Tạ Doãn từng ở trong ngục tối, nếu viết hết những khốn khó hắn từng gặp trong đời thì ước chừng có thể kiếm được mấy túi vàng lá, nhưng hắn trước sau luôn cảm thấy mình như một con ếch vui vẻ, tuy không ngừng nhảy từ hố này qua hố khác nhưng mỗi lần đều có thể xem nó như chuyện cười để kể say sưa, sau đó chế biến lại một chút rồi đem đi khoác lác khắp trời nam đất bắc.
Nhưng thế gian không có nơi nào khiến hắn cảm thấy nghẹt thở như “lao tù” hai thước vuông trước mắt.
Dường như hắn đã ở lâu nơi tăm tối, chợt có ánh sáng mạnh chiếu vào khiến con ngươi hắn bị “bỏng”, vừa sợ hãi vừa khát vọng co lại rất nhỏ.
Tạ Doãn cảm thấy mình ngẩn người hồi lâu, sau đó hắn trong lớp hóa trang buồn cười khẽ đưa tay đè lại Vọng Xuân Sơn, trên vỏ đao sắt lạnh ấy lập tức sinh ra một tầng sương lạnh mỏng manh lan ra theo ngón tay tái nhợt của hắn.
Tạ Doãn dời thanh trường đao đặt trên vai, chậm rãi thẳng eo dậy:
– Cho nên… những người Hành Tẩu Bang kia là cô tìm tới?
Chu Phỉ biết mình có mọc thêm hai chân cũng không đuổi kịp tên khốn họ Tạ này, nàng đuổi một mạch từ Thục Trung tới Vĩnh Châu, từng giận, từng nghi hoặc, cũng từng trăm ngàn lần suy xét, chuyện đã tới nơi nhưng hiếm khi nàng lại không hành động theo cảm tính. Nàng lập tức liên hệ với Hành Tẩu Bang trong thành Vĩnh Châu, lúc này, “sân khấu kịch” lớn của Vĩnh Châu đang dàn dựng, thế lực khắp nơi còn chưa lên sàn, tuy đông người nhưng bầu không khí vẫn tương đối yên tĩnh, đám hán tử Hành Tẩu Bang làm nghề trộm gà bắt chó rảnh rỗi đến đau trứng, vừa thấy “Ngũ Bức lệnh” màu đỏ của Lý Nghiên liền không nói hai lời, thi nhau ào ra hỗ trợ.
Có điều nếu Tạ Doãn dễ bắt như vậy thì Bạch tiên sinh không phải kẻ ăn chay, không lý nào không bắt được, Chu Phỉ biết hắn quá nửa là có thể thoát thân, nàng gọi Hành Tẩu Bang vây bắt chẳng qua là để “bứt dây động rừng”.
Tạ Doãn lần này đến Vĩnh Châu không phải là rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đi xem náo nhiệt, nếu hắn lặng lẽ đi theo Vũ Y ban thì chắc chắn là có chuyện nghiêm túc, Chu Phỉ kết luận hắn sẽ đi rồi quay lại.
Một khi Tạ Doãn biết quanh đây đầy tai mắt của Hành Tẩu Bang, nhất định hắn sẽ không xuất hiện với diện mạo cũ mà sẽ cải trang.
Mà nếu cải trang… với phong cách đê tiện của Tạ Doãn, nói không chừng sẽ xuất hiện tương đối trắng trợn.
Đây thực ra là phương pháp cũ của sơn dân khi bắt thỏ, người chưa từng luyện khinh công chắc chắn không chạy nhanh như thỏ, bình thường luôn là hai nhóm người hợp tác với nhau, một nhóm hô hào khắp nơi đòi đánh đòi giết, dọa cho thỏ hoảng không chui vào hang đã chuẩn bị, một nhóm khác mai phục sẵn, nhân lúc thỏ chạy lung tung thì lấy chày lớn đánh ngã nó một cách nhanh, chuẩn, độc.
Chu Phỉ muốn ôm cây đợi thỏ cược một lần, ở đây không chặn được Tạ Doãn cũng không sao, cùng lắm thì nàng mặt dày bám theo Nghê Thường phu nhân tới “đại hội anh hùng chinh Bắc” của Hoắc Liên Đào là được, thế nào cũng có cơ hội tóm được cái đuôi của Tạ Doãn.
Nàng canh giữ ở cửa khách điếm hồi lâu, hễ thấy nhân vật khả nghi là cẩn thận lại gần quan sát – mãi đến khi thấy hai cọng râu dê quen thuộc.
Tạ Doãn “dịch dung” qua loa hơn nàng tưởng tượng nhiều, “da lông” dán lên mặt lại không phải loại dùng một lần rồi vứt mà tùy tiện phối hợp với thứ khác để tạo ra khuôn mặt mới!
Hắn còn rất biết… ít nhất xét theo thân phận thân vương tôn quý của hắn thì có thể nói là tiết kiệm.
Lúc này nghe Tạ Doãn nói, Chu Phỉ mới biết hắn qua loa như vậy là vì hiểu lầm kẻ đứng sau Hành Tẩu Bang.
Thấy Chu Phỉ lạnh mặt không lên tiếng, Tạ Doãn lấm lét nhìn bốn phía, trong lòng vừa tính toán đường lui vừa cà lơ phất phơ nháy mắt với Chu Phỉ, nói:
– Nếu ta biết bang nghèo túng xui xẻo này là cô đưa tới thì chắc chắn sẽ không lơ là bất cẩn, sao dễ bị cô bắt được? Mỹ nhân, cô như vầy là thắng không vẻ vang, hay là chúng ta làm lại…
Lời hắn còn chưa dứt, đã dự đoán trước mà khom eo, khéo léo tránh thoát một đao của Chu Phỉ, sau đó thuận thế như cá chạch lắc mình chui vào hẻm nhỏ phía sau.
Còn dám chạy!
Trong lòng Chu Phỉ chợt bùng lên một ngọn lửa không tên.
Nàng đi theo nhiều lưu dân xuôi nam, trong thế đạo khắp nơi lòng người hoảng hốt này, nàng đi khắp nơi tìm hắn như con ruồi mất đầu, từ Thục Trung đến Vĩnh Châu, nhiều lần hồi tưởng lại từng lời nói từng hành động của hắn, muốn từ những lời lung tung loạn xạ của “Hàn nha thanh” để nghe ra chút manh mối.
Nàng lòng đầy lo lắng, lại không quen trút hết với người khác, đành giấu cả trong lòng.
Vất vả như vậy mới chặn được mà hắn lại trưng ra cho nàng cái thái độ “chơi thua chơi lại”, đồng thời chuẩn bị chuồn đi bất cứ lúc nào!
Chu Phỉ xông tới hai bước, giơ ngang đao chắn đường Tạ Doãn, sau đó làm ra chuyện mà nàng ấp ủ đã lâu – xắn tay áo đánh hắn.
Tạ Doãn thấy nàng lộ bản chất bèn hô lớn:
– Nè, sao mấy tháng không gặp mà vừa gặp đã động thủ vậy?
Miệng hắn kêu nhưng không làm trễ nãi công phu trên tay.
Một câu nói, hai người đã qua bảy tám chiêu.
Lần đầu tiên Chu Phỉ lĩnh giáo võ công của Tạ Doãn.
Tạ Doãn khác với bất kỳ ai nàng từng gặp, hắn ra tay rất “nhẹ”.
Trong các cao thủ thành danh, ở nhà có Lý đại đương gia, bên ngoài có đám người Thẩm Thiên Khu, Đoàn Cửu Nương, những tiền bối này Chu Phỉ đều từng có duyên so vài chiêu, họ đều có chung một đặc điểm, chính là khí chất cao thủ.
Họ chỉ cần đứng đó là có thể khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề, dù chỉ cầm một cây gậy nhỏ tùy tiện quơ trong không khí cũng không dằn được tính công kích, bởi thế từ xưa khi hình dung võ công cao của một người sẽ luôn có câu “hái hoa tung lá đả thương người”.
Nhưng Tạ Doãn không biết có cố ý nhẹ tay hay không, Chu Phỉ cảm thấy cả người hắn như một nhúm bông lơ lửng, một đao chém qua, hắn có thể dễ dàng ứng phó một cách nhẹ nhàng, ngay cả Phá Tuyết đao Khai Sơn, Phân Hải cũng có cảm giác như không chỗ ra sức.
Hắn ra tay không nhanh, từng chiêu từng thức có một nhịp điệu kỳ diệu, thực giống như đoán được và hơi đi trước chút chút, hắn dường như lĩnh ngộ Phá Tuyết đao càng thấu triệt hơn truyền nhân chính quy là Chu Phỉ, thường xuyên chuẩn bị sẵn tiếp được chiêu mà Chu Phỉ chưa thành thạo.
Vọng Xuân Sơn từng ép Khấu Đan luống cuống tay chân khi đến trước mặt hắn chợt giống như thành một đám “mây” bị đẩy đi, hoàn toàn nghe hắn điều phối.
Chu Phỉ càng đánh càng bức bối, chợt cau mày, Vọng Xuân Sơn trong tay chợt lệch pha, từ “linh thú trong núi” của danh môn chính phái trực tiếp biến thân thành “chó hoang thoát xích”, nàng tựa như thình lình vứt bỏ Phá Tuyết đao, nhất thời chém lung tung loạn xạ không theo bài bản gì. Nếu không phải vỏ đao chưa rút thì rất có vẻ như nàng muốn băm Tạ Doãn thành tám mảnh, từng chiêu từng thức nhanh hơn ban nãy gấp ba lần, đao nào đao nấy đều kinh hồn, nhanh như sấm sét – là một phần Đoạn Nhạn Thập Tam đao phiên bản chó điên!
Tiết tấu ung dung mà Tạ Doãn hết sức khống chế cứ thế bị nàng đánh gãy, nhất thời hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: “Thật giận tới vậy à?”
Nhưng liền sau đó, hắn nhanh chóng nhận ra, bên trong mã ngoài “Đoạn Nhạn Thập
Tam đao” này mơ hồ dung hợp “Đoạn” tự quyết của “Phá Tuyết đao”, thoạt nhìn như không có kết cấu nhưng đâu đâu cũng là huyền cơ.
Hóa ra đây chính là chỗ mấu chốt của “Vô Thường” trong Phá Tuyết đao – ngoài có thể thiên biến vạn hóa, trong có thể vạn biến bất ly kỳ tông (1).
(1) Vạn biến bất ly kỳ tông: dù thay đổi đến đâu cũng không xa rời bản chất.Thu thiên hạ cho mình sử dụng, chứa đựng trăm nhà, mặc cho thế sự xoay vần, sao dời vật đổi, vẫn tự có quy tắc nhất định.
“Giỏi lắm.” Tạ Doãn không khỏi ngơ ngác trong lòng, thình lình hắn trở nên nghiêm nghị, vung ống tay áo dài như cái túi bị gió thổi căng phồng phất phơ, hai tay chắp lại.
Chu Phỉ lập tức cảm giác được một luồng nội lực tuôn trào thâm hậu đến mức hoàn toàn không giống như của một thanh niên, dễ dàng vây khốn nàng, hai tay Tạ Doãn kẹp lấy Vọng Xuân Sơn, sương lạnh trên lòng bàn tay như dây leo sinh trưởng, đi ngược dòng không nghe theo khống chế, để lại trên “núi mùa xuân” (2) một làn “hơi ấm còn vương lạnh” rõ ràng.
(2) Núi mùa xuân: xuân sơn.Đao pháp riêng biệt của Chu Phỉ dẫu sao cũng chưa đủ công lực, trường đao bị đối phương khống chế không vươn ra cũng không thu về được, hai người giằng co tại chỗ.
Nàng suýt muốn dứt khoát rút đao ra khỏi vỏ, cho tên Tạ Doãn này thấy ít máu, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy lớp sương trắng trên vỏ đao thì chợt cứng đờ.
Nàng cầm chuôi đao, hơi cụp mắt, hàng mi dài nhỏ khẽ che trên mí mắt, hơi vểnh nhẹ ở đuôi mắt, Tạ Doãn vốn có thể nhân cơ hội đó mà chân bôi mỡ chuồn đi, nhưng nhìn mặt nàng, hắn lại sững sờ chốc lát, không hiểu sao lại bỏ mất một cơ hội tốt.
Chu Phỉ chợt nói:
– Lúc ở sông Tẩy Mặc, ngươi từng nói với ta, đứng đầu thiên hạ kỳ độc là Thấu Cốt Thanh, người trúng độc này, từ các khớp xương trở đi sẽ bắt đầu trở nên lạnh, khi chết, quanh người như được ướp lạnh…
Tạ Doãn lúc này mới hoàn hồn, bỗng rụt tay về.
Chu Phỉ không đuổi theo, từ từ buông thõng thanh trường đao cứng giữa không trung hồi lâu.
Nàng khẽ thở một hơi, ngước mắt nhìn chằm chằm Tạ Doãn, hỏi:
– Sao ngươi biết rõ thế?
Tạ Doãn rất muốn cười dửng dưng, tiện đà tán dóc, nhưng nụ cười của hắn đến bên môi không hiểu sao lại trở nên cứng đờ, ngay cả những lời dí dỏm cũng trở nên khô khốc, rất không tự nhiên.
– Có lẽ vì ta thông kim bác cổ, bí ẩn trong thiên hạ không cái nào không biết.
Chu Phỉ:
– Vậy lúc ngươi động thủ với Cốc Thiên Toàn, Tào Ninh hô lớn “không muốn sống nữa” lại là sao?
– Ha.
Tạ Doãn cười ngắn ngủi một tiếng:
– Tào Ninh là địch, muội muội à, mỗi câu nói của địch trên chiến trường đều là để nhiễu loạn lòng quân, ai biết hắn ta nói vớ vẩn tào lao gì chứ? Cô còn thật nghe hắn ta.
Chu Phỉ trầm mặc, hai người xưa nay không phải trêu chọc thì là đấu võ mồm, ở bên nhau luôn là cảnh gà bay chó chạy diễn hoài không hết, ngay cả lúc Bạch tiên sinh vạch trần thân phận “Đoan vương” của Tạ Doãn ngay trước mặt cũng chưa từng có sự lúng túng nhìn nhau không nói như bây giờ.
Tạ Doãn bồn chồn chốc lát, kiếm chuyện để nói:
– 48 trại gần tiền tuyến như thế, sao cô còn có thời gian đến Vĩnh Châu tham gia náo nhiệt…
Chu Phỉ dùng ánh mắt khó diễn tả nhìn hắn, lòng Tạ Doãn nhảy mạnh, cuống họng nhất thời như siết chặt, câu hàn huyên tẻ nhạt nói được một nửa liền khó mà tiếp tục.
Chu Phỉ thấp giọng nói:
– Ta đã hơn bốn năm không gặp cha. Ta lén chuồn xuống núi, luôn đi theo chút tin tức linh tinh lộn xộn như thật như giả của Hành Tẩu Bang… ngươi hỏi ta sao còn có thời gian đến tham gia náo nhiệt?
Tạ Doãn:
– …
“Nàng tới tìm mình”, câu này nhấp nhô trong lòng Tạ Doãn chốc lát khó mà khống chế, hắn khẽ rùng mình, nhất thời hoang mang.
Những tâm ý đè nén và che giấu như đay loạn mọc trong khe hở, lặng lẽ sinh ra bộ rễ khổng lồ, quấn quít dây dưa với ba hồn bảy phách mà hắn tự cho là siêu thoát trần gian, làm tăng lên sự lúng túng không biết làm sao ở hắn, điều này hắn chưa từng gặp lúc sinh thời, làm đông cứng ba tấc lưỡi nát của hắn.
Thời gian linh hồn hắn xuất ra quá dài, dài đến mức Chu Phỉ tiêu hết lòng kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo, cứng rắn nói:
– Đương nhiên là vì hoa văn sóng nước trên thiệp mời của Hoắc Liên Đào. Năm ngoái “Hải Thiên Nhất Sắc” còn là thứ chỉ có vài người nhắc đến nhưng đều giữ kín như bưng, ngay cả mẹ ta cũng chưa chắc biết “hoa văn sóng nước” là gì, bây giờ chẳng qua chỉ mấy tháng mà đã có nhiều thế lực truy tra, thiệp mời của Hoắc Liên Đào càng tạo xu hướng muốn cho người người đều biết, chuyện này không có người lén thêm dầu vào lửa là không thể nào. Hiện tại Bắc Đẩu đã biết trong 48 trại có hai tín vật Hải Thiên Nhất Sắc, ta không chủ động đi tra, chẳng lẽ ngồi đó đợi bị cuốn vào sao?
Nội dung lời nói này của nàng có thể nói là bình tĩnh vững vàng, có lý lẽ có chứng cứ, nhưng trong lòng càng nói càng nén giận, một hơi nói xong, chẳng những không thoải mái mà ngược lại càng khó chịu, vành mắt đỏ lên.
Mắt liền tim, lúc nàng nhận ra tầm mắt hơi mơ hồ thì những uất ức đè nén đột nhiên vỡ đê, Chu Phỉ quay phắt đầu, bỏ đi không nói một lời.
Tạ Doãn vô thức vươn tay ra, nắm lấy cổ tay nàng.
Cửa tay áo Chu Phỉ được quấn lại, vải vô cùng mỏng, không cách nhiệt cũng không chống rét, bị hắn kéo như được trét lên một lớp băng lạnh, hai người cùng run lên.
Tạ Doãn nói:
– A Phỉ, ta…
Đúng lúc này, cách đó không xa chợt vang lên tiếng ồn ào.
Mấy tên ăn mày vốn lười nhác ngồi ở góc đường chợt bò dậy như lâm đại địch, đông đảo người của Hành Tẩu Bang cũng đưa mắt ra hiệu cho nhau, một nhóm người áo đen khiêng một cái quan tài lớn, không coi ai ra gì xông vào thành Vĩnh Châu.