu tóc và trang dung của nàng, chỉ nhẹ nhàng mà ôm một chút.
Nhưng Hạnh Gia Tâm ôm eo cô không buông tay, lúc cô muốn lui lại nàng nói: "Lại ôm trong chốc lát."
Đàm Hữu cũng cười chờ nàng trong chốc lát.
Một giây, hai giây, mười giây, Hạnh Gia Tâm nói: "Có rảnh nhất định nhớ rõ gọi điện thoại cho mình nga."
"Được." Đàm Hữu đáp.
"Mặc kệ lúc nào cũng có thể, mình có thật nhiều ngày nghỉ đông cũng chưa dùng tới."
"Nghỉ đông của cậu còn có thể tích lũy à." Đàm Hữu cười nàng.
"Có thể nha, ai bảo mình là học sinh mà giáo thụ đắc ý nhất chứ." Hạnh Gia Tâm khoe khoang, "Dù sao, tùy thời gọi điện thoại cho mình, giữa trưa hay buổi tối đều được."
"Được." Đàm Hữu thật lòng đáp ứng.
"Một tuần ít nhất phải gặp một lần a!" Hạnh Gia Tâm cường điệu cụ thể.
"Đương nhiên." Đàm Hữu vỗ vỗ lưng nàng, "Được rồi, cần phải đi, bảo vệ đang nhìn chúng ta."
Hạnh Gia Tâm lưu luyến không rời mà buông cô ra.
Xe Đàm Hữu chờ tới rồi, Hạnh Gia Tâm mới cưỡi Tiểu Điện Lư đi, cửa xe vừa đóng lại, lại là cuộc sống của hai thế giới.
Hạnh Gia Tâm nói một tuần ít nhất phải gặp một lần, Đàm Hữu vẫn luôn để ở trong lòng.
Nhưng cũng chỉ là nôn nóng nhưng bất đắc dĩ mà để ở trong lòng thôi, một hồi tới công ty Hoàng đội trưởng đã nhét một đơn đường dài cho cô, vượt qua nửa Tây Nam, đã không phải một tuần có thể giải quyết.
Đàm Hữu không có nói chuyện này cho Hạnh Gia Tâm trước, cô muốn tận lực nghĩ cách trở về sớm một chút, thời gian mà, gói ghém một chút cũng sẽ có.
Hạnh Gia Tâm giống như dĩ vãng, mỗi ngày đều sẽ nhắn tin thăm hỏi cô một chút, Đàm Hữu cài âm báo của WeChat thật lớn tiếng, mỗi ngày nghe thấy thanh âm này vang lên, liền có một loại cảm giác hạnh phúc khó có thể miêu tả.
Một ngày hai ngày ba ngày bốn ngày, Đàm Hữu ngủ ở trên xe, ngủ ở trạm phục vụ, lần ngủ thoải mái nhất là nửa đêm ghé một chút khách sạn nhỏ, cô và đồng nghiệp thuê phòng vài tiếng, bốn giờ rưỡi lại lên đường.
Chuyến đường dài lúc này đây, có vẻ dài hơn bất cứ chuyến đường dài nào trong dĩ vãng.
Đàm Hữu cho rằng mình đã quen với công việc, với cuộc sống như vậy, nhưng mỗi lần Hạnh Gia Tâm muốn nói lại thôi, cô liền nghĩ, phải nhanh chóng kết thúc công việc thế này.
Tựa như Hạnh Gia Tâm nói, trốn, vĩnh viễn cũng trốn không thoát, phải đem thứ mình muốn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lão Trương cùng một đội với cô hai năm, lúc cùng ngồi xổm ở một góc trong khu phục vụ ăn mì gói, hắn hỏi Đàm Hữu: "Quen bạn à."
Cách nói ở địa phương, thêm một từ trai hay gái có vẻ hơi thẹn thùng, vì thế chỉ nói là quen bạn.
Cũng vừa vặn giúp Đàm Hữu khỏi xấu hỏi vì lừa gạt, cô nhìn di động: "Không xem như là quen."
"Hồn đều bị câu đi mất." Lão Trương trêu ghẹo cô, "Trước kia chưa từng gặp cô như vậy."
"Anh thấy tôi quá ít." Đàm Hữu cười, cắn một ngụm mì gói to.
Lão Trương "rống rống rống" cười vài tiếng giống như tiếng trâu kéo xe, cũng không hề hỏi nhiều, chỉ nói: "Chúng ta lần này tốc độ rất nhanh, hẳn là có thể trở về sớm hơn dự định."
Đàm Hữu hỏi hắn: "Anh đánh giá có thể sớm hơn bao lâu?"
"Nếu dỡ hàng không thành vấn đề, chắc một ngày nửa."
Không quá khác biệt với dự đoán của Đàm Hữu, nhưng kỳ thật có nửa ngày thư thả như thế này, cũng vượt qua thời gian một tuần.
Buổi tối thứ sáu, lão Trương lái xe, Đàm Hữu ở trên ghế phụ híp mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị ngủ một hồi sau đó lên xem hai trang sách.
Di động "đinh" một tiếng, âm báo tin nhắn WeChat, Đàm Hữu vội cầm lấy xem.
Quả nhiên là tin nhắn Hạnh Gia Tâm gửi lại đây, nàng nói: Mình đoán lúc này cậu đang nghỉ ngơi.
Đàm Hữu cười cười, chuẩn bị trả lời, đánh hai từ, lại dừng lại.
Cô rất muốn nghe tiếng Hạnh Gia Tâm một chút, lúc này Hạnh Gia Tâm đang ở nhà sau khi kết thúc công việc của một tuần, hẳn là thời điểm thả lỏng và sung sướng nhất.
Đàm Hữu giơ di động, nhìn lão Trương đang nghiêm túc lái xe bên cạnh.
Lão Trương cười cười, nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Gọi đi, có nói cái gì sợ tôi nghe sao?"
Đàm Hữu cười nói: "Đúng vậy, sợ làm trong lòng anh không cân bằng."
"Tôi có cái gì không cân bằng." Lão Trương mở di động của mình, một cái tát chụp đến trước mặt Đàm Hữu, "Thấy không, vợ con đầy đủ. Cũng may vợ tôi thói quen thời gian công việc của tôi, không chán nản mà thôi."
Đàm Hữu thò lại gần xem một cái, chị dâu thật xinh đẹp, đứa nhỏ lớn lên giống cha.
"Hạnh phúc." Đàm Hữu cảm thán nói.
"Hắc." Lão Trương nói, "Hâm mộ chứ, gọi điện thoại của cô đi."
Đàm Hữu không do dự nữa, gọi điện thoại qua.
Tiếng Hạnh Gia Tâm nhận điện thoại rất vui vẻ, cao giọng vui mừng phấn chấn mà nói: "Đàm Hữu Đàm Hữu, cậu trở lại rồi sao?"
"Không đâu." Đàm Hữu đột nhiên cảm thấy mình trả lời thật tàn nhẫn, "Còn ở trên xe."
"Đi nơi nào vậy?" Hạnh Gia Tâm hỏi.
"Sắp đến bên kia." Đàm Hữu chưa nói địa điểm cụ thể.
Nhưng khoảng cách thời gian này lập tức làm Hạnh Gia Tâm hiểu rõ, ngữ điệu của nàng lập tức ngã xuống, đáng thương vô cùng: "Vậy lúc cậu trở về còn tận năm ngày......"
Đàm Hữu vừa định nói chuyện, Hạnh Gia Tâm lại lặp lại: "Năm ngày......"
Nghe âm điệu kia, sắp khóc.
Đàm Hữu lập tức vô thố, sau một lúc lâu chỉ có thể nói: "Xin lỗi."
"Không trách cậu." Hạnh Gia Tâm hút mũi một chút, "Đó là công việc của cậu."
"Trở về chỉ có một chút hàng, sẽ mau rất nhiều." Đàm Hữu nói.
"Ưm......" Hạnh Gia Tâm nhu nhu mà đáp một tiếng, dừng một chút mới nói, "Cậu không cần gấp, phải chú ý an toàn."
"Sẽ." Đàm Hữu đau lòng cực kỳ.
Có lão Trương ở bên cạnh, Đàm Hữu một câu buồn nôn cũng không dám nói, hai người lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Hạnh Gia Tâm bên kia có tiếng sột sột soạt soạt, rồi sau đó thanh âm khôi phục bình thường: "Lúc các cậu dỡ hàng có thể dừng hay không?"
"Dỡ bao lâu dừng bao lâu, mình tận lực trả về......"
Hạnh Gia Tâm ngắt lời cô nói: "Các cậu chẳng lẽ không nghỉ ngơi một ngày sao? Làm liên tục như vậy quá mệt mỏi đi."
"Có thể nghỉ ngơi, nhưng không cần thiết, mình muốn trở về nhanh." Đàm Hữu nói.
"Cậu nghỉ ngơi đi," Hạnh Gia Tâm nói, "Đem địa chỉ cho mình, hiện tại mình đi mua vé máy bay, chúng ta có thể cùng nhau đến."
Đàm Hữu bị lời này cả kinh đến ngẩn người, hô một câu: "Không cần như vậy!"
"A?"
Đàm Hữu đè thấp giọng nói: "Không cần nhân nhượng thời gian của mình như vậy, mình sẽ mau chóng chạy trở về, tới Quất thành liền đi gặp cậu."
"Mình không có nhân nhượng, mình bên này có thời gian, bay qua rất tiện......"