Hưu Phu

Hạ Độc (2)


trước sau

Edit: Anh

Beta: Hy

Hải Đường ngồi ngốc dưới ánh đèn, đôi tay chống cằm, nghĩ về cái gì đó. Hôm nay lại nghe nói, hắn dám giơ tay đánh cả chính thê. Chỉ nghĩ như vậy trên mặt Hải Đường liền hiện lên ý cười!

“Đem cái này để vào bên trong đồ ăn của Cố Tĩnh Phong. Nếu không lấy được bố binh đồ, thì cũng chưa tới nửa năm, tim Cố Tĩnh Phong cũng sẽ đập nhanh đến chết.

Đến lúc đó tướng quân có phát binh tấn công, Đại Chu lâm trận phải đổi tướng, nhất định sẽ trở tay không kịp, binh bại như núi đổ. Như vậy sẽ góp công không ít đối với việc Đại Mạc đánh chiếm Đại Chu."

Dưới ánh đèn, nha đầu mặc một bộ thanh y đang búi tóc cho nàng. Khuôn mặt nha đầu này có phần đoan chính, nhưng không thể tính là có sắc, chỉ là nhìn vào giữa chân mày thấy được chút sự dũng cảm. Hôm nay nàng ta được Vương An mua từ trong tay bọn buôn người đến để hầu hạ cho Hải Đường. Tên là Song Hỉ, còn có một người tên là San Hô.

Song Hỉ được Đại Mạc tìm cơ hội tốt phái đến phủ tướng quân để giúp Hải Đường.

Hải Đường có chút sửng sốt, tay chần chờ không dám nhận. Dĩ nhiên động tác này của nàng khiến cho Song Hỉ ngạc nhiên. Mặt nàng ta càng thêm lạnh, rút tay về. Nàng ta nói:

“Ngươi như vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi đã động tâm với Cố Tĩnh Phong? Ngươi thật muốn ở lại làm thiếp cho hắn ta? Nhưng Hải Đường, ngươi đừng quên, ngươi thật sự là ai! Ngươi có tin ngay bây giờ ta đi báo hết mọi chuyện với tướng quân. Trực tiếp kết thúc tất cả mọi thứ của ngươi!”

Hải Đường hoàn hồn, một phen giựt lấy chiếc bình sứ trong tay Song Hỉ, liếc nàng ta giận dữ:

“Ngươi còn dám nói lung tung thì cẩn thận lưỡi của ngươi đi!”

“Xuy……”

Song Hỉ cười. Nụ cười chỉ đơn giản là giơ khóe môi một cách hờ hững.

“Ngươi cần phải tỉnh táo lại rồi đó. Để ta nói cho ngươi biết. Ngươi đừng mơ mộng nữa. Đừng cho rằng nam nhân nói với ngươi vài ba lời hay ý đẹp đã là mê muội ngươi đến mất hồn. Bây giờ hắn ta đến chính thê cũng dám đánh. Nhưng trong tương lai hắn ta sẽ còn dám làm gì nữa thì ta và ngươi đều không biết.

Ở trong nhà cao cửa rộng này, ngươi cho rằng ngươi đã được cái gì. Ngươi nên nhớ ngươi là người của tướng quân, không phải người của Cố Tĩnh Phong. Đừng vì ngủ với hắn một đêm, trong bụng mang hài tử của hắn. Ngươi liền bay lên, không biết thế nào là trời cao đất dày. Ta nhắc ngươi trước, tướng quân là người đã nuôi dưỡng ngươi trong nhiều năm, không phải để ngươi ở đây nói chuyện yêu đương. Nếu ngươi thật sự dám phản bội tướng quân, cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi.”

“Bốp!”

Song Hỉ dùng giọng lạnh khiển trách Hải Đường. Ngay sau đó, nàng ta liền bị ăn một cái tát không chút lưu tình nào. Song Hỉ vốn dĩ là né không kịp, thậm chí khóe miệng còn cảm thấy chút vị tanh, ngọt của máu thoang thoảng ở đầu lưỡi.

“Nên làm gì và làm như thế nào. Ta cũng không cần ngươi phải tới nói cho ta. Mọi người đều là những con chó bên cạnh tướng quân. Không ai so với ai cao quý hơn đâu. Nếu ngươi dám vênh mặt hất hàm mà sai khiến ta. Cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi đấy. Ở nơi này, có rất nhiều người có thể làm ngươi biến mất ngay lập tức đấy. Ngươi nên cẩn thận một chút.”

Hải Đường mỉm
cười, không một chút để ý đến sự phẫn nộ trong mắt của Song Hỉ vào lúc này. Sự phẫn nộ giống như độc hoa anh túc. Những người như họ từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng ở một chỗ, tiếp thu những huấn luyện khắc nghiệt, dung mạo phải thật xuất sắc để câu dẫn nam nhân, võ thuật phải thật khéo léo.

Mỗi người có một vai trò khác nhau, vị trí địa vị cũng khác nhau, thân phận của họ cũng khác nhau. Họ bị đem đi khắp nơi.

Như Hải Đường, thân phận của cô là con gái của nông dân, có phụ thân không có mẫu thân. Dung mạo và tính cách của Hải Đường đều rất độc đáo, được chuyên gia dạy dỗ cách câu dẫn nam nhân, dùng hết tâm tư để dạy, cả trên giường dưới giường. Dạy dỗ trở thành một trong những người tốt nhất.

Tất cả những thứ trên giường chỉ là học thêm thôi. Tất cả chỉ cần dựa vào sắc đẹp, cùng những tin tức quan trọng đã thu hoạch được là được. Song Hỉ cũng như vậy. Từ nhỏ đã luyện võ. Nàng ta có khả năng bảo vệ những nữ tử như Hải Đường, không thì có thể đi ám sát người mà chủ tử phân phó.

Hải Đường không coi trọng Song Hỉ. Song Hỉ cũng tự nhiên coi thường Hải Đường.

“Ngươi đi xuống phòng bếp. Làm một phần ăn khuya đem đến đây. Ta tự mình mang xuống cho Cố Tĩnh Phong.”

Tuy ai cũng chướng mắt ai. Nhưng nhiệm vụ Uất Trì Ngô giao cho thì vẫn phải hoàn thành. Song Hi trừng mắt nhìn Hải Đường một cái, sau đó liền đi ra cửa.

Không cần phải làm nhiều. Song Hỉ bưng tới một phần cháo đậu xanh, thêm thêm vài dĩa thức ăn phụ.

Hải Đường quyết định làm trước mặt Song Hỉ. Nàng mở cái bình gốm men sứ kia ra, tùy ý cho một chút thuốc bột ở bên trong vào. Sau khi trộn đều, nàng liền đi ra phía sau bình phong để thay đồ.

Trang phục trong tủ đều là Vương An mua trong kinh thành cho nàng sau khi hồi kinh. Hải Đường thay một bộ y phục màu tím thêu hoa lan thảo được mua từ văn hàng ở Tô Châu.

Nàng cố tình kéo thấp cổ áo, lộ ra nửa ngực. Tóc nàng rẽ sang hai bên, dừng ở giữa ngực.

Phía trên là cả một sự câu dẫn, khiến mọi người choáng váng, cả người tràn đầy phong tình. Rắc một ít giọt hoa hồng lên cơ thể.

Tuy trên trán có vết thương. Nhưng mọi cử động của nàng đều khiến mọi người không thể rời mắt.

Trong phủ, có hai tên gác đêm nhìn thấy. Tròng mắt hận không thể nhìn chằm chằm vào cái thứ tròn trịa ở phía trước.

Ngoài thư phòng, hai người trông coi hộ viện ngăn không cho Hải Đường đi vào.

Hải Đường đi lại chỗ hai người đó. Sau đó lấy thức ăn khuya được Song Hỉ chuẩn bị đưa cho hai người hộ viện, nói:

“Hai vị đại ca, Hải Đường thấy tướng quân hình như còn chưa ngủ. Nên cố ý nấu chút ăn khuya. Mong hai vị đại ca đem thức ăn khuya vào cho tướng quân thay Hải Đường. Thay tiểu nữ nói với tướng quân một câu. Mong tướng quân sau khi ăn khuya xong thì nên nghỉ ngơi thật tốt.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện