Hưu Phu

Không Dám Phụ Nàng (1)


trước sau

Edit: Hy

Ánh trăng nhô lên cao, sao trời lộng lẫy, lập loè từng ánh sáng nhỏ, trong viện, ếch kêu từng tiếng, giọt sương phía trên cây xanh nhỏ từng giọt, ánh đèn chiếu rọi, trên mặt đất cũng dưới chân trời ánh sáng hoà lẫn vào nhau, yên lặng đến không tả được.

“Người đàn bà đanh đá!”

"Loại người không biết xấu hổ, nàng ta cho rằng ta có thể nhẫn nhịn chịu nhục, đó chỉ là một mũi tên bắn trúng hai phát. Ai mới là người chiến thắng, cứ chờ xem, một ngày nào đó, ta sẽ lột da nàng ta, xem nàng ta hoành hành được bao lâu."

Một đôi bàn tay trắng hung hăng đánh một chưởng vào mặt gỗ phía trên bàn tròn, dưới ánh nến, bộ mặt càng thêm dữ tợn!

“Vốn dĩ nhiệm vụ của ngươi không phải cùng Cố Tĩnh Phong nói chuyện yêu đương hoặc là cùng với chính thê tranh chấp địa vị, ngươi xem ngươi hiện tại, thật sự coi chính mình là tình nhân của Cố Tĩnh Phong, hoang đường! Lại nói hài tử trong bụng, ngươi cũng không biết là của ai, ngươi cũng mặt dài cho rằng đó là sự thật."

Đêm đã khuya, San Hô cùng Đông Xuân sớm bị Song Hỉ bỏ mê hương, đang choáng váng ngất ở trong phòng hành lang. Hải Đường giận dữ cắn răng mắng Thẩm Khinh Vũ, Song Hỉ lại ở một bên châm biếm nàng, nói nàng nhiều chuyện.

Không để kế hoạch thất bại, Hải Đường sớm tính kế Cố Tĩnh Phong, đem thai có sẵn làm cái cớ, chỉ chờ cho Cố Tĩnh Phong dính câu, dùng hài tử trong bụng trói hắn lại, đảm bảo sẽ thành công mà không ai biết. Bụng của nàng, nói mang thai hơn tháng nhưng kì thật đã quá hai tháng, gần ba tháng, nàng thật sự không biết hài tử trong bụng là của ai, mỗi đêm một nam nhân, nàng làm gì có thể nhớ rõ là ai được.

"Với phương pháp này, tức giận không làm được gì cả, tốt nhất ngươi lên sớm đầu độc chết Cố Tĩnh Phong, hoặc là nghĩ cách lấy được bản đồ bộ binh trong tay hắn và hoàn thành nhiệm vụ, đó mới là quan trọng. Cứ ở lại thêm một ngày, ngươi có phải hay không sẽ động tâm với Cố Tĩnh Phong, muốn ở lại cùng với hắn ta?"

“Ta làm cái sự tình gì không cần ngươi phải dạy bảo, nhiệm vụ lần này, ngươi bất quá là phò trợ ta, còn dám nhiều lời, ta liền dùng dược, độc chế ngươi!"

Thời điểm Song Hỉ còn đang cười nhạo nàng, Hải Đường đã sớm lạnh mặt, chỉ hung hăng nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy sát khí nói.

“Tuy ta là phò trợ cho ngươi, nhưng ngươi đừng quên, ta cũng là người liên lạc, ngươi dám đả thương ta, ta tự nhiên cũng nói cho người bên kia, nói ngươi mang dã tâm phản bội tướng quân. Hải Đường, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng, ngươi đời này trừ bỏ lựa chọn trợ giúp tướng quân lập thành nghiệp lớn, những tâm tư khác, đều không thể có, trong bụng ngươi, chính là thứ không
thể gạt người, ngươi cảm thấy như thế nào đã có thai ba tháng?

Một khi bụng đã lớn, sẽ có người nghi ngờ, vậy ngươi sẽ bị bại lộ, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, vẫn là sớm suy nghĩ biện pháp, nhanh chóng lấy được đồ vật kia mới tốt.

Một người có danh có phận, thân phận kèm địa vị đều cao cả, trong bụng còn có cốt nhục của Cố Tĩnh Phong, không gì không thể bức ép ngươi, khiến ngươi bị lật tẩy. Nam nhân đều có mới nới cũ, Cố Tĩnh Phong hiện tại với ngươi như châu báu như bảo vật, ai biết là thật hay giả?

Nói không chừng là lừa gạt ngươi, chờ ngươi cắn câu, ngươi không nghĩ rằng ngươi với chính thê cũng sẽ giống nhau, tương lai sẽ bị bỏ rơi, cuối cùng, cuộc sống của ngươi có khi còn không bằng vị chính thê kia."

Song Hỉ không sợ nàng tức giận, tiếp tục dùng lời nói phân tích, ở trong mắt nàng xem ra, Cố Tĩnh Phong không phải là người đơn giản như vậy, một nhân vật trên chiến trường trải qua biết bao kiếm sắt, ngựa chạy, thật sự dễ dàng bị sắc đẹp làm cho điên đảo, nếu kế hoạch của bọn họ quá mức thuận lợi, thì Cố Tĩnh Phong chỉ là tương kế tựu kế, như vậy biện pháp duy nhất là giết hắn, làm cho Đại Chu hỗn loạn, mặc kệ bản đồ bộ binh kia như thế nào, Đại Chu không có chủ tướng đại quân, cũng giống như ngựa mất đầu, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

“Nghĩ cách đem thứ này bỏ vào đồ ăn của Thẩm Khinh Vũ đi, ta muốn cho nàng biết, cái gì là lợi hại!" Thời điểm Song Hỉ nói xong, trên tay Hải Đường đã xuất hiện một bình sứ men gốm.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Song Hỉ không rõ, chỉ hỏi lại.

“Nếu hài tử của Cố Tĩnh Phong chết, phủ của hắn một khi náo loạn, hắn sẽ không rảnh để bận tâm, lơ là phòng bị, chuyện đánh cắp bản đồ bộ binh, có phải hay không sẽ càng thêm dễ dàng?" Hải Đường nghịch một lọn tóc mái đang rơi xuống, khẽ cười nói.

“Nếu thật chỉ là làm vì muốn Cố Tĩnh Phong sơ hở phòng bị, chiêu này có thể dùng, nếu là vì chuyện thê tử, ngươi coi chừng cái đầu trên cổ ngươi." Song Hỉ biết, Hải Đường này dùng dược chỉ sợ làm hỏng kế hoạch, nàng nhìn kỹ xem thần sắc của Hải Đường, nửa nói ủy hiếp, nửa là cảnh cáo, trong lòng lại nghĩ, Hải Đường sợ sớm đã chìm đắm với Cố Tĩnh Phong, nghĩ hắn vì nàng thêu dệt một tình yêu vĩnh cửu, không thể nghĩ thông suốt được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện