Hưu Phu

Xuất Chinh (1)


trước sau

Edit: Zan

Beta: Su

“Tướng quân, Hải Đường được cứu đi mất rồi!”

Cố Tĩnh Phong hậm hực đi ra khỏi phòng của Thẩm Khinh Vũ, nghe Vương An bẩm báo không khỏi nhíu mày. Vương An lại nói:

“Khoảng nửa đêm qua, toàn bộ gia đinh của Thẩm phủ đều bị đánh thuốc mê, người thì bị mang đi, đến giờ vẫn không có tung tích.”

Đế Hậu và Thẩm Thượng thư đi ở đằng sau cũng nghe thấy, Hoàng đế liền hỏi:

“Là người của Đại Mạc làm sao?”

Vương An lắc đầu:

“Nội gián Đại Mạc đã bị Đại Lý Tự và Hình bộ tóm gọn, bây giờ đều là người của ta liên lạc với Đại Mạc, chúng không thể biết được chuyện của Hải Đường. Tiểu nhân cũng đã cho người đi lục soát thật cẩn thận, xem có con cá nào lọt lưới hay không.”

Hải Đường đã bị treo hơn mười ngày, cho dù có cứu được thì cũng khó sống, người Đại Mạc không lo cho nàng ta, vậy thì còn có ai có thể cảm thấy hứng thú đối với một người sổng dở chết dở như thế? Đây không chỉ là nghi vấn của một mình Vương An, mà cũng là điều mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều đoán không ra.

“A Tĩnh, sắp đến lúc phải đi xuất chinh rồi, chuyện này trẫm sẽ phá hạ nhân đi điều tra giúp ngươi, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhất định sẽ không để nàng ta có cơ hội tiếp tục hại Khinh Vũ nữa. Ngươi cũng đừng để lời nói của Khinh Vũ ở trong lòng, bây giờ nàng đang tức giận, chờ mấy ngày nữa bọn ta sẽ khuyện bảo nàng, nhất định nàng sẽ nghĩ thông suốt. Tình nghĩa phu thê mấy năm của các ngươi vẫn còn ở đó, nàng cũng không phải là kiểu người vô tình, hôm nay trẫm ở đây cam đoan với ngươi.”

Người như Hải Đường, chết thì coi như không có gì, nhưng nếu để người có lòng cứu sống thì tùy lúc đều có thể trở thành mũi tên nhọn khai cung. Đại Mạc và Đại Chu khai chiến, một khi chuyện của Đại Mạc bại lộ thì nàng ta sẽ hiểu rõ tất cả chỉ là âm mưu.

Đến lúc đó thanh kiếm hai lưỡi này đâm về ai, hết thảy không cần nói cũng biết!

Mặc dù Hoàng đế đã cam đoan nhưng Cố Tĩnh Phong không khỏi lo lắng, hạ lệnh cho Vương An:

“Bảo vệ phu nhân thật tốt, nếu như để phu nhân phải chịu một chút tổn thương nào thì các người không cần xuất hiện ở trước mặt ta nữa! Nếu như ta chết trận thì tài sản ở trong phủ đều thuộc về phu nhân, giao cho phu nhân cái này!”

Cố Tĩnh Phong lấy một bức hưu thư từ trong tay áo ra, bên trên có ký tên Cố Tĩnh Phong và cả con dấu riêng rồi thả vào trong tay Vương An. Toàn bộ phủ tướng quân lấy Thẩm Khinh Vũ làm trọng, trước khi hắn chết nàng vẫn luôn là tướng quân phu nhân, nếu hắn chết đi Thẩm Khinh Vũ và hắn không còn quan hệ gì hết.

“A Tĩnh….”

Tô Hành nhìn bức hưu thư kia thì mở miệng định nói, cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài!

Cố Tĩnh Phong ôm quyền rồi quỳ xuống trước Hoàng đế, sau đó lại đứng lên quay sang quỳ gối với Thẩm phụ, dập đầu một cái rồi nói:

“Thời gian này đành phiền nhạc phụ chăm sóc cho nàng, nếu tiểu tế có thể bình an trở về nhất định sẽ tới cửa thỉnh tội!”

Một tiếng thở dài vang
lên, Thẩm lão gia đỡ Cố Tĩnh Phong dậy từ trên mặt đất, không nói lời gì mà chỉ vỗ vỗ vai hắn. Thẩm phụ mấp máy môi, với tư cách là một thần tử ông vẫn biết Cố Tĩnh Phong vì nước nên mới làm như vậy, có thể thông cảm được vì cũng không ai hy vọng chuyện như vậy xảy ra, nhưng thân là một người cha nhìn thấy nữ nhi ốm yếu gầy gò nằm trên giường thì sao ông không lo lắng khổ sở cho được, chuyện như vậy thì biết nói gì...

Mọi người đứng ở trước cửa tiễn hắn đi, nhưng Cố Tĩnh Phong không nói lời nào đã giương roi quật ngựa, không vướng bụi trời đi mất. Trước khi đi quay lại nhìn cửa lớn Thẩm phủ, hy vọng có thể thấy được hình bóng xinh đẹp quanh quẩn trong lòng...

Sau khi Cố Tĩnh Phong rời đi, Tố Hành với Thẩm Tĩnh Lam ở lại Thẩm phủ đến trưa, bởi khó có dịp nàng ấy được hồi phủ. Thẩm Tĩnh Lam đến Giáng Tuyết Trai thỉnh an Tổ mẫu, trùng hợp mẫu thân cũng ở đây nên ba người ngồi xuống trò chuyện tâm sự không muốn rời đi. Mãi đến khi Lý Toàn cứ giục không ngừng thì mới lưu luyến trở về.

Trước khi nàng rời đi, Thẩm mẫu cứ dặn dò nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, bảo vệ hài tử của mình, ngàn vạn lần không thể để người ta hãm hại giống như Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Tĩnh Lam nghe vậy thì chỉ biết nói vâng.

Trái cây tươi ngon được khắc thành hình cánh gà chỉ có ở xứ Thanh Hoa được bày lên trong xe, nhưng trong đầu của Thẩm Tĩnh Lam lúc này chỉ còn lại lời nói của Thẩm Khinh Vũ, nếu một ngày Hoàng đế vì sự yên bình của quốc gia mà không tiếc hy sinh con của mình thì nàng có thể không buồn không vui được không!

Thấy nữ tử bên cạnh không nói lời nào nên Tô Hành đành mở miệng hỏi:

“Nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ đến lời tiểu muổi nói.”

Thấy phu nhân thẳng thắn như thế Tô Hành liền im lặng, tưởng như không nhắc tới chuyện này nữa thì hắn lại mở miệng:

“Lời Khinh Vũ, ta không dám hứa với nàng! Vị trí của ta và nàng có quá nhiều trách nhiệm cần phải gánh vác, nếu có một ngày thiên hạ thực sự bị lật đổ, phải dựa vào nhi tử của trẫm để ngăn cơn sóng dữ kia thì trẫm cũng đành hi sinh nó, có lẽ nàng thấy ta tàn nhẫn nhưng ta không chỉ là phụ thân của một người mà ta còn là quân chủ thiên hạ, cần chăm lo cho cả thiên hạ, chuyện đó ta không có quyền lựa chọn.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện