Hữu Phỉ

Giá y


trước sau

Bà vú già chưa kịp nói, Đoàn Cửu Nương đã tự mình cất tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Vì tỷ tỷ ta.



- Năm xưa ta một mình đi về phương bắc trong binh hoang mã loạn, không phải là ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện… Ta có một tỷ tỷ ruột song sinh, từ nhỏ tướng mạo giống nhau y như đúc, chỉ có cha mẹ là có thể phân biệt được, năm ta năm sáu tuổi, quê nhà gặp nạn, phụ mẫu không sống được liền đem hai tỷ muội ta đi bán. Dọc đường, ta nhân lúc người môi giới không phòng bị mà giãy thoát khỏi dây trói, nhảy xuống chiếc xe chở gia súc nọ. Khi ta muốn đưa tỷ tỷ theo thì tỷ ấy lại không chịu, giẫm lên ngón tay ta bảo ta cút, nói rằng cả đời này tỷ ấy đều không muốn gặp ta… tỷ ấy còn nói, cha mẹ bán bọn ta đều vì ta không được người ta thích, liên lụy đến tỷ ấy, tỷ ấy hận chết ta.



- Từ nhỏ tính khí ta đã xảo trá tai quái, thường bị người lớn quở mắng là không được lanh lợi đáng yêu như tỷ tỷ, lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, nghe vậy liền tin lời tỷ ấy, cực kỳ hận, khóc lóc tại chỗ rồi bỏ chạy. Sau này lớn lên ta mới hiểu, lúc đó tỷ ấy sợ người môi giới quay lại thì ta cũng không chạy được nên muốn để ta đi mau. Nhưng giữa biển người mênh mông, ta biết đi đâu tìm một nữ tử nhỏ bé đây? Ta luôn không biết mấy năm qua tỷ ấy còn sống hay đã chết.



- Mãi đến khi có lần uống rượu, ta tình cờ nghe một bằng hữu đi xa nhắc tới, nói rằng hắn ở phương bắc có gặp một nữ tử, ngỡ là ta, tiến lên chào hỏi mới biết nhận nhầm, nghe nói mặt mũi người kia rất giống ta, chỉ là thần sắc khí chất thì rất khác.

Đoàn Cửu Nương ban nãy điên dữ dội, Ngô Sở Sở và Chu Phỉ đã từ bỏ việc giao lưu trao đổi với bà, nào ngờ bây giờ bà lại bình thường, lúc nhắc tới người tỷ tỷ ruột, bà ăn nói rõ ràng, lời nói mạch lạc, vẻ mặt thậm chí còn nghiêm túc. Chu Phỉ cảm thấy mạch máu trên người mình đã hơi thông được một chút thì biết vừa nãy Đoàn Cửu Nương cũng không dùng bao nhiêu sức lực, thế là nàng vừa chú ý nghe bà nói chuyện vừa âm thầm vận công.

- Ta nghe liền biết có lẽ hắn đã gặp tỷ tỷ bặt vô âm tín suốt hai mươi năm của ta, vội hỏi hắn rõ ràng là đã gặp người kia ở đâu lúc nào, vì đã qua rất lâu nên hắn cũng chỉ có thể nói đại khái, ta đành đi một mạch lên phương bắc, nghe ngóng khắp nơi, nào ngờ gặp phải con chó họ Tào thả ra hại người, tự hắn trong lòng có quỷ, thấy ai cũng nghi ngờ là người ta tới chống đối hắn, ta lại không biết trời cao đất rộng, suốt đường bị con chó dữ đó đuổi theo rất chật vật…



- Không ngờ lại gặp được huynh ấy.

Đoàn Cửu Nương nói tới đây, thần sắc ban nãy còn bình thường lại bắt đầu ngơ ngẩn.

Ngô Sở Sở bưng bát lên theo bản năng, giống như để một lá chắn trước mặt, một tay Chu Phỉ vừa có được tri giác, buông thõng một bên không dám động đậy. Gian phòng nhỏ mờ mờ yên tĩnh hồi lâu, bà vú già đang đun một ấm nước nóng, hai nữ tử nín thở tập trung nhìn chằm chằm bà điên không biết sẽ lên cơn lúc nào kia.

Đoàn Cửu Nương thời trẻ hẳn cũng rất đẹp, nữ tử trẻ tuổi chỉ cần có tinh thần trông đều sạch sẽ xinh tươi. Lúc này bà nhìn chằm chằm ánh lửa trên ngọn đèn dầu, dường như không hề sợ hỏng mắt, nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt hòa tan dưới quầng sáng ấy, còn có thể nhìn ra chút màu sắc đã trút đi.

Bà đại khái hoàn toàn quên mất thế gian này còn có người khác, một lòng chìm vào những hồi ức cũ.

Đột nhiên, Đoàn Cửu Nương khóc rống lên không chút dấu hiệu báo trước.

Tiếng khóc ấy khiến những người trong phòng đều sợ run.

Người điên không biết khống chế mức độ, há miệng có thể nói là như quỷ khóc sói gào, mà bà không chỉ khóc thôi còn như phát điên chụp lấy gương đồng trên bàn trang điểm. Gương đồng ấy vào tay bà giống như cọng mì bị luộc nát, vặn vẹo thành cái bánh quai chèo, “rắc rắc” về chầu tiên tổ.

Đoàn Cửu Nương chưa phát tiết xong, một chưởng lại đập về phía vách tường, cả căn phòng chấn động, cát đá trên nóc phòng rơi rào rào, còn bị như thế nữa sẽ hỏng mất.

Ngô Sở Sở và Chu Phỉ trợn mắt há mồm, không ngờ bà lại không chút mào đầu, tự tiện đổi sang một kiểu điên khác!

Mắt thấy bà sắp đánh sập nhà, bà vú kinh nghiệm phong phú vội hét to:

- Phu nhân, thiếu gia còn ở trong phòng đấy!

Câu nói ấy không biết có chứa bùa chú gì mà vừa thốt ra, Đoàn Cửu Nương với đôi mắt đỏ như máu lập tức giống như trúng phép định thân, đứng bất động, lát sau, bà rít lên một tiếng, lắc mình ra sân. Trong sân tối om vang lên một chuỗi tiếng âm vang, không biết là đá hay gỗ trúng độc chiêu của bà.

Cái bát không trong tay Ngô Sở Sở suýt không cầm vững, nàng nhấc lên một hồi mới đặt xuống được, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng nói:

- Xin, xin lỗi.

Bà vú thu phục đại ma đầu, bình tĩnh dọn bát đũa, khoát khoát tay nói:

- Yên tâm, bà nghe câu nói kia, không quậy xong sẽ không vào đâu.

Ngô Sở Sở hỏi:

- Thiếu gia mà bà nói là…

Bà vú nói:

- Là nhi tử của đại tỷ Đoàn phu nhân, cũng chính là đại thiếu gia phủ này. Đoàn phu nhân dọc đường luôn để tâm đến Lý đại hiệp, tính cách bà lại luôn thẳng thắn rạch ròi, có tình cảm với ai đều muốn nói ra, bà nói cho Lý đại hiệp nghe nhưng ông chỉ cười nói “một lão đầu hơn bốn mươi tuổi như ta, khuê nữ cũng sắp bằng tuổi muội rồi, nếu không phải luận bối phận ta cùng thế hệ với sư huynh của muội thì có thể để muội gọi ta một tiếng thúc thúc cũng không sao, đừng càn quấy nữa”, Đoàn phu nhân nhiều lần bày tỏ rằng dù ông có già 70 80 tuổi bà cũng không để ý, Lý đại hiệp lại thành tâm từ chối, nói mình không quên được thê tử, chỉ xem bà như một vãn bối mà thôi, không hề có ý gì khác. Phu nhân nhà ta tính tình cương liệt, đâu chịu nổi nhiều lần từ chối như vậy, dưới cơn nóng giận liền cùng ông mỗi người mỗi ngả.



- Đoàn phu nhân mang theo ta, không có nơi nào tốt để đi, đành tiếp tục tìm kiếm hỏi thăm tung tích đại tỷ mình, theo lý thuyết thì đây là chuyện mò kim đáy biển, sao có thể tìm được? Nhưng nào ngờ sau hơn ba tháng, thật trùng hợp, khi hỏi đường một lão ăn mày, lão ấy chỉ đường xong, đột nhiên nói một câu “huyện thành Hoa Dung có một nương tử bán rượu giống cô nương y như đúc, lão thoạt nhìn còn tưởng là cô ấy đấy”, Đoàn phu nhân nghe vậy đầu tiên là mừng rỡ, sau đó lại sinh bệnh đa nghi, nhiều lần ép hỏi, lão ăn mày kia mới nói mình là đệ tử Cái Bang, được người nhờ vả để tâm giúp. Bọn ta lúc đó mới biết, hóa ra không phải trùng hợp mà là Lý đại hiệp không yên lòng, âm thầm đi theo bọn ta rất lâu, biết bà muốn tìm người bèn nhờ vả không ít bằng hữu tin tức nhanh nhạy giúp đỡ lưu ý giùm.

Chu Phỉ lần đầu nghe tỉ mỉ chuyện về lão trại chủ như thế, chỉ cảm thấy ngoại tổ phụ không hề giống như nàng tưởng tượng, là người tay cầm đao cực kỳ mãnh liệt nhưng tính tình lại ôn hòa.

Nhớ đến đao quyết Phá Tuyết Đao mà Lý Cẩn Dung dạy, nàng nghĩ: “Người ôn hòa cũng có thể không gì không phá sao?”

- Cứ thế, Đoàn phu nhân tìm được tỷ tỷ ruột đã xa cách nhiều năm, mùi vị thân nhân ly tán gặp nhau thì không cần nhắc nữa, rất nhanh, Đoàn phu nhân phát hiện tỷ tỷ mình là phòng ngoài (1) của một công tử nhà giàu, Đoàn phu nhân làm việc đều dựa vào yêu ghét của bản thân, rất không theo thói thường, biết thì biết nhưng không cảm thấy gì cả, không hề cho là nhục nhã, ngược lại thấy hai người họ tình chàng ý thiếp lại gợi lên lòng hoài niệm của bà với Lý đại hiệp, lúc giận lúc thương. Bà đã tìm được tỷ tỷ, tâm nguyện nhiều năm đã giải, liền một lòng một dạ nghĩ đến đao pháp của Lý đại hiệp, muốn tự sáng tạo ra một bộ võ công chuyên dùng để khắc ông, tiện cho cưỡng ép bắt ông về.

(1) Phòng ngoài: vợ bé được bao dưỡng bên ngoài, không có danh phận, không được rước về nhà.

Chu Phỉ không biết người khác liệu có vinh hạnh được nghe chuyện một đại cô nương muốn cưỡng ép bắt ông ngoại mình về hay không, dù sao nàng đã gặp kỳ ngộ này, đúng là lúng túng đến mức đứng ngồi không yên.

Bà vú nói:

- Cứ cách ba đến năm tháng là bà sẽ đến Thục Trung khiêu khích một phen, đi lần nào bại lần nấy, bại lần nào lại đi lần nấy, xem ra bà định cứ thế dây dưa cả đời.

Chu Phỉ:

- …

Tính cách khiến người ta ghét này xem ra không liên quan tới điên hay không điên.

- Về sau có một lần Đoàn phu nhân đi tìm Lý đại hiệp như thường lệ, dọc đường vô tình xảy ra xung đột với một đám người, nghe chúng tự giới thiệu là thuộc hạ của Bắc Đẩu Liêm Trinh, bà nhất thời nhớ tới chuyện mình từng chịu thiệt lớn bởi thuộc hạ Bắc Đẩu, tức không chịu nổi, dưới cơn kích động đã gây hấn động thủ, ai dè Liêm Trinh không giống những người khác, hắn ta là một tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ, đánh không lại liền hạ độc. Đoàn phu nhân trúng chiêu của hắn ta, lúc sắp lật thuyền trong mương thì lại là Lý đại hiệp chạy tới____hóa ra chuyện bà cứ ba ngày hai bận chạy tới 48 trại đã bị cơ sở ngầm dưới núi biết từ lâu, thấy bà đánh nhau với người ta bèn báo tin về.



- Lý đại hiệp giúp bà ép độc ra ngoài, lần đầu tiên trách mắng bà, Đoàn phu nhân thấy ông cứu giúp, vốn lòng đầy vui mừng, còn chưa kịp bày tỏ thì bị dội thẳng một gáo nước lạnh, thế là nổi giận đùng đùng bỏ đi. Con người khi bị tủi thân uất ức luôn muốn tìm đến người thân, không ngờ khi bà quay lại, tỷ tỷ bà đúng lúc mang thai, Đoàn phu nhân còn chưa kịp chúc mừng thì tỷ tỷ bà trở dạ.

Ngô Sở Sở “a” một tiếng.

- Đám Chúc gia khốn kiếp kia______chính là tên phá gia yêu đương với đại tỷ của Đoàn phu nhân, bây giờ là tên quan huyện chó má này_____sớm đã thay lòng đổi dạ không biết tới chỗ ong bướm nào, từ khi nhi tử ruột sinh ra tới khi mẹ nó tắt thở đều không hề đến nhìn lấy một lần. Đoàn phu nhân tức giận, muốn giết cả nhà Chúc gia nhưng đại tỷ bà không chịu, lúc sắp chết còn ép bà thề độc, điều thứ nhất phải bảo vệ đứa trẻ trưởng thành, điều thứ hai không thể gây phiền phức cho Chúc công tử, càng không được phép
làm hắn ta bị thương, bằng không bà ấy dưới cửu tuyền ắt phải chịu hình phạt băm vằm trăm mảnh, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Chu Phỉ bật thốt:

- …Bà ấy cũng điên à? Sao điên cũng gia truyền thế?

Nói xong nàng mới phát hiện huyệt câm trên cổ mình đã được giải, vội ho mạnh hai tiếng.

Bà vú nhìn nàng, nói:

- Haiz, con nhóc như cô sao hiểu được mấy chuyện nam nam nữ nữ?

Ngô Sở Sở hỏi:

- Nhưng thề như vậy cũng quá bức bối rồi, Đoàn phu nhân đồng ý à?

Bà vú nói:

- Sao có thể không đồng ý chứ? Qua hơn mười ngày, đợi bọn ta mai táng xong xuôi, Chúc gia mới có người tới nói huyết thống nhà mình không thể lưu lạc bên ngoài nên muốn đón về, mẹ quý nhờ con, nể mặt đứa trẻ họ đồng ý dùng kiệu nhỏ đón mẹ đứa trẻ vào trong phủ. Đoàn phu nhân phẫn nộ, ngược lại sinh ra một kế, tỷ muội họ thoạt nhìn như từ một khuôn đúc ra, bà liền giấu chuyện tỷ tỷ đã chết, thay tỷ tỷ “gả” vào Chúc gia. Với võ công của bà có thể nghênh ngang bước đi, không ai làm gì được bà, nếu đã không thể làm hại tiểu tử họ Chúc kia thì bà hạ quyết tâm muốn quậy cho Chúc gia gà chó không yên.

Chu Phỉ nghe thấy chủ ý tệ hại “tuyệt diệu” như vậy, ngoại trừ “có bệnh” thì thực không biết cảm khái thế nào.

Bà vú già lắc đầu nói:

- Cô vẫn không hiểu. Chủ ý tệ hại này của bà một nửa do chính bà tinh ranh giảo hoạt, một nửa là vì Lý đại hiệp. Bà bắt đầu lấy giá y của tỷ tỷ nhiều năm trước ra may vá, đồng thời gửi thư cho Lý đại hiệp, không hề nói rõ tiền căn hậu quả, chỉ nói mình sắp xuất giá, trên giá y thiếu mấy hạt châu, nhờ ông tìm giúp.



- Bên Thục Trung kia mãi không có tin tức gì truyền đến, Lý đại hiệp là người rất biết lễ tiết, tuyệt đối không làm ra chuyện biết bằng hữu thành thân mà ngó lơ không hỏi, chắc chắn là ghen tuông giận dỗi. Đoàn phu nhân vô cùng dương dương tự đắc, định chờ xử xong chuyện Chúc gia sẽ đi Thục Trung tìm ông làm sáng tỏ, nào ngờ qua một thời gian, vào đêm trước ngày Chúc gia cho người tới đón, chợt có một cô nương trẻ tuổi đến nhà, tự xưng là nữ nhi của Lý đại hiệp.

Chu Phỉ hỏi:

- Người đó là mẹ ta?

- Hẳn là vậy.

Bà vú già nói:

- Cô nương kia đưa tới một túi hạt châu, nói là cha mình lúc lâm chung căn dặn cô ấy đưa làm quà cưới.

Chu Phỉ bất giác ngồi thẳng, nói:

- Các trưởng bối trong nhà chưa từng kể với ta chuyện này, xin bà bà nói rõ.

- Theo Lý cô nương nói, Lý đại hiệp bị người ta ám hại, trúng một loại độc tên “Triền Ti” gì đó, lại bị đám Tham Lang, Cự Môn, Phá Quân cho người vây công, ông luôn ra sức ứng chiến, đi về phía nam tránh những tên chó săn kia mấy chục dặm, không biết đã giết bao nhiêu người, bọn Bắc Cẩu không thể vây khốn ông nhưng cũng khiến ông bị độc phát nghiêm trọng hơn, gắng gượng về đến trại đã không thể chữa trị nữa.

Bà vú già thở dài, hồi lâu mới nói tiếp:

- Lúc đó ta thấy thần sắc Đoàn phu nhân không đúng, chờ Lý cô nương đi rồi, bà liền như rơi vào ma chướng, luôn miệng nói mình hại chết Lý đại hiệp.

Mặt Chu Phỉ không chút biểu cảm, không nhìn ra nàng đang nghĩ gì, Ngô Sở Sở hỏi:

- Tại sao?

Bà vú nói:

- Ta cũng là về sau mới hiểu từ những lời lộn xộn linh tinh của bà, hóa ra lần cuối cùng bà gặp Lý đại hiệp, độc mà bà trúng là “Triền Ti”, lúc đó rõ ràng Bắc Đẩu dẫn theo rất đông nhân mã, thấy bà và Liêm Trinh xung đột lại ẩn mình không xuất hiện, chính là mưu đồ từ lâu, dùng bà để dụ Lý đại hiệp ra, Triền Ti chắc chắn không phải loại độc bình thường, có lẽ vào lúc Lý đại hiệp giúp bà ép độc đã truyền vào người ông. Lý đại hiệp lúc đó nhất định đã hiểu nên mới có thái độ khác thường mắng bà một trận, đuổi bà đi, đồng thời dẫn dụ kẻ địch đi về phía nam.

Ngô Sở Sở “a” lên, nước mắt bắt đầu rưng rưng.

Chu Phỉ thầm đọc tên kẻ đầu sỏ “Liêm Trinh” hai lần, nhớ Tạ Doãn từng nói với nàng “Cam Đường tiên sinh ở núi Chung Nam vây khốn đại tướng dưới trướng ngụy đế, chém “Liêm Trinh” của Bắc Đẩu, treo đầu trên cổng thành ba ngày”, nàng cảm thấy hành vi của Chu Dĩ Đường không phải là trùng hợp.

Ngô Sở Sở lặng lẽ lau mắt, hỏi:

- Vậy sau đó Đoàn phu nhân thế nào?

- Đoàn phu nhân nghe nói Lý cô nương muốn lên Bắc đô báo thù bèn giao thiếu gia lại cho ta mà đi theo, người Lý gia đều rất cảm kích bà, vì Lý đại hiệp chưa từng nói với ai chân tướng ông bị trúng độc, nhưng nếu ngụy đế dễ giết như vậy, sớm đã bị người ta chém thành trăm mảnh rồi. Chuyến đi này của họ cuối cùng vẫn tay trắng trở về. Ta thấy sau khi Đoàn phu nhân từ Bắc đô về liền ngẩn ngơ hốt hoảng, không để ý gì tới Chúc gia nữa, may mà gã họ Chúc kia cũng không muốn để ý tới mẹ đứa trẻ là bà nên hậu viện luôn yên tĩnh, từ đó bà luyện công bất chấp tất cả. Không ngờ tự ép chính mình quá mức, dần dần tẩu hỏa nhập ma, lúc bắt đầu chỉ là thỉnh thoảng rơi vào ma chướng nhưng về sau ngày càng nặng, ngay cả người Chúc gia cũng biết trong viện này có một bà điên, chính là tình cảnh như bây giờ.

Ánh đèn lắc lư, Chu Phỉ nghe xong một câu chuyện dài đủ cả thăng trầm như vậy, trong lòng mơ hồ xâu chuỗi đầu đuôi sự việc của mấy mươi năm trước, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sự nóng nảy và thù hận đầy bụng không biết từ khi nào đã thoáng bình ổn lại, nàng nhớ mấy ngày trước mình còn thề son sắt muốn đưa Ngô Sở Sở về, kết quả trong lúc cơn giận xông lên đỉnh đầu đã định liều mạng, vứt Ngô Sở Sở qua một bên, như thế đâu chỉ là “nói lời nuốt lời” “suy nghĩ không chu toàn” mà quả thực là nói không bằng đánh rắm, không những không làm được việc mà về thái độ làm người còn làm mất mặt mũi tổ tiên.

Bà vú già nói xong, thấy trời đã khuya, bèn dặn hai nàng nghỉ ngơi sớm, bà đi sang phòng nhỏ ngủ, Đoàn Cửu Nương điên không biết từ khi nào đã an tĩnh lại, treo ngược mình trên cành cây to trong viện không nhúc nhích, tư thế giống như một con dơi.

Đại huyệt khắp người Chu Phỉ đã được giải toàn bộ, có thể tự do hành động.

Ngô Sở Sở chỉ sợ nàng lại chạy ra ngoài phân cao thấp với nữ nhân điên kia nhưng nói không dám nói, khuyên không dám khuyên, đành phải nhìn chằm chằm nàng.

Chu Phỉ rất áy náy xoa xoa cằm, nói với nàng ấy:

- Cô nghỉ ngơi đi, ta… ờm… không gây sự gì đâu.

Ngô Sở Sở ngoài mặt gật đầu nhưng trong lòng không dám tin, nằm xuống không dám ngủ say, vờ như đã ngủ, chốc chốc lại len lén mở mắt liếc nhìn nàng, chỉ sợ nàng nửa đêm canh ba không từ mà biệt.

Chu Phỉ đương nhiên nghe ra được là nàng ấy giả vờ ngủ, trong lòng bình ổn lại, càng cảm thấy hổ thẹn, nàng nhớ đến mấy ngày liền phập phồng thấp thỏm, vọng tưởng hão huyền chuyện không biết tự lượng sức, cảm thấy rất không nên, bèn dứt khoát không ngủ, ở đó ngồi thiền, chuyên tâm dùng phương pháp Ngư lão dạy nàng để tôi luyện Phá Tuyết Đao.

Lần này, Chu Phỉ thật giống như nhập định, đặt tất cả những rối rắm ồn ào sang một bên, tâm không tạp niệm, chín thức Phá Tuyết thu thế đi hết một vòng trong lòng, nàng mở mắt, chân trời đã hừng sáng. Chu Phỉ chậm rãi thở ra một hơi, bỗng dưng cảm thấy ngực thả lỏng, lĩnh hội được nhiều hơn, đang định đứng dậy đi qua đi lại thì chợt phát hiện Đoàn Cửu Nương đang lặng lẽ đứng bên cạnh trong bóng tối, tựa như bóng ma nhìn nàng.

Chu Phỉ sững sờ, chào:

- Tiền bối…

Đoàn Cửu Nương đột nhiên nhảy đến trước mặt nàng, hạ thấp giọng, thần bí hỏi:

- Lúc nãy ngươi đang luyện đao sao?

Chu Phỉ kinh ngạc nghĩ: “Sao bà ấy biết?”

Chưa đợi nàng trả lời, Đoàn Cửu Nương đã nhẹ nhàng nói:

- Ai dạy ngươi luyện công?

Chu Phỉ thành thực đáp:

- Gia mẫu.

- Ôi, theo mẹ ruột luyện công có thể có tiền đồ gì? Sao cô ta nỡ rèn luyện ngươi tử tế?

Đoàn Cửu Nương cười thần bí nói:

- Ngươi có muốn theo bà ngoại luyện không?

Chu Phỉ cố gắng phớt lờ hai chữ “bà ngoại”, định từ chối, nói:

- Tôi…

Chưa đợi nàng lên tiếng, Đoàn Cửu Nương đột nhiên ra tay như sấm chớp, liên tục che ba đại huyệt trên ngực nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện