Hưu Phu

Đừng Chờ Đến Lúc Mất Đi Mới Hối Hận (1)


trước sau

Edit: Re

Beta: Hy

Ngọn lửa màu xanh da trời không ngừng bùng cháy trước mắt mọi người, sau khi các ma ma phủ tấm vải trong tay lên bàn dập lửa, Thẩm Khinh Vũ nhìn làn khói còn đang lượn lờ bốc lên hơi sương màu trắng, cau mày.

“Tỷ tỷ, tỷ từng thấy loại lửa nào khi cháy có màu xanh, còn khói thì là màu trắng không?” Ngăn các ma ma đang chuẩn bị dọn dẹp, Thẩm Khinh Vũ bình tĩnh hỏi Thẩm Tĩnh Lam đang đứng bên cạnh.

Mặt Thẩm Tĩnh Lam bỗng biến sắc, cũng tiến tới đẩy người đã bị thiêu cháy đến độ mặt hoàn toàn biến dạng ra, muốn tìm hiểu cho ra lẽ. Phong Lan gần đó tức thì quay lưng lại trông chừng, bảo thái giám nhanh chóng kêu thái y tới kiểm tra toàn bộ.

Hai đứa nhỏ bị trận lửa đột ngột này dọa sợ không nhẹ, các ma ma dẫn hai người xuống dỗ dành trước. Thái y vội vàng tới, nhất nhất kiểm tra từng thứ trong đống cháy sém đen thành than kia. Là mặt người không sai, mà trong ngọn nến còn dư nửa cây lại phát hiện ra chu sa.

Chu sa cho thêm muối tinh khiết và dầu mè xay nhuyễn rồi đốt cháy sẽ tạo ra lửa màu xanh, những vật như vậy không tan được trong nước, không những thế còn có thể phát ra kịch độc sau khi cháy, lâu dần đương nhiên không cần nói cũng biết.

Đặt chu sa vào trong bấc đèn, tích lũy ngày qua ngày, từng chút một độc hại người mang thai không nói, đằng này ngay cả hài tử trong bụng cũng khó tránh khỏi hít vào lượng độc còn dư. Vắt óc suy tính thủ đoạn thế này, có thể nghĩ được kẻ này ác độc thế nào.

Thái y nói xong, mặt Thẩm Khinh Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch, tay vỗ về bụng Thẩm Tĩnh Lam. Thẩm Khinh Vũ không kiềm được lo lắng nói thái y mau bắt mạch cho Thẩm Tĩnh Lam, xem mạch tượng nàng ấy ra sao.

Thái y đương nhiên không dám chậm trễ, sau khi Thẩm Tĩnh Lam hô hấp đều đặn trở lại thì chẩn mạch cho nàng, biết nàng chỉ dùng thứ này vài ngày, trên người không có dấu hiệu trúng độc, mà Phong Lan thì đã gọi cung nữ chuẩn bị giá cắm nến này tới, hỏi lai lịch của nó.

Cung nữ cũng sợ hãi, vội bẩm báo giá cắm nến đó do Cung Đình cục đưa tới trong tháng, mới đưa đến không mấy ngày, đến hôm nay mới lấy ra dùng, căn bản không biết trong đó có bỏ thêm gì.

Phong Lan nghe vậy chỉ nói cung nữ nọ vào nhà kho mang tất cả giá cắm nến còn lại lên. Tiểu cung nữ nghe xong đương nhiên động tác cũng nhanh chóng hơn, lập tức dẫn người cầm hết giá cắm nến Cung Đình cục đưa tới, mấy chục ngọn nến bị thái y bẻ gãy từng cái để lấy bấc đèn bên trong ra xem, hơn một nửa trong đó đều bị đặt chu sa…

“Phong Lan, ngay bây giờ, ngươi đi tìm Hoàng Thượng tới đây. Mộc Hương, ngươi xuống phòng bếp bảo họ đưa mấy viên sáp thấm máu gà tới đây, nói họ biết ta cần dùng!”

Thủ đoạn thấp hèn, thủ pháp âm độc, Thẩm Khinh Vũ đau lòng đến không thở nổi, trong đầu phủ đầy cảnh tượng ma ma đỡ đẻ dùng hết sức ấn bụng mình xuống, sinh hạ đứa con bị đầu độc trong sản đạo ra. Nỗi đau đớn ấy như tim gan bị moi ra xé rách, cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt mình. Thẩm Khinh Vũ cắn chặt răng, mũi đau xót, thiếu chút nữa chảy nước mắt.

Thì ra, cho dù vết thương đã lành, nó vẫn sẽ để lại một vết sẹo sâu hoắm trong tim, bất cứ lúc nào cũng luôn nhắc nhở nàng
nhớ đến sự tồn tại của nó!

Tô Hành nghe tin Phong Lan bẩm báo thì vội vàng từ Thái Hòa điện chạy tới, lúc đó Thẩm Khinh Vũ đang chà xát sáp viên Mộc Hương mang đến từ phòng bếp trong tay, giấu vào tay áo không ngừng ma sát.

.

Tô Hành đã biết khái quát sự tình, ban đầu khi nghe được ngọn nguồn, lòng Tô Hành cũng thắt chặt. Trong suốt mười năm cuộc đời làm Thiên tử, điều hắn tiếc nuối duy nhất chính là chưa từng có nam trưởng tử, hai nhi tử dưới gối đều do phi thiếp sinh ra, điều này khiến hắn vô cùng để tâm đến hài tử trong bụng Thẩm Tĩnh Lam. Hắn và Thẩm Tĩnh Lam đã có hai công chúa, thế nên lần này hắn hy vọng Thẩm Tĩnh Lam có thể vì hắn sinh hạ Lân nhi, để giang sơn xã tắc Đại Chu có hoàng hậu.

“Ta nghe tỷ tỷ nói, sau khi tỷ tỷ có thai, mọi công việc quản lý lục cung đều được giao cho Lệ phi nương nương Quán Oa cung. Nến tỷ tỷ dùng bị người ta động tay chân, đã thế còn xuất hiện một lượng lớn ở đây. Làm ra hành động một tay che trời còn bạo gan như thế, biểu huynh nghĩ sẽ là ai làm, có phải biểu huynh nên cho tỷ tỷ một câu trả lời hợp lí không.”

Khi tay Tô Hành nắm chặt tay Thẩm Tĩnh Lam, Thẩm Khinh Vũ ở bên cạnh đã nhẹ giọng mà phẫn nộ mở miệng, trong lời nói tràn ngập sự hoài nghi đối với Quán Oa cung. Không phải Thẩm Khinh Vũ cứ khăng khăng một mực hất chậu phân vào cái người đang ở trong Quán Oa cung đấy, mà là trong cung trừ nàng và tỷ tỷ đã gắn bó với nhau từ nhỏ thì không có ai thân thuộc bên cạnh, hơn nữa hiện giờ nàng ta chưởng quản mọi việc trong hậu cung, muốn động chút tay chân lên mấy thứ nhỏ nhặt này, thật sự quá mức đơn giản.

Nỗi đau mất con vẫn còn hiện lên trước mắt Thẩm Khinh Vũ. Từng phải trải qua nỗi thống khổ ấy, nàng hiển nhiên không hy vọng thân nhân bên cạnh mình cũng phải chịu đựng nỗi đau ấy. Thẩm Khinh Vũ giận dữ nhìn Tô Hành, chỉ hy vọng hắn an bài và cho bọn họ lời giải thích rõ ràng nhất.

“Khinh Vũ, chuyện này, trẫm sẽ điều tra rõ rõ ràng rồi cho các ngươi một công đạo vừa lòng, muội hãy yên tâm……”

Hôm nay đã là ngày hai mươi chín, còn một ngày nữa là sang năm mới. Hiện giờ Thẩm Tĩnh Lam thân mình không tiện, căn bản không thích hợp lo liệu các hạng mục công việc ngày Tết trong cung. Tô Hành biết, nếu muốn tra rõ, nơi phải bị khai đao đầu tiên tất nhiên là Quán Oa cung. Nhưng hiện giờ, động Quán Oa cung, một đống chuyện trong cung ai sắp xếp đây, mà hai nhà Thẩm Vân luôn luôn lẫn nhau cân nhắc, nếu…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện