Hưu Phu

Hưu Thê, Ta Chờ (2)


trước sau

Edit: Fy

Beta: Kan Kudo

Mới vừa xuyên qua, mang thai thì thôi đi, đã vậy phu quân còn dẫn một nữ nhân trở về, nữ nhân này vừa nhìn y như đến để bức vua thoái vị ấy, hơn nữa trong bụng còn có một đứa bé.

Như vậy mà còn nhịn được thì không còn chuyện gì không nhịn được nữa rồi, một cái tát này không oan chút nào!

“Đau không?”

Thẩm Khinh Vũ nhếch môi cười, sáng lạn tự nhiên, nhìn xuống nam nhân đang ngồi xổm trước mặt mình, đột nhiên hỏi.

Nam nhân nhíu mày, còn chưa lên tiếng, tay Thẩm Khinh Vũ vung lên một cái, lại tát vào má phải của hắn, lúc này đánh còn tàn nhẫn hơn lúc nãy, Cố Tĩnh Phong không tài nào lường được, nữ nhân luôn được nuông chiều nhu nhược này còn có sức lực như vậy, hai bên gương mặt đều đã bị đánh đến đỏ ửng, cũng may hắn có da có thịt, trông cũng không quá rõ ràng.

“Tướng quân……”

Hai bạt tay giáng xuống, khiến Hải Đường đang ngồi ngay ngắn bên cạnh sợ run lên, nàng ta đã tưởng tượng ra hàng vạn hoàn cảnh khi gặp được chính thê, lại không nghĩ tới nữ nhân này đanh đá như vậy.

“Nữ nhân của chàng cực cực khổ khổ, ở nhà vì chàng mang thai vất vả, ngày ngày cầu nguyện trước Phật tổ cho chàng được bình an khỏe mạnh, chàng ở ngoài mang về một nữ nhân khác cũng thôi đi, trong bụng nàng ta còn có một đứa con, làm gì, muốn ta nhường chức vị tướng quân phu nhân cho nàng ta?”

“Chàng thấy nàng ta xứng sao? Cố Tĩnh Phong, chàng cũng gan lắm!”

Thẩm Khinh Vũ nghiến răng nghiến lợi từ trên ghế dựa đứng lên, nghiêm mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực, căm tức nhìn đôi tra nam tiện nữ trước mắt, không chút khách khí mà lạnh lùng mắng chửi, âm thanh thu hút sự chú ý của gia đinh bên ngoài.

Ngay cả Cố Tĩnh Phong cũng không nghĩ rằng Thẩm Khinh Vũ sẽ phản ứng lớn như vậy, từ hai má truyền đến đau đớn, hắn có thể hiểu được sự phẫn nộ của Thẩm Khinh Vũ, nhưng gạo đã thành cơm, hắn cũng chỉ có thể mềm giọng trấn an Thẩm Khinh Vũ:

“Phu nhân…… Phu nhân……”

“Xin phu nhân đừng trách cứ tướng quân, lúc ấy thân thể tướng quân trúng kịch độc, trong độc có mị hương, nếu chậm trễ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, tấm lòng tướng quân dành cho phu nhân vẫn như cũ, xin phu nhân đừng hiểu lầm, tất cả đều là do Hải Đường không có liêm sỉ, nên mới dẫn đến mối hận của phu nhân ngày hôm nay, Hải Đường nguyện ý nhận tội chết để phu nhân hả giận.”

Thẩm Khinh Vũ lòng mang theo lửa giận, muốn nhìn xem tiếp theo nên xử lí đôi nam nữ này thế nào, Cố Tĩnh Phong còn chưa mở miệng, Hải Đường đã quỳ xuống ôm lấy hai chân nàng, khóc lóc thảm thiết, một bộ dạng mỹ nhân rơi lệ lê hoa đái vũ*, khiến người khác thương tiếc đến không nói nên lời, nếu Thẩm Khinh Vũ chỉ là người qua đường ghé mắt nhìn, nói không chừng nàng cũng sẽ đau lòng thay vị cô nương Hải Đường này.

(*): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Đáng tiếc, nàng không phải. Bây giờ nàng mới là người bị hại đây này!

Thẩm Khinh Vũ lạnh lùng rút chân lại, không muốn để ý tới Hải Đường nữa, lại không nghĩ tới vị cô nương này lại là loại người tàn nhẫn, thân người lệch sang một bên, nhưng sự thật là do chính nàng ta tự ngã sang bên cạnh, vừa nhìn hoàn toàn giống như Thẩm Khinh Vũ đá nàng ta ra.

Lần này, Cố Tĩnh Phong vốn còn đang ôn hòa muốn giải thích với thê tử một chút cũng hết kiên nhẫn. Vội vàng nâng Hải
Đường còn đang lê hoa đái vũ dưới mặt đất dậy, giao nàng cho nha hoàn bên cạnh, sau đó lạnh giọng nói với Thẩm Khinh Vũ:

“Khinh Vũ, nàng đừng có quá phận, nàng cũng sắp làm mẫu thân rồi, sao còn có thể dùng chân đá Hải Đường như vậy, nàng ấy mới có thai không lâu, lỡ như có rủi ro gì thì sao, sao lòng dạ của nàng lại thâm độc như vậy!”

“Hải Đường vì cứu ta mới đưa ra hạ sách này, dâng thân mình lên cho ta, sống tiếp vì ta, tính ra nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta, nàng hẳn nên cảm kích mới phải, sao có thể động tay động chân với nàng ấy như thế, nếu không có Hải Đường, hiện tại nàng đã là quả phụ rồi.”

“Ta thà làm quả phụ còn hơn!”

“Nàng! Không biết lý lẽ!”

Nghe được sự thiên vị và yêu chiều mà Cố Tĩnh Phong dành cho Hải Đường, Thẩm Khinh Vũ chán nản, nàng thà làm quả phụ, vẫn tốt hơn giờ đây bị tiểu tam bức vị, nhìn lục trà biểu ở trước mặt mình giương oai, đứa con trong bụng nàng còn chưa chào đời, giờ thì hay rồi, đột nhiên lòi ra một nữ nhân nữa.

“Quản gia, dọn dẹp sương phòng ở hậu viện, dẫn Hải Đường cô nương vào, sắp xếp thêm vài nha hoàn bà tử, ở bên cạnh hầu hạ nàng thật kĩ lưỡng.”

Cố Tĩnh Phong cũng tức giận, kẻ tám lạng người nửa cân, trực tiếp phân phó cho quản gia trong phủ.

Quản gia nghe xong, nhìn hai vị chủ tử một chút, vừa định đi chuẩn bị đã thấy Thẩm Khinh Vũ hất vỡ chiếc bình hoa trên bàn dài, lạnh giọng nói với quản gia:

“Trung thúc, ông chính là quản gia đi theo ta làm của hồi môn, ông lại dám giúp tướng quân cất giấu nữ nhân vào hậu viện, có phải ông ngán cơm rồi không?”

Sau đó tay không đạp vào cái bàn nhỏ bên cạnh, diễn thật tốt vai chủ mẫu!

“Phủ tướng quân đây rất có thanh danh, nàng đã nói là của hồi môn, vậy liệu nàng có hiểu đạo lý xuất giá tòng phu không vậy? Thẩm Khinh Vũ, nàng đừng có mà quá phận, bổn tướng quân có lưu lại mười nữ nhân thì làm sao, ở hậu phủ nội viện này có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp chứ, nàng cứ ngang ngược thế, mấy năm nay bổn tướng quân vẫn luôn sủng hạnh nàng, nàng ngược lại còn hếch mũi lên trời, nàng có tin ta đuổi nàng về với phụ mẫu không!”

“Tố Ca, tìm đại phu bốc thuốc phá thai, lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta về Thẩm phủ, cũng xin tướng quân ngay tại đây lập tức viết hưu thư đi, Thẩm Khinh Vũ ta, ở đây chờ ngươi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện