– Thật hay giả vậy?
Chu Phỉ sững sờ, qua một lát mới hơi không yên tâm hỏi:
– Nhưng Lý bà bà trước nay không phải luôn lười gánh chuyện sao? Mẹ tỷ nói thế nào?
– Cô cô nói họ muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng đưa người vào 48 trại gây loạn là được.
Lý Nghiên lách người ngồi chung một tảng đá với Chu Phỉ, hai tay cầm con sò nướng thịt ra thịt, nước ra nước, thổi hai cái rồi đổ hết vào miệng, bỏng suýt trào nước mắt, “ưm ưm” hồi lâu mới run run phun được một câu:
– Ngon, ngon quá xá, tỷ phu, ngon quá trời quá đất luôn á!
Tạ Doãn yên lặng ngồi bên đống lửa nướng sò, đây là một công việc tỉ mỉ, một mình hắn nướng không kịp cho hai vị này ăn, bận cả nửa ngày mà bản thân vẫn chưa được con nào, trong tay chỉ còn lại con cuối cùng, vừa định cho vào miệng thì bị tiếng “tỷ phu” thình lình của Lý Nghiên làm cho mở cờ trong bụng, tự động nhường con cuối cùng cho muội ấy.
Lý Nghiên vui vẻ nhận lấy, không hề khách sáo, chỉ hận miệng không đủ lớn, không thể nhét hết đồ ăn Đông Hải cho vào bụng mang đi.
Lý Nghiên thỏa mãn ăn xong con cuối cùng, tiện tay ném vỏ xuống biển rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, hỏi:
– Muội truyền lời xong rồi, tỷ, đến lúc đó tỷ đi không?
Chu Phỉ:
– Chuyện của Sở Sở, tỷ đập nồi bán sắt cũng phải đi, huống hồ lại không xa.
Vừa nói xong, Trần Tuấn Phu cách đó không xa vẫy tay với Lý Nghiên, hỏi:
– Tiểu nha đầu, ăn cá khô không?
Lý Nghiên nghe nói liền chạy vội qua, bỏ lại tỷ phu tuấn tú và tỷ tỷ càng tuấn tú hơn, không chút do dự lao về phía ông cụ hơn trăm tuổi.
Năm Nam Bắc nhất thống, Triệu Uyên đổi niên hiệu là “Càn Phong”, hiện đang là năm Càn Phong thứ hai, Tạ tam công tử đã trải qua hai năm gian khổ, ôm đồm hết mấy việc lặt vặt không ai muốn quản của 48 trại, cuối cùng mới đổi được Lý đại đương gia mở một mắt nhắm một mắt với hắn.
Mùa thu năm ấy, Chu Phỉ cùng Tạ Doãn về Đông Hải thăm các sư trưởng và cúng tổ tiên.
“Tổ tiên” tổng cộng có hai vị, một vị là tiểu sư thúc đã xả thân cứu Tạ Doãn, vị còn lại là Lương Thiệu.
Thi thể của Lương thừa tướng bị Mộc Tiểu Kiều vô tình làm nổ mất, cả sơn cốc đều thành tro bụi, cuối cùng cát bụi quay về với cát bụi, Tạ Doãn giúp ông lập một mộ y quan đơn giản trên đảo Bồng Lai.
Lương công khi còn sống oanh oanh liệt liệt, tính hết mọi bề, chết rồi cũng nên được thanh tĩnh.
Hai người thăm các lão nhân rồi đi quét mộ xong xuôi, vừa toan đi thì Lý Nghiên không mời mà tới, còn mang đến một lời nhắn. Ngô Sở Sở mấy năm nay đi khắp nơi thu thập chỉnh lý di tích các phái, đã hơi có chút thành quả, đúng lúc Lý Thịnh thường xuyên bị Lý Cẩn Dung thả ra ngoài đi liên lạc các nơi, giao du khá rộng, không hiểu sao hắn nảy ý nghĩ đứng ra giúp Ngô Sở Sở phát thiệp mời, định trung thu năm nay tổ chức một hội “dùng võ kết bạn”, không chiêu trò gì hết, chỉ nói là mấy năm nay chỉnh lý lại điển tịch khắp nơi, muốn mượn cơ hội này mời mọi người tới uống ly rượu nhạt, ai muốn tới thì tới cho vui, biết đâu lại gặp được bằng hữu cũ và kết giao thêm bằng hữu mới.
Địa điểm được chọn là Liễu gia trang, lần đầu tiên Lý Thịnh bộc lộ tài năng là lần vây công 18 dược nhân ở Liễu gia trang, kể từ đó, hắn và Liễu lão gia đã thành bạn vong niên.
Thiệp mời và tin tức do Hành Tẩu Bang giúp tung ra ngoài, vốn tưởng rằng người hưởng ứng rất ít, cùng lắm chỉ có vài bằng hữu cũ tới góp vui, ai ngờ không biết sao lại làm to lên, một truyền mười, mười truyền trăm, hào kiệt tứ phương lũ lượt kéo tới Liễu gia trang, còn náo nhiệt hơn trò hề mà Hoắc Liên Đào năm xưa tổ chức ở thành Vĩnh Châu. Liễu gia trang nhỏ bé đã không đủ an bài, các khách điếm lớn nhỏ ở Tế Nam phủ đều chật kín, đầy đường đều là người giang hồ ngoại hình khác biệt, khiến Lý Thịnh hơi hoảng, bất đắc dĩ mới phái Lý Nghiên đi gọi “Nam đao” Chu Phỉ qua giữ thể diện cho hắn.
– Chuyện này à, thực ra không bất ngờ.
Tạ Doãn nói:
– Nhiều năm nay, trước tiên là núi Hoạt Nhân Tử Nhân, sau đó là bọn Bắc Đẩu, Ân Bái hoành hành ngang ngược, thù hận chất chồng suốt mấy đời, khắp nơi đều là chướng khí mịt mù, khó khăn lắm bọn đại ma đầu mới chết hết, vũng nước võ lâm Trung Nguyên cũng nên hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai. Ca ca nàng luận tâm cơ, luận thủ đoạn, luận xuất thân, luận bối cảnh đều không thiếu gì cả, càng hiếm có là làm người lại khiêm tốn, không quá coi trọng bản thân, nghe nói danh tiếng rất cao trong những người thế hệ trước, ai cũng khen huynh ấy, lần này e là các đại môn phái cố ý thêm dầu vào lửa.
Chu Phỉ kinh ngạc:
– Chẳng lẽ họ vẫn muốn nâng huynh ấy thành một Sơn Xuyên kiếm à?
Tạ Doãn hỏi:
– Có gì không thể?
Chu Phỉ luôn cảm thấy hơi kỳ diệu, nàng chưa từng thấy phong thái của Sơn Xuyên kiếm năm xưa, chỉ nghe người này nói vài câu, người kia nói vài câu, rồi từ dăm câu vài lời đó thu được một ấn tượng mơ hồ: vị tiền bối ấy đức cao vọng trọng, một thanh trọng kiếm trấn trụ toàn bộ yêu ma quỷ quái Trung Nguyên.
Trong lòng nàng, nếu nói Ân đại hiệp là núi cao ngưỡng vọng, thì gã họ Lý là đống đất vướng chân, nếu nói Ân đại hiệp là thánh thú trấn thủ một phương, thì gã họ Lý là con cún con hoang run cầm cập sủa ăng ẳng… Tóm lại, ngoại trừ đều là người, đều là nam, hình như không có điểm gì chung, nàng thực hơi khó mà tưởng tượng.
Chu Phỉ suy tư chốc lát, lo lắng nói:
– Huynh ấy? Võ công chẳng ra làm sao, chỉ biết khua môi múa mép, lỡ bị người ta ghét hãm hại, ngay cả âm mưu quỷ kế cũng không cần dùng, trực tiếp đánh chết cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Tạ Doãn:
– …
Hèn gì Lý thiếu gia rõ ràng trẻ tuổi nhiệt huyết mà lại có khí chất “siêu nhiên” không xem trọng bản thân, hóa ra là từ nhỏ trưởng thành trong hoàn cảnh hiểm ác thế này.
Chu Phỉ xoay Hi Vi trong tay một vòng, nói như rất chê phiền:
– Chậc, ta vẫn nên phái mấy người cho huynh ấy thêm can đảm thì hơn.
Tạ Doãn vội tận dụng nịnh nọt:
– Chu đại hiệp vũ nội vô song, thiên hạ vô địch.
Chu Phỉ luôn cảm thấy câu này nghe lạ lạ, họ Tạ hình như lại đang mỉa mai nàng thì phải, nàng nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
Lúc nàng ngẩng đầu lộ cái cằm nhọn, mắt nửa nhắm nửa mở hơi nhướng lên, là một tiểu mỹ nhân rất không dễ dụ, Tạ Doãn giả vờ vô tội đối mắt với nàng chốc lát rồi không nhịn được, tay và miệng cùng đê tiện, hắn hơi khom người nắm cằm Chu Phỉ, nói nhỏ:
– Nếu ta sớm biết Chu đại hiệp này cuối cùng hời cho ta, thì năm xưa lúc xông vào sông Tẩy Mặc ban đêm, ta nhất định sẽ ăn mặc chưng diện cho đẹp chút, khinh công cũng nhất định có thể phóng khoáng hơn chút.
Chu Phỉ như cười như không:
– Đi gặp rong tinh thì chàng muốn chưng diện thành gì?
Tạ Doãn đảo mắt, khom lưng ghé bên tai nàng nói gì đó, không biết là hạ lưu vô sỉ thế nào mà nói xong liền lập tức nhảy vọt đi, vừa vặn tránh thoát chuôi đao của Chu Phỉ chỉa vào bụng hắn.
Hắn đưa tay xoa ngực nói:
– Tiểu sinh đã cầu hôn sáu lần, bị cha mẹ nàng nhét cho 12 cây đinh cứng mềm, làm miệng đầy răng sắt, ai dè cưới về nhà rồi ngày ngày bị đánh, khổ quá á à a…
Mấy chữ cuối cùng, Tạ Doãn đặt ra thêm làn điệu, vừa nói vừa hát cũng không làm trở ngại hắn nhảy ra xa hơn trượng trong nháy mắt, còn quay đầu nói với Chu Phỉ:
– Triệu Uyên đến nay vẫn bị khúc “Bạch cốt truyện” của ta hát làm ngủ không yên, nếu nàng còn bắt nạt ta nữa, ngày mai ta sẽ viết “Nam đao truyện” vạch trần vị đại hiệp nào đó bề ngoài đạo mạo mà hễ nói một câu không hợp là ngược đãi đánh đập thư sinh yếu đuối… ha ha, A Phỉ, khinh công của nàng cần luyện thêm đấy.
Khinh công của Chu Phỉ quả thực không bằng hắn, dẫu sao nàng bẩm sinh kém cỏi, dưới cổ chẳng phải chân.
Hai người một đuổi một chạy, chớp mắt đã chạy nửa cái đảo.
Bỗng bước chân Tạ Doãn dừng lại, điểm nhẹ lên một tảng đá như không hề dùng sức, không làm kinh động bụi bặm bên trên, hắn chắp tay sau lưng vẫy Chu Phỉ.
Chu Phỉ ló đầu nhìn, phát hiện hai người đã bất giác đến chỗ hai nấm mộ.
Hai tấm bia đá hàng xóm láng giềng này ở nơi ba mặt là đá, giống như bị đá ngầm san sát của thiên nhiên vây thành một mảng thiên địa nhỏ, vô cùng u tịch, một mặt rộng rãi hướng về phía Đông Hải mênh mang, vừa nhìn là có thể thấy nơi trời biển giao nhau.
Đồng Minh đại sư đang cầm cây chổi dài nhàn nhã quét bụi trên hai tấm bia mộ.
Lão tăng và bia đá trong tiếng sóng biển rì rào toát lên cảm giác yên bình khó tả.
Tạ Doãn ra dấu với Chu Phỉ, nắm tay nàng lướt nhẹ qua một bên, hai người vòng đi
sau tảng đá lớn, không quấy rầy Đồng Minh đại sư.
Đi xa rồi, Tạ Doãn mới nhẹ nhàng nói:
– Sư phụ ta thân phận đặc thù, nhánh của họ từ sau khi vong quốc luôn ẩn cư ở Đông Hải Bồng Lai, mấy vị sư thúc khác đều là hậu nhân của trung thần theo hầu năm xưa, nếu không vì ta thì lão nhân gia sẽ không rời đảo, chỉ có mấy vị sư thúc thỉnh thoảng ra ngoài làm chân chạy vặt. Năm xưa Trần sư thúc nhiều lần được Sơn Xuyên kiếm nhờ vả làm giúp ông ấy mấy thứ như khôi giáp binh khí, nàng biết đấy, bản tính Trần sư thúc lười xã giao, đều là tiểu sư thúc thay ông làm người sai vặt đưa tin, thường xuyên qua lại nên có chút giao tình với Ân đại hiệp.
Nói tới đây Chu Phỉ đã hiểu, nàng nói tiếp:
– Sau đó ông ấy nghi ngờ cái chết của Ân đại hiệp?
Tạ Doãn gật đầu:
– Sơn Xuyên kiếm, Nam đao… lão Nam đao, và chuyện của ta khi đó nữa, đến lúc chết ông ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, di nguyện là muốn ta đi truy tra Hải Thiên Nhất Sắc, tìm một lời ăn nói… bây giờ hai người họ làm hàng xóm láng giềng, hẳn là có thể mặt đối mặt ăn nói với nhau rồi.
Bước chân Chu Phỉ hơi khựng lại.
Hải Thiên Nhất Sắc như một cái cớ mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, kiềm chế lẫn nhau, tất cả mọi người đều muốn lợi dụng cái cớ này mà giữ kín như bưng.
48 trại vốn đã đông người, sau đó Chu Dĩ Đường lại mang về một nhóm tâm phúc, có thể nói là đông người phức tạp, có mấy lời đến nay nàng vẫn chưa có cơ hội hỏi rõ, lúc này đang ở đỉnh Đông Hải, tầm nhìn bốn phương rộng rãi, vừa nhìn là nắm được tất thảy, nàng mới châm chước từ ngữ, hàm súc nói:
– Vị kia thật sự không phải họ Triệu à?
Tạ Doãn hơi cong khóe mắt, cũng trả lời hàm súc:
– Mấy thế hệ Triệu gia bọn ta do dự thiếu quyết đoán, lòng dạ đàn bà, đặc biệt dễ máu nóng lên đầu, phàm việc gì cũng nghĩ như lẽ đương nhiên, bản lĩnh ngâm gió ngợi trăng thì không tệ, lý luận suông khua môi múa mép cũng là cao thủ, nhưng không đem ra thực tế được. Từ tiên đế đến cha ta rồi đến ta đều là một kiểu, chưa từng cho ra nhân vật xuất sắc.
Chu Phỉ quay đầu nhìn quanh theo bản năng, nhưng tầm mắt bị mộ bia ngăn lại, nàng nhìn hai cái mộ bia hàng xóm ấy:
– Lương Thiệu rốt cuộc mưu đồ gì?
Tạ Doãn khẽ nói:
– Lúc đó tên đã lên cung, phía nam trù tính rất lâu, tập kết mấy vạn đại quân, bứt dây là sẽ động rừng, một khi bị phát hiện… chắc chắn tứ phương hỗn loạn, Đại Chiêu thật sự vong quốc.
Chu Phỉ kinh ngạc:
– Bên kia không ai họ Triệu, chẳng phải cũng là vong quốc sao?
Tạ Doãn vươn người, đưa tay biếng nhác khoác vai Chu Phỉ:
– Bản đồ chưa từng thay đổi, văn võ toàn triều chưa từng đổi chí, giang sơn chưa từng đổi họ, quan trọng nhất là, những nguyện vọng năm xưa của tiên đế có không gian thực hiện, tân chính mà tiên đế và Lương công luôn tâm niệm có thể thực thi ở Giang Nam. Khi tân đế còn nhỏ chỉ có thể dựa vào Lương Thiệu, khi cánh ngài ấy cứng rồi, dù Lương Thiệu đã chết cũng có Hải Thiên Nhất Sắc âm hồn bất tán, ngài ấy chỉ có thể bước tiếp trên con đường định sẵn, nội trong hai đời, thiên hạ ắt an định, đến lúc đó nàng đứng trên mỏm đá nhìn về đông, mênh mông một mảng, trời biển nối liền, có gì khác biệt?
Tạ Doãn nói rất hời hợt, ngữ khí trầm bổng du dương, chỉ thiếu cái bàn nhỏ và cái kinh đường mộc là có thể thu tiền thưởng, đích thân biểu diễn cho Chu Phỉ xem hậu nhân Triệu thị là thứ bùn nhão không thể trát tường thế nào.
Tiếp đó, móng vuốt hắn lại vô cùng không quy củ gãi gãi cằm Chu Phỉ, sáp lại bên tai nàng nói:
– Chúng ta đi Liễu gia trang trước, đợi xem xong náo nhiệt, ta dẫn nàng đi cố đô chơi nhé? Qua mùa đông, chúng ta lại đi tái ngoại ngắm cỏ non và dê con.
Chu Phỉ đập móng vuốt hắn ra:
– Cút, có làm gì nghiêm túc chút được không? Chỉ biết chơi thôi, nếu đại đương gia có việc sai ta…
Tạ Doãn cười híp mắt ngắt lời nàng, thong thả bổ sung:
– Còn có thể dùng giá cao mua vài con dê nướng ngay tại chỗ, ngoài cháy trong mềm, không cần bỏ thêm nhiều hương liệu, chỉ tí muối thôi là đã thơm ngon vô cùng.
Chu Phỉ:
– …Để ta viết thư báo mẹ ta một tiếng.
HẾT
Đôi lời của editor Ngày 18/3/2017, mình bắt tay edit những con chữ đầu tiên của “Hữu Phỉ”, thấm thoắt đã hai năm ba tháng trôi qua, cuối cùng cũng xem như tạm đặt dấu chấm cho một hành trình. Đây là bộ truyện cực kỳ ý nghĩa trong đời edit của mình, là bộ truyện hiếm hoi khiến mình rung động tận sâu trong tâm hồn, cùng khóc cùng cười với mỗi nhân vật, cùng thấm thía những đạo lý sâu xa mà tác giả muốn gửi gắm qua từng câu chữ. Lúc buồn, đọc “Hữu Phỉ” để vui; lúc vui, đọc “Hữu Phỉ” để biết trân trọng hơn những niềm vui ấy; lúc bận rộn, tranh thủ đọc vài dòng “Hữu Phỉ” để thư giãn tinh thần; lúc bình tâm, đọc “Hữu Phỉ” để ngẫm từng câu chữ, từng triết lý ẩn sau những lời cứ tưởng bâng quơ. Nói chung, hồi mới đọc “Hữu Phỉ”, mình ghiền tới nỗi không dứt ra được, câu cửa miệng của mình khi gặp bạn bè là: “Thế giới chia thành hai loại người: người đã đọc “Hữu Phỉ” và người chưa đọc “Hữu Phỉ”.” Trong đời đọc ngôn tình của mình, hiếm có truyện nào khiến mình có cảm nhận sâu sắc và yêu thích đến nhường này. Bởi vậy, mình đã cố gắng hết sức để truyền tải cái hay cái đẹp của truyện qua từng câu chữ. Ngày 5/12/2018, bản edit thô hoàn tất. Sau đó mình bắt tay chỉnh sửa, biên tập lại từ đầu đến cuối. Dù đã nỗ lực hết mình nhưng do năng lực có hạn, bởi vậy chắc chắn vẫn còn rất nhiều lỗi, rất nhiều sai sót. Có lẽ sau này một ngày nào đó, khi khả năng của mình tiến bộ hơn, mình sẽ quay lại biên tập nó một lần nữa. Hai năm ba tháng, khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn với đủ mọi thăng trầm buồn vui trong quá trình edit “Hữu Phỉ”, nhiều lần nản muốn bỏ cuộc, muốn mặc kệ mọi thứ, nhiều lần phải tạm dừng edit giữa chừng vì đủ lý do… nhưng rồi mình vẫn đứng dậy, vẫn tiếp tục. Chưa rù quến mọi người ghiền “Hữu Phỉ” thì sao mình có thể cam tâm từ bỏ chứ? Trong khoảng thời gian ấy, sự ủng hộ và giúp đỡ hết mình của bạn bè và độc giả gần xa cũng là nguồn động viên rất lớn giúp mình hoàn thành tác phẩm này. Cho phép mình gửi vô vàn lời cám ơn sâu sắc đến em Liễu Y Vân, em Lê Uyên Hoàng Hạnh và bạn Jenny Hồ đã design tặng mình những poster rất đẹp cho truyện; cám ơn em Lê Uyên Hoàng Hạnh, em Thu Hoài, em Jas, em Nhi Cá và bạn Đặng Trà My đã design giúp những câu trích dẫn đẹp cho truyện; cám ơn em Bùi Thị Tường Vy giúp đóng ebook truyện; cám ơn chị Hàn Vũ Phi đã tìm cho em raw những chương cuối và ngoại truyện trên Tấn Giang; cám ơn cô Dung đã gửi tặng con bản sách “Hữu Phỉ” tiếng Trung làm kỉ niệm; cám ơn chị Trâm và chị Phương đã giúp đỡ mang món quà từ phương xa của cô Dung đến tay Lam; cám ơn em Quy (Thy) giúp sub các video về “Hữu Phỉ” cũng như luôn đồng hành cùng tám nhảm và chia sẻ đủ thứ linh tinh về truyện; cuối cùng là cám ơn các bạn độc giả không ngại khó khăn theo dõi và chờ đợi từng chương mỏi mòn mà không một lời than vãn trong quá trình edit. Dẫu sao hành trình edit “Hữu Phỉ” đã kết thúc, dù truyện hay hay dở, có hợp gu hay không thì cũng là công sức, là tâm huyết của mình. Mong mọi người hãy tôn trọng nó.