Hưu Phu

Lưu Thai (1)


trước sau

Edit: Thiên

Beta: Su

Tố Ca Tố Tâm nằm tĩnh dưỡng tròn bảy ngày mới được Thẩm Kinh Vũ đồng ý trở về hầu hạ. Tháng tám có tết Trung Thu, phủ tướng quân lại bận rộnmột phen mà Trắc viện còn chưa tu sửa xong. Thẩm Khinh Vũ cũng chuẩn bị quà biếu Trung thu để quay về Thẩm phủcùng Cố Tĩnh Phong biếu quà, vấn an phụ mẫu.

Ở thư phòng, Hải Đường sốt cao suốt ba ngày, cả người đần độn, cả ngày gặp ác mộng, miệng nói mê sảng. Trừ lúc vào triều ra tất cả thời gian Cố Tĩnh Phong đều ở tại thư phòng phụng bồi Hải Đường, muốn qua chỗ của Thẩm Khinh Vũ thì lại bị Hải Đường quấn lấy, không thể phân thân, chỉ có thể căn dặn Vương An mỗi ngày đưa các loại thuốc bổ , dặn Thẩm Khinh Vũ chú ý sức khỏe mà thôi.

Thẩm Khinh Vũ không cùng Hải Đường so đonhưng hai người Tố Ca, Tố Tâm đều không phục. Mấy ngày nay, Thẩm Khinh Vũ ngủ không ngon, cả ngày buồn bực hoảng hốt khiến mặt mày trắng bệch, cả đêm trở mình,chỉ ngủ được ba bốn canh giờ. Uống thuốc của Ôn Túc cũng không thấy tốt lên, Liễu Ma Ma không yên tâm, vị Ôn Túc này được mệnh danh là Thần y thần long gì chẳng thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, có khi nào là tên vô dụng,liền thỉnh đại phu trong phủ đến xem.

Khám tới khám lui, ai cũng nói mùa hè nóng nực dẫn đến chán ăn. Liễu Ma Ma đành nhịn, chỉ có thể kêu phòng bếp thay đổi đồ ăn để Thẩm Khinh Vũ điều dưỡng thân thể.

Sáng sớm mùng mười, Ôn Túcbiến mất suốt mấy ngày rốt cuộc mệt mỏi trở về.Liễu ma ma thấy người về gấp tới độ không cho rửa mặt thay y phục, kéo luôn tới chính viện.

Ôn Túc nhìn Thẩm Kinh Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt trắng bệch, dưới mắt bầm đen như mực. Hắn không nhịn đượcnhíu mày, lạnh lùng nói:

"Gần đây các ngươi cho nàng ăn cái gì?"

Liễu Ma Ma nhìn lên thấy thần sắc hắn không đúng, liền vội vã lên tiếng:

"Gần đây đều uống thuốc ngài kê đơn, không uống thêm gì khác.Ăn ít nên mỗi ngày đều mệt mỏi. Lúc ngài không có ở đây, ta mới thỉnh đại phu trong phủ đến xem cũng chỉ nói do thời tiết, kê thuốc dạ dày, nhưng chúng ta không dám cho phu nhân uống. Phu nhân tiều tụy thế này, ngày nào ta cũng ngóng tiên sinh quay về. Tiên sinh ngươi nhanh xem rốt cuộc phu nhân bị làm sao vậy?"

Liễu Ma Ma cũng vô cùng lo lắng, nói chyện với Ôn Túc xong liền vội vã chạy tới nhà bếp lấy thuốc.

Thẩm Khinh Vũ nghe thấy Ôn Túc cùng Liễu ma ma nói chuyện liền bừng tỉnh, mở mắt ra, tràn đầy bất an. Nhẹ tay phủ lên bụng của mình, Thẩm Khinh Vũ gấp gáp hỏi Ôn Túc đang bắt mạch:

" Đã xảy ra chuyện gì?"

Ôn Túc không
đáp lời, bắt mạch xong liền châm vào huyệt Thừa Sơn của Thẩm Khinh Vũ. Lúc sau, Thẩm Khinh Vũ bắt đầu nôn hết những gì trong bụng ra, cả thuốc cả cháo.Ôn Túc cẩn thận tìm mẩu dược vụn trong đó một phen, rồi nói với Thẩm Khinh Vũ:

"Dược phu nhân uống bị người ta động tay chân rồi, xét theo mạch tượng và mẩu dược này thì trong thuốc bỏ thêm chì trắng. Không có khẩu vị, vị giác bị mất cân đối là do độc xâm vào ngũ tạng. Nếu ta về chậm ba ngày, chỉ sợ phu nhân đã băng huyết mà chết! Bây giờ con của phu nhân đã không còn, lát nữa ta sẽ cho phu nhân uống thai dược, phu nhân mau kêu vị ma ma này đi tìm bà đỡ trong phủ đến. Chờ dược hiệu có tác dụng sẽ lấy đứa bé ra, bằng không thai độc xâm nhập vào thân thể, mạng của ngươi cũng không thể bảo vệ được!"

Ôn Túc lau sạch tay, nói với Thẩm Khinh Vũ đang tràn ngập bất an.

Ngữ điệu đơn giản nhưng lại giống như sấm sétnổ tung trong lòng Thẩm Khinh Vũ, nàng trừng lớn mắt, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy buồn cười, không thể tin được mà nhếch môi nói:

" Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?"

Như có ngàn cân đè lên khiến Thẩm Khinh Vũ không thở nổi, lời Ôn Túc nói nàng một chút cũng không tin! Sao có khả năng! Đứa nhỏ này đang mạnh khỏe lớn lên, sao có khả năng là không giữ được! Thẩm Khinh Vũ vuốt ve bụng như gà mẹ bảo vệ gà con căm tức nhìn Ôn Túc, hận không thể đuổi người.

"Ôn đại phu, ngài không thể nói lung tung! Sao có thể không giữ được, sắp đến ngày sinh rồi mà! Ngài chớ hù dọa bọn ta, ngài là Hoa Đà tái thế mà! Mau nghĩ cách khác đi chứ, sao có thể nói không giữ là không giữ như vậy!Đứa bé đã được tám tháng rồi, ngài nói vậy thì phu nhân sống thế nào đây!"

Liễu ma ma không tin mở miệng, tiếng nói tràn đầy nức nở.

"Tỉnh táo chút ít, để ta sai người gọi Cố Tĩnh Phong. Không phải ta cố ý bắt sai mạch mà là đứa bé này đã chết rồi. Chẳng lẽ phu nhân không phát hiện gần đây đứa bé trong bụng không động đậy sao? Đứa bé này đã chết rồi, nếu bây giờ không lấy nó ra thì người chịu thương tổn chính là phu nhân!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện